Sau khi Điềm Tư Tư quay về phòng thì rất nhanh sau đó có một tốp 10 nha hoàn gia đinh bê theo đồ đạc đi vào trong viện của cô. Nhậm ma ma dẫn đầu, tiến lên bẩm báo với cô:
– Bẩm đại tiểu thư, lão nô là Nhậm ma ma, theo lệnh của phu nhân phân phó dẫn theo nha hoàn gia đinh đến hầu hạ tiểu thư. Xin được ra mắt tiểu thư. Ngoài ra, phu nhân cũng dặn dò lão nô đem danh sách của hồi môn cho người kiểm kê ạ.
Nhậm ma ma vóc người to béo ục ịch, giọng nói sang sảng. Nếu cô đoán không lầm đây chính là tai mắt mà phu nhân đưa đến bên người cô. Bất quá hiện giờ cô không có nhiều tinh lực để quan tâm điều đó, đưa đến một người cô sẽ đối phó một người:
– Nhậm ma ma hảo a. Nếu đã được phu nhân phân phó đến đây thì từ nay về sau các người chính là người của ta. Trong viện này, lời của ta là thứ nhất. Các ngươi có thể phạm sai lầm trong công việc ta có thể bỏ qua, nhưng ta tuyệt đối sẽ không dung thứ cho kẻ phản bội, ỷ thế hiếp người; nhìn gương Phương ma ma là sẽ rõ. Hiểu chưa?
“Chúng nô tài hiểu rõ.” Tất cả đồng loạt quỳ xuống, trọng giọng nói tràn ngập sợ hãi.
“Được rồi, giữ lại một người làm nha hoàn thân cận của ta, còn lại, Nhậm ma ma nhờ người sắp xếp các công việc khác cho bọn họ. Tất cả lui xuống đi.”
Điềm Tư Tư không có ý định giữ lại đám nha hoàn này bên cạnh mình, trong đó không thiếu tai mắt của Thiệu Phi Phi, cô không muốn nuôi ong tay áo cũng không có thời gian cảm hóa bọn họ. Điềm Tư Tư lật danh sách của hồi môn kiểm tra, cảm thán: “Quả là quan tứ phẩm, giàu có thật sự, của hồi môn không thiếu ruộng đất, cửa hàng, vàng bạc của cải, lăng là tơ lụa cũng nhiều vô kể.” Nhưng mà, Điềm Tư Tư cũng không hiểu biết nhiều về lễ vật hồi môn thời đại này, nếu thiếu sót gì há chẳng phải vứt bỏ mặt mũi của mình sao; cô vẫn cần người tư vấn. Bất chợt, cô nhớ đến một người, cực kì phù hợp để cô hỏi ý kiến.
“Nhậm ma ma, phân phó cho một nha hoàn theo ta đến viện của Trần di nương.” Trần Nhữ Sương là mẹ ruột của nguyên chủ, dù trong cuốn sách đó không mô tả rõ về người phụ nữ này, cô phải đến đó xem thử một phen, sẵn tiện hỏi ý kiến về danh sách của hồi môn này xem sao.
Nha hoàn đi theo Điềm Tư Tư tên là A Lan. Trên đường đi, hai mắt ả ta liếc nghiêng liếc dọc, mặt đầy gian trá. Điềm Tư Tư thầm nghĩ Nhậm ma ma đó cũng “giỏi” chọn người ghê gớm; chọn ai không chọn lại chọn một kẻ trên mặt thiếu điều viết chữ “Gian”. Tuy nhiên như vậy cũng được, cô còn biết để đề phòng, chỉ sợ bọn họ lại có hậu chiêu.
Hậu viện của Trần di nương nằm trong một góc hẻo lánh của Điềm phủ, góc tường cũ kĩ đã bám đầy rong rêu. Trước cửa viện cũng không có ai đứng canh chừng để thông báo. A Lan nhanh nhẹn đẩy cửa ra, chỉ thấy trong viện cảnh sắc mộc mạc, tuy ít hoa cỏ nhưng không đến nỗi tiêu điều. Vật trang trí duy nhất là chiếc bàn đá. Trần Nhữ Sương đang ngồi đó may vá. Đây là lần đầu tiên Tư Tư nhìn thấy mẹ ruột của nguyên chủ. Phụ nhân dáng người thanh mảnh, gương mặt nhìn có vẻ xanh xao nhưng không thể che lấp đi ngũ quan đoan chính, xinh đẹp. Sống mũi cao, hàng chân mày lá liễu cùng đôi mắt phượng đượm buồn. Suối tóc đen tuyền, bó gọn kiểu tóc phụ nhân, không có trang sức rực rỡ, chỉ cắm một cây trâm bạc càng toát lên vẻ đẹp sắc sảo.So với Thiệu Phi Phi, đây mới quả thực là mỹ nhân. Nguyên chủ cũng được thừa hưởng vẻ đẹp từ mẹ mà xinh đẹp vô cùng.
Nghe tiếng mở cửa, Trần Nhữ Sương ngẩng mặt lên, thấy là con mình đến thì mừng rỡ vô cùng, vội bỏ đồ trong tay xuống: “Đại tiểu thư, người đã khỏe lên chưa, ta nghe nhân gia nói người bị ốm mấy hôm nay. Sao bây giờ người lại đến đây?”
– Mẹ, con không sao, cũng đã lâu rồi con không đến thăm mẹ. Mẹ đang thêu túi gấm sao?
Nghe Điềm Tư Tư gọi mình là mẹ, Trần di nương hoảng hốt liếc qua A Lan, ngăn cản: “Tiểu thư, không được gọi là mẹ, gọi là di nương.”
Điềm Tư Tư di chuyển đôi mắt, cười với bà nói rõ to: “Mẹ đừng lo, A Lan là nha hoàn thân cận của con, cũng như người nhà.” Cô đỡ bà ngồi xuống, cầm lấy túi gấm mà bà đang thêu dở lên xem. Nét thêu sắc sảo lại mềm mượt, kiểu thêu hai mặt đặc trưng cô đã thấy ở đâu rồi thì phải? Đang mải suy nghĩ thì Trần Nhữ Sương đánh gãy: ” Tư nhi, mẹ nghe nói con sắp gả cho Bình Nhạc Vương đúng không con? Chuyện này là sao vậy? Sao cha con lại đồng ý mối hôn sự này?”
Nhìn trong mắt bà lo lắng, Điềm Tư Tư được an ủi phần nào. Từ khi đến thế giới này, Trần di nương là người duy nhất không có ác ý đối với cô, khiến cô an tâm hơn hẳn. Cô cầm lấy tay bà, nhỏ giọng an ủi: “Mẹ đừng lo, con gả cho Vương gia cũng là trong họa có phúc, con cam tâm tình nguyện. Hơn nữa, mẹ xem của hồi môn mà Phu nhân chuẩn bị cho con đầy đủ chưa kìa, con gả đi cũng là nở mày nở mặt.”
Nói rồi cô trải tấm danh sách của hồi môn cho mẹ ruột xem. Bà kiểm kê vài thứ, ánh mắt ngập ngừng muốn nói lại thôi. Điềm Tư Tư thu tất cả biểu cảm của bà vào trong mắt, quả nhiên, lão bà họ Thiệu đó ỷ cô không biết gì nên mới cắt xén bớt đây mà.
– Mẹ ơi, người thấy thiếu thứ gì thì cứ nói với con, con đi chuẩn bị a. Con cũng định đi hỏi Phu nhân nhưng người bề bộn nhiều chuyện, quản lý chắc chắn có sai sót. Con gả cho Bình Vương Phủ, nếu của hồi môn thiếu trước hụt sau chắc chắn sẽ bị người ta chê cười, lúc đó mặt mũi của Điềm phủ chúng ta cũng sẽ mất sạch. Nếu thiếu gì, con sẽ nói với phu nhân, bất quá nếu không được nữa thì…… đến chỗ Tư Nhiên mà hỏi.
Cô cố ý kéo dài chữ Tư Nhiên để A Lan nghe thấy, quả nhiên cô ta giật thót, vẻ mặt chăm chú nghe trộm câu chuyện của mẹ con cô.
Trần Như Sương lúc này mới thở dài, nói: “Con gả đi với thân phận Đích trưởng nữ, lại gả cao; của hồi môn bắt buộc phải có năm mươi bộ trâm cài đầu bằng vàng và phỉ thúy ngụ ý thân phận cao quý; những cái khác thì đủ rồi, chỉ là trong danh sách này chỉ có 25 bộ thôi.”
Điềm Tư Tư tức giận, thiếu mất tới một nửa. Bộ trâm cài đầu này cô cũng từng đọc qua, giá trị liên thành không nói, chủ yếu là là bằng phỉ thúy cực kì quý hiếm. Mỗi bộ làm rất công phu, có khi tốn hơn tháng mới xong một bộ. Giá trị một bộ ngang ngửa một cửa hàng sầm uất trong kinh thành. Ha ha, hèn gì lão bà Thiệu Phi Phi lại rút bớt tận một nửa thế kia. Bất quá, thiếu thì cô đi đòi, đòi bằng được mới thôi.
Cô vỗ vỗ tay mẹ mình: “Không sao, chỉ là mấy bộ trâm cài đầu, phu nhân bận rộn công việc chắc là quên thôi. Đợi khi nào thành hôn xong, con sẽ nói với Vương gia về phủ lấy cũng được; nghe đâu, Tư Nhiên còn hơn hai mươi bộ lận mà.”
“Tư nhi, con….” Trần Nhữ Sương lo lắng, ánh mắt bất an nhìn con mình. Bất quá, sau đó Điềm Tư Tư như vứt chuyện này sau đầu, cô nói mấy câu chuyện vui, dỗ mẹ mình vui vẻ, còn đặc biệt hứa hẹn sau thành hôn sẽ về thăm mẹ mình.
Trên đường về tiểu viện của mình, Điềm Tư Tư thấy A Lan có vẻ bất an; chốc lát sau, cô ta nói là đau bụng nên tìm chỗ đi vệ sinh. Ha, quả nhiên, đi mà bẩm báo với chủ tử ngươi đi; Điềm Tư Tư ta còn chờ hai mươi lăm bộ trâm cài đầu đây.