Hạ Hoa Viện một mảnh rối loạn. Triệu Bình ngày thường điễm tĩnh cơ trí bây giờ cũng như ruồi không đầu, chỉ dám xoa nhẹ bụng cho Điềm Tư Tư cùng với nói mấy lời an ủi không đâu vào đâu.
“Tư Tư, bà đỡ sắp tới rồi, nàng đừng cố chịu đau. Có gì cứ cắn ta nè.”
Điềm Tư Tư đau đến hai mắt nổ đom đóm, cả hai kiếp nàng có sinh đẻ gì đâu nên nào biết được đẻ con là như thế nào. Phía dưới váy đã ướt nhẹp, rối tinh rối mù. Mồ hôi trên trán chảy ra như suối, tóc tai bết hết cả lại. Gương mặt nàng trắng xanh, đôi môi cũng tái nhợt.
“Phu quân, ta đau quá. Aaaa… a…a”
Điềm Tư Tư rất đau nhưng lại không thể hét to lên được. Giọng nói cứ ấm ứ trong miệng khiến nàng vô cùng khó chịu.
Triệu Bình lúc này quả thực chỉ hận không thể mang thai giúp nàng, hắn lấy khăn tay lau nhẹ mồ hôi cho Điềm Tư Tư nhưng cũng không hiệu quả lắm.
“Bà đỡ đến rồi. Nhanh lên, Vương phi nhà chúng ta vỡ ối rồi.”
Tiểu Lệ kéo bà đỡ chạy xềnh xệch không kịp thở, vừa tới nơi đã nhanh nhẹn sai người nấu nước nóng.
“Vương gia, phòng sinh âm khí nặng. Mời người ra ngoài cho.”
Triệu Bình hai mắt đỏ bừng, gắt gao nắm chặt tay Điềm Tư Tư.
“Ta không ra. Ta ở đây chờ nàng ấy sinh. Các ngươi cứ mặc kệ ta, nên làm gì thì làm đó đi.”
Tiểu Lệ nghe vậy liền quay qua gật đầu với bà đỡ. Cô đi theo Vương phi nhiều năm nên đối với tính cách của Vương gia cũng có đôi điều nắm rõ: lời nói ra chắc như đinh đóng cột.
Từng thùng nước nóng được mang vào, mùi máu tanh bay khắp phòng. Tiếng la hét đến khản cổ của Điềm Tư Tư khiến Triệu Bình vạn phần lo lắng.
“Tư Tư, nàng cố lên.”
Triệu Bình quay qua trách móc bà đỡ.
“Các ngươi còn đơ người ra đó làm gì. Không thấy Vương phi đang đau sao.”
Bà đỡ quả thực một lời khó nói hết oan ức a. Tuy rằng Vương phi đã vỡ ối, thai cũng vào đúng vị trí nhưng nở chưa đủ thì làm sao mà sinh.
“Vương phi, hay người uống thuốc giục sinh đi nhé.”
Tiểu Lệ bên cạnh khuyên nhủ nhưng đổi lại chỉ là một cái lắc đầu của Điềm Tư Tư. Trước kia nàng có nghiên cứu qua, thuốc giục sinh ở thời đại này chỉ tốt cho mẹ chứ không tốt cho con. Điềm Tư Tư nàng không yếu đuối đến vậy.
Hai tay Điềm Tư Tư nắm chặt vào hai chiếc gối để hai bên, ngửa cổ lên trên phát ra tiếng kêu đau đớn như xé cuống họng.
“Đúng rồi. Rặn nữa đi… tiếp đi…”
Nàng dồn hết sức lực, cố gắng đẩy con ra khỏi cơ thể mình. Bàn tay nắm lấy tay phu quân của mình càng lúc càng chặt hơn.
“Được rồi. Một chút nữa thôi…. Chút nữa….”
“Aaaaa … aa…a”
“Oẻeeeee”
“Ra rồi…… Vương phi sinh rồi. Là một thế tử điện hạ.”
Hai mắt Điềm Tư Tư loan loan hạnh phúc dù cơ thể đã mệt mỏi đến rã rời. Tay nàng nằm gọn trong lòng bàn tay Triệu Bình. Hai mắt hắn vẫn chăm chú nhìn nàng. Khoé mắt xuất hiện vài giọt nước mắt.
“Con chúng ta đó. Chàng lại xem đi.”
Triệu Bình không nói gì cả, chỉ khẽ vuốt tóc nàng. Đối với hắn, mọi sự đều không quan trọng bằng Điềm Tư Tư.
“Chàng ra xem con đi.”
Tiểu Lệ cùng một ma ma nhiều kinh nghiệm đang rửa sạch cho bé. Triệu Bình nghe phu nhân mình khuyên cũng lưu luyến ra xem.
Đứa bé đỏ hỏn được đặt vào lòng hắn. Do lão đại phu khống chế rất tốt lượng thức ăn nạp vào nên bé con đạt đủ cân nặng nhưng không hề béo. Cả người nhăn nheo, tóc chỉ lơ thơ vào cộng. Triệu Bình hít hít mũi, cố nén nhưng vài giọt nước mắt không chịu nghe lời cứ rơi xuống.
Hắn bế con lại gần Tư Tư.
“Nàng xem, đây chính là con chúng ta.”
Điềm Tư Tư cười tươi rói, khẽ gật đầu.
————————————————————-
Trước phủ Bình Nhạc Vương đốt hai dây pháo to cùng với chữ hỉ được dán khắp cửa. Bá tánh thấy việc vui lập tức tụ tập lại xem.
“Phương quản gia, trong phủ có chuyện gì vui sao?”
Phương Tề mặt mày phơi phới đỏ ửng, vừa nhìn qua là biết tắm trong chuyện vui. Lão đang đứng trước cửa phân phó hạ nhân đốt pháo thì được một người dân hỏi. Chạm đúng mạch của lão rồi, Phương Tề lập tức khoe khoang.
“Ha ha ha. Tất nhiên là có chuyện vui. Vương phi nhà chúng ta vừa sinh một tiểu thế tử a.”
Mọi người lập tức tiến lên chúc mừng. Một đồn mười mười đồ trăm. Chuyện Vương gia tuổi lớn có con trai trở thành đề tài bàn tán xôn xao khắp cả kinh thành mấy ngày liền.
Trong Hạ Hoa Viện, sau khi được xử lý sạch sẽ, Điềm Tư Tư bế bé con mình mới sinh cho bú sữa. Quả nhiên là đứa con từ trong bụng nàng sinh ra. Mối dây liên kết tình mẫu tử thiêng liêng không tưởng được. Nhìn đứa trẻ đang rúc trong ngực mình, Điềm Tư Tư rơm rớm nước mắt.
“Bảo bối a, bảo bối của mẫu thân a.”
Triệu Bình ngồi bên cạnh cũng vui sướng lan tỏa, ngắm nhìn hai người quan trọng nhất cuộc đời mình.
Đứa bé rất ngoan, sau khi bú no sữa thì tự mình nhắm tịt mắt ngủ. Cơ thể nho nhỏ tròn tròn, hai tay nắm rồi mở. Nhìn thế nào cũng thấy dễ thương.
Điềm Tư Tư ngắm suốt không chán.
“Nàng mệt rồi, ngủ một giấc đi.”
“Thiếp ngắm con một lát đã.”
Điềm Tư Tư lắc đầu, nàng sợ khi tỉnh giấc thì viễn cảnh tươi đẹp này sẽ tan biến nên quả thực không dám ngủ. Nhưng cơ thể mệt rã rời, chỉ nằm một lát thôi, dưới sự vỗ về của Triệu Bình nàng đã thiếp đi, nằm bên cạnh là cái bọc nho nhỏ cũng đang thở phập phù đều đều.
Triệu Bình ngồi bên giường, tay vỗ nhẹ vào tấm lưng của phu nhân nhà mình, hết nhìn ngằm mẹ tới nhìn con. Hắn không ngờ nhanh như thế mà mình đã có trọn vẹn một gia đình hạnh phúc.
Tiểu Lệ bưng canh gà vào cho Vương phi thì được Triệu Bình phất tay bảo ra ngoài. Cô mỉm cười cúi người đi ra, không quên đóng cửa phòng lại. Vương phi nhà cô trước nay mạnh mẽ có thừa, tưởng chừng đến cuối cùng không cần dựa vào ai nhưng mà cũng đã tìm được hạnh phúc, bến đỗ cho riêng mình rồi.
Người có tình rồi cũng trở về được bên nhau.