“Cô có ý gì?” Mặt Giang Thúy Thúy tái đi vài phần, trở nên tái nhợt.
An Khê nhìn cô ta, làn da màu lúa mì do làm việc chân tay trong thời gian dài trở nên xám xịt, ánh mắt cũng ảm đạm đi nhiều, cả người xụi lơ, thấy rõ sự phẫn nộ.
An Khê có hơi bất ngờ, chỉ không gặp vài ngày thôi, sao lại có sự thay đổi lớn như vậy. Nữ chính trùng sinh vậy mà không chịu được đả kích, cô mơ hồ có hơi nghi ngờ.
Trừ việc bị Giang Thúy Thúy hãm hại ra, cốt truyện trọng sinh của cô ở kiếp này dường như đã có sự thay đổi lớn, trước đây cho rằng là vì sự tồn tại biến số là cô, mà cốt truyện trệch ra khỏi quỹ đạo ban đầu, cô nghĩ cô là biến số lớn nhất rồi, giờ xem ra Giang Thúy Thúy cũng rất đáng nghi.
Thủ đoạn của cô ta quá kém, hoàn toàn không có sự cay nghiệt, không chút sơ hở nào của một nữ chính đã trùng sinh nên có, mà sức chịu đựng tâm lý cũng không tốt.
Chẳng nhẽ Giang Thúy Thúy cô đang thấy không giống như là trùng sinh trở về, nhưng lại cảm thấy không đúng logic. Cau mày suy nghĩ một lúc, vẫn không có manh mối, cô dứt khoát không nghĩ nhiều vậy nữa. Cho dù cô ta trùng sinh hay không, hai người xem như kết thù với nhau rồi, duy trì hòa khí trên mặt cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
“Tôi nghĩ ý của tôi đã rất rõ ràng rồi, tôi nhớ lúc đầu cô nói, cô và Giang Triều yêu nhau, nhưng dường như cách nói của Giang Triều không giống cô, tôi không biết có nên nói ra để phân tích với cô không?”
Mặt Giang Thúy Thúy tái nhợt, nhìn người đang cau mày xem sổ sách ở phòng nhỏ trong nhà ăn, trong lòng đầy hoảng hốt. Rõ ràng cô mới luôn là người thân cận nhất bên Giang Triều. Dựa vào đâu mà An Khê mới đến được mấy tháng, mà trong tim trong mắt anh đâu đâu cũng là An Khê.
Cô thật sự muốn hỏi anh, An Khê rốt cuộc có gì tốt, mà khiến anh không buông bỏ được. Rõ ràng anh không thích cô ta kia mà! Rõ ràng anh ghét bị người khác tính kế! Vậy tại sao mọi chuyện trong hiện thực đều thay đổi.
“Tôi với anh Giang Triều cùng nhau lớn lên từ nhỏ, quá khứ có một nửa sự tham gia của tôi, cô thấy mối quan hệ giữa tôi với anh ấy hay cô với anh ấy sâu sắc hơn?”
“Cô không chịu trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi, là vì cô biết cái gọi là Giang Triều cũng thích cô, chẳng qua là cô đơn phương không phải sao? Còn cô lấy thời gian ra để nói, thì an ủi được ai. Tôi mới là người thân thiết với anh ấy nhất, người sinh con cho anh ấy trong tương lai, người đi với anh ấy cả đời là tôi. Hai mươi năm, ba mươi năm, bốn mươi năm đủ để chúng tôi ở bên nhau rồi; Còn cô, nhiều nhất cũng chỉ là bạn thời nhỏ, đợi thời gian qua đi, nói không chừng sẽ quên mất cô là ai, cô thấy mối quan hệ nào sâu sắc hơn.”
“Cô im đi, anh Giang Triều làm sao quên tôi được.” Vành mắt Giang Thúy Thúy đỏ hoe, giọng cao hơn một tông, thu hút ánh nhìn của những người qua lại trong nhà ăn.
“Thúy Thúy, con nói linh tinh gì vậy?” Mẹ của Giang Thúy Thúy nghiêng mặt mắng một câu, tâm tư của cô ta đối với Giang Triều, người làm mẹ như bà sao mà không biết được. Trước kia Giang Triều chưa kết hôn, nghĩ đến hai nhà thân càng thêm thân là chuyện tốt, nhưng bây giờ người ta cũng kết hôn rồi, con bà vẫn muốn chen chân vào, muốn ở bên Giang Triều cũng không thể dùng cách này.
“Mẹ, đây là chuyện của con, mẹ đừng quản.” Giang Thúy Thúy đẩy An Khê ra, chạy ra ngoài, cơm cũng không ăn nữa.
An Khê ngả sang bên cạnh, đợi cô đứng vững thì đã không thấy bóng dáng của Giang Thúy Thúy đâu rồi, cô không biết nói sao, quá yếu đi! Cô chuẩn bị một tràng lời cay độc vẫn chưa bắt đầu, sao người đã chạy mất rồi! Nhưng khiến cô ta khó chịu như vậy, An Khê cũng vui rồi.
“An Khê à, con bé Thúy Thúy không hiểu chuyện, nói chuyện không suy nghĩ, về tôi sẽ chỉnh đốn lại, con đừng chấp nhặt với nó.” Mẹ Giang Thúy Thúy lúng túng nói.
“Không sao đâu ạ.” An Khê vỗ vỗ bụi trên vai, cười cười như không để ý.
Giang Triều xem sổ sách trong phòng, động tĩnh bên ngoài lớn đến mức anh không nhịn được cau mày, nhưng vẫn nhịn xuống thôi thúc đi ra ngoài, cẩn thận đối chiếu sổ chấm công với cha anh.
Anh tin An Khê có thể xử lý tốt những việc này. Về phần Giang Thúy Thúy anh cũng không biết nên làm gì cho phải, anh luôn coi cô ta là bạn, nhiều nhất là em gái. Cho dù lúc cha anh thúc giục kết hôn, anh cũng chưa bao giờ có ý với cô ta.
Còn về tâm tư của cô ta đối với anh, anh cũng chỉ có thể giả vờ như không biết. Chỉ là không ngờ đến vì cô ta, giữa anh và An Khê lại xảy ra hiểu lầm lớn đến vậy. Cục diện bây giờ có chút rối bời, việc anh có thể làm cũng chỉ là không để ý đến cô ta.
Giang Triều báo số cho cha mình, Giang Đại Hữu trả lời một tiếng rồi mới âm thầm liếc con trai mình một cái, thấy anh không bị ảnh hưởng, không nhịn được gật gật đầu, nhưng vẫn nói thêm: “Giang Triều, giờ con là người đã có gia đình, chuyện của Thúy Thúy cứ kệ con bé, con đừng xen vào, kẻo đến lúc nói không rõ ràng, ai cũng khó xử.”
“Cha, chuyện này con tự có tính toán, không làm xằng làm bậy đâu.” Giang Triều cúi đầu trả lời.
“Con có tính toán là được rồi.” Giang Đại Hữu cười ha ha.
Hai cha con bình thường vẫn có những tranh cãi, Giang Triều cũng không ít lăn lộn cùng ông, nhưng Giang Đại Hữu vẫn hiểu rõ Giang Triều rất đáng tin cậy, thấy anh có tính toán, nên cũng không hỏi thêm nữa.
Chỉ là con bé Thúy Thúy thích ai không tốt, lại đi thích con trai ông, tình hình bây giờ đúng thật có phần khó xử.
Lúc ăn cơm, Giang Triều chỉ cần đứng vào giữa, cả người toát lên vẻ thành thạo tay nghề, trí nhớ anh tốt, ai đi làm nhiều hay ít, xin nghỉ bao nhiêu ngày, anh đều nhớ, nghĩ lại một lần là nhớ ra ngay.
“Giang Triều, công của tôi cậu chấm thiếu mười buổi rồi!” Người đàn ông đứng lên giữa đám người ồn ào.
Sau khi Giang Triều nhìn thấy người, trong lòng đã có tính toán “Không tính nhầm đâu, trừ thời tiết hoặc bất khả kháng, tổng số ngày làm việc trong năm nay là 327 ngày, anh xin nghỉ ngày mùng 8 tháng 4, nghỉ 5 ngày để kết hôn từ ngày mùng 3 tháng 6, lại xin nghỉ ngày 19 tháng 10, một ngày công là 10 điểm, tổng là 320.”
Người đàn ông lúng túng ngồi xuống, ngẫm lại thấy đúng là vậy, chính anh ta còn quên là mình xin nghỉ vào tháng tư, vậy mà Giang Triệu lại nhớ rõ như vậy.
An Khê chống đầu ăn cơm, thỉnh thoảng lại nhìn Giang Triều một cái, chồng cô khi nghiêm túc thuyết phục người khác thực sự rất đẹp trai, những vấn đề được ném cho anh vô hình trung đều được giải quyết, khiến cho người khác tâm phục khẩu phục, không thể nói gì thêm.
An Khê cắn môi, so sánh dáng vẻ của anh khi đứng trước mọi người với vẻ phóng túng của anh khi ở riêng với cô, không nhịn được cười ra tiếng. Con người này sao có thể thay đổi nhanh thế chứ! Nhai miếng cơm sần sật trộn với khoai lang, cô hiện tại có thể thích ứng được với thức ăn ở thôn Tam Thủy rồi.
Thời điểm cuối năm, ai cũng rảnh rỗi hơn, nhưng việc của Giang Triều lại càng nhiều hơn. Việc lớn nhỏ của đại đội sản xuất anh đều phải giải quyết, để đặt ra kế hoạch sản xuất năm sau anh phải họp từ sáng sớm đến tối mới xong, người khác về rồi, anh vẫn phải làm mấy cái tài liệu rườm rà. Gần 30 tết rồi mà anh ngày nào anh cũng đi sớm về muộn.
Mấy ngày này, cô thấy anh gầy rộc đi.
Sáng 29 tết, An Khê dậy từ sáng sớm.
Giang Triều vẫn chưa dậy, An Khê vội mở to đôi mắt vẫn đang ngái ngủ. Cô lật người nằm trên giường, nửa cái đầu chùm trong chăn.
Mùa đông trời sáng muộn, gần 6 giờ mà trời vẫn tối om, khiến mọi người không muốn rời giường, Giang Triều mấy hôm trước hôm nào cũng hơn năm giờ là đã không thấy bóng dáng đâu rồi.
An Khê rất hưởng thụ thời khắc hai người nằm trên giường cùng nhau vào mỗi buổi sáng, cô lấy tay sờ mặt Giang Triều, chầm chậm di chuyển, ngón tay cẩm thận khắc họa nét mắt anh, cảm nhận chút ấm áp ngắn ngủi. Đôi mắt đang nhắm giật giật vài cái, Giang Triều không mở mắt, chỉ bắt lấy cánh tay đang làm loạn trên mặt anh.
“An An, đừng nghịch.” Sáng sớm mới tỉnh, âm thanh người bên cạnh còn khàn khàn, trầm trầm lại càng hay, như rượu vậy, khiến người ta say.
Giang Triều lật người, đè trên người An Khê, đột nhiên mở mắt ra.
Cảm nhận được sự thay đổi của cơ thể anh, mặt An Khê có chút đau khổ, tối qua đã bị anh giày vò từ trong ra ngoài mấy lần rồi, dù có nhớ anh đi nữa, cũng không chịu được anh không biết tiết chế như vậy.
“Giang Triều, em không muốn nữa đâu, đau mỏi cả người, không thoải mái.”, bây giờ tay An Khê còn không dám động vào người anh, chỉ sợ chỗ nào lại kích thích đến anh, cô bây giờ không muốn lăn trên ga giường lần nữa đâu.
Giang Triều véo véo khuôn mặt phúc hậu, “Biết là em mệt, anh không cử động, để anh ôm thêm chút nữa, tí nữa anh đun nước cho em tắm.”
“Thật sao?” An Khê mở to mắt, cả mặt đầy nghi ngờ, xuống giường Giang Triều nói gì cô cũng tin, một khi ở trên giường, lời giây trước vừa nói, giây sau đã có thể nuốt lời.
“Anh lừa em lúc nào?”
“Thế bây giờ anh đang làm gì?” An Khê mở mắt, hận không thể cắn được cái tay đang làm loạn kia.
Tay Giang Triều dừng lại một lúc, mới vùi đầu vào cổ cô, cười thành tiếng.
“Đúng là hết cách với em.”
An Khê dùng ánh mắt phòng bị nhìn anh một lúc lâu, Giang Triều quả nhiên không động đậy gì nữa, trở mình thở dài một tiếng.
“Giang Triều, hôm nay anh không ra ngoài à?” An Khê lấy tay gối đầu hỏi anh.
“Việc của đội sản xuất cũng xử lý gần xong rồi, thời gian còn lại để ở bên em.” Giang Triều trả lời.
Nhích lại gần An Khê, trong lòng có chút áy náy, mấy ngày nay đi sớm về muộn, không có thời gian ở bên cô. Mỗi ngày về đến nhà, đầu còn chưa đặt xuống gối mắt đã nhắm vào rồi, ngày hôm qua giải quyết xong việc rồi, mới có tâm tư ôm nàng thân mật hai lần.
Hai người nằm trên giường, nói chuyện một lúc lâu mới dậy, trong lúc đó bị Giang Triều chiếm không ít tiện nghi, An Khê mới mặc quần áo vào.
Tối qua không biết tuyết rơi vào lúc nào, ngoài phòng một mảng tuyết trắng xóa, tuyết đóng dày, sắp chạm đến mắt cá chân.
Tuyết rơi rồi! Trên mặt An Khê tràn đầy sự vui mừng.
Cô có người bạn cùng phòng lúc đại học là người phương nam, bạn cùng phòng nói với cô phương nam rất ít khi có tuyết, cô còn cho rằng năm nay không được nhìn thấy tuyết nữa. Không ngờ có thể nhìn thấy cảnh tuyết rơi đầy trời vào ngày cuối năm này.