An Khê tìm được điện thoại ở đầu giường, sau khi lướt vài lần tìm được một số điện thoại không dễ tìm, bấm cố định vào số điện thoại đó, cuối cùng mới gọi.
Điện thoại vang lên âm thanh tút tút, cô ngồi ở trên ghế sô pha kiên trì đợi. Sau khi mất tiếng vang, trong điện thoại truyền ra một giọng nữ.
“Ai vậy?”
“Tôi là An Khê, xin hỏi chị Lữ có ở nhà không?”
“Bác sĩ An, bà chủ đang ở trên lầu, tôi đi gọi bà ấy.”
Sau đó, cô nghe được tiếng la ở trong điện thoại, cùng với tiếng gọi của người hầu.
Sau đó giọng nói trên điện thoại lại rất nhanh tiếp tục.
“Này, An Khê! Gần đây có khỏe không! Em thật không có lương tâm, qua lâu như vậy em cũng không đến gặp chị chơi chơi một chút.”
“Đó không phải là gần đây bài vở và bài tập quá bận sao? Vẫn có thời gian cùng chị Lữ đi ra bên ngoài uống chén trà mà. Em mời khách.”
“Chị có thể để cho em mời khách, thời gian địa điểm em có thể tự quyết.”
Sau khi An Khê và đối phương thông báo thời gian, thu dọn đồ đạc xuất phát.
Thời gian là vào buổi sáng, cô thấy bên ngoài khí trời trong xanh, không khỏi tươi cười một cái. Bầu không khí trong quán trà rất tốt, còn có trình diễn violon, trên bệ cửa sổ đặt một chậu cây xanh đặc biệt xanh biếc.
Lữ Trân đeo theo một cái túi lớn vào quán trà, ở vị trí cửa liếc mắt có thể thấy An Khê. Cô đang nhập thần nhìn chậu màu xanh biếc trên bệ cửa sổ, mặc váy dài chấm bi màu đỏ không tay khiến dáng người cô mảnh mai thanh tú, đôi mắt một mí hơi rũ xuống lộ ra vẻ đẹp lười biếng.
Ấn tượng của cô ấy đối An Khê không sai, một mặt y thuật giỏi, mấu chốt là hiểu biết đúng mực, biết tiến biết lùi. Khi cần năng lực của cô cũng đủ, khi không cô sẽ lẳng lặng đợi ở một bên, tuyệt đối không tiến lên khiến người khác thêm phiền phức, không giống có vài người chỉ giúp được chút ít, chỉ chỏ vào mặt mũi người khác, cho rằng mình đã trở thành người quan trọng.
Trước khi cơ thể ông Lưu nhà bà ấy mắc bệnh, chính là vì trì hoãn, mới có thể chịu được một cuộc phẫu thuật, trong lòng cô ấy chính là nhớ kỹ ân tình của cô.
Lữ Trân ngồi ở đối diện lên tiếng cùng cô chào hỏi. An Khê vội vàng ngồi thẳng lưng, tươi cười với cô ấy.
“Chị Lữ, đã lâu không gặp trông sắc mặt chị nàng ngày càng tốt, nhìn khuôn mặt chị hồng hào, gần đây có thai sao!”
“Chuyện này cũng bị em nhìn ra, Lưu thúc em cũng không biết có cái vận may gì, lại được lên chức. Hai ngày trước con trai ở nước Mỹ gửi cho chị ảnh nó đang đọc sách, tiểu tử thối ở bên kia thật trắng ra không ít.” Lữ Trân bật cười khúc khích.
An Khê gọi hai chén trà và một chút bánh từ người phục vụ, hai người vừa nói vừa cười hàn huyên.
Sau khi cô uống một ngụm trà, nhìn đàn violin ở phía trước nói: “Chị Lữ, kỳ thực lần này gọi chị ra đây, là có một chút việc muốn nhờ chị.”
Lữ Trân không có chút bất ngờ nào nói: “Em nói đi? Chỉ cần chị có thể giúp thì nhất định sẽ giúp.”
“Em nghe nói có một khu đất ở trung tâm thành phố đang được đấu thầu do cục quản lý đất đai quản lý, chồng em có ý định muốn mua mảnh đất này để đầu tư, không biết chú Lưu có thể giúp gì không.”
“Em làm gì thế này! Việc nhỏ thế này em tìm chú Lưu hỏi thăm là được rồi. Đúng rồi, chú Lưu của chị hôm nọ nói với em là bệnh dạ dày của chú ý lại tái phát rồi, em dành chút thời gian đến hỏi thăm chú đi.”
” Được. Khi nào chú có thời gian, nhất định em sẽ đến.” Đôi lông mày của An Khê cong lên và nở một nụ cười hài lòng.
Lữ Trân cảm động vô cùng, người phụ nữ trước mắt có một sự dịu dàng khắc sâu trong xương tủy, kiểu vẻ đẹp này luôn sâu sắc hơn so với vẻ đẹp bên ngoài, nó không hung hãn, như một loại gió xuân tự nhiên vậy.
” À. Chồng em tên là gì?”
“Giang Triều của bất động sản Hoa An.”
Thương trường giống như chiến trường vậy, chắc Giang Triều hiểu câu này nhất, đây là nơi hoàn toàn tuân theo luật rừng, kẻ yếu ăn thịt kẻ mạnh, kẻ khỏe nhất sống sót, kẻ không phù hợp bị loại bỏ, anh may mắn sống sót trên bàn cờ chiến đấu và giành lấy một vị trí.
Công ty bất động sản Hoa An trước đây là một tòa nhà dân cư, sau khi được Giang Triều dùng giá thấp mua lại, rồi tiến hành rồi lắp đặt thiết bị lần thứ hai, cuối cùng thành khu vực thích hợp làm việc.
Tòa nhà này gần trung tâm thành phố, sau vài chục năm đã trải qua vô số lần trùng tu, từ tòa nhà ba tầng trở thành kiến trúc cao nhất Bắc Kinh, mà Giang Triều coi nơi đây là trung tâm, tạo ra một đế quốc thương nghiệp khổng lồ. Truyện Xuyên Không
Bây giờ trong khu vực ban công nhỏ nhoi, Giang Triều vẫn sứt đầu mẻ trán vì chuyện đấu thầu như cũ, buông tay chưa từng là tác phong của anh, trước khi mọi chuyện ổn định, anh không cam lòng cứ nhìn sự cố gắng một năm nay của mọi người tan thành bọt nước.
“Anh Triều, đã thông báo họp đấu thầu rồi, em đã đặt những tài liệu anh yêu cầu chuẩn bị lên bàn rồi.” Thạch Đầu nói.
Thạch Đầu làm việc cẩn thận, hai năm trước đã được Giang Triều bảo tới Bắc Kinh làm việc cùng anh. Giang Triều tin tưởng năng lực cậu ta, nhưng cũng không dám qua loa, bản thân lại tự mình xem lại tài liệu một lần.
“Ngày bắt đầu nghi thức mở thầu cậu với tôi cùng tới đó đi.”
“Anh Triều ơi, có nắm chắc lần họp đấu thầu này không?” Thạch Đầu hỏi.
Giang Triều cười, nhìn không rõ vui buồn: “Không phải đi là sẽ biết sao?”
Thạch Đầu gật đầu, biết chính mình lại hỏi ngu rồi, trước kia cũng vậy, cậu ta chưa bao giờ nói hết, nhưng lại không có lần nào là làm người ta thất vọng. Đợi sau khi Thạch Đầu đi ra, anh đứng bên cửa sổ, không nhịn được xoa xoa huyệt thái dương hơi nhức.
Nghi thức mở thầu được thực hiện đúng hạn, Giang Triều đưa theo Thạch Đầu hai người tiến vào trong hội trường. Trong đây đều là những nhà giàu trong giới đất dai, Giang Triều không phải người có chức quyền nhất trong đây, hơn nữa anh làm người luôn giản dị, cho nên không có vẻ khí phái như người khác. Thậm chí hai người họ có thể nói là có chút kẹt sỉ.
Nhưng lại không ai vì vậy mà coi thường anh. Bởi vì bọn họ đều biết thủ đoạn của anh chàng nhìn trẻ tuổi này rốt cuộc có bao nhiêu đáng sợ, trước đó đã vài lần không phải là bị anh chàng này ngắm trúng không kịp trở tay sao?
“Tổng giám đốc Giang, hạng mục lần này nắm rất chắc nhỉ!” Một người đàn ông đầu tóc bóng loáng đi đến trước mặt anh nói.
Gã ném túi da cho trợ lý phía sau, ưỡn bụng bia vẻ mặt đắc ý.
“Giám đốc Lý này lại trêu tôi tôi! Ai cũng biết sếp Lý đây mới là người chiến thắng, tôi tự ti lắm, còn muốn học hỏi ngài sau lần đấu thầu này.” Giang Triều cười nói.
“Dù sao cậu cũng còn trẻ, về sau còn nhiều cơ hội.” Sếp Lý lên tiếng trả lời vỗ vỗ bả vai Giang Triều, cao giọng cười nói. Dáng vẻ đắc ý ấy làm cho người bên cạnh trực tiếp lắc đầu.
Tuy bọn họ cũng không thích Giang Triều, dù sao cũng là đối thủ cạnh tranh, mọi người ở đây đều vì lợi ích của riêng mình, nhưng Lý Ứng Thanh diễn càng làm bọn họ chướng mắt.
“Tiểu nhân đắc chí à!” Trương Đức Bưu ôm bả vai Giang Triều, dùng giọng Đông Bắc nói: “Sau khi về, đi Bách Đình uống hai ly nhé?”
“Sau này có thời gian thì nói, hôm nay vợ bảo tôi về nhà ăn cơm với con trẻ, nếu về muộn, sẽ không tốt.” Giang Triều cười cười, cho ông ta một ánh mắt “ông hiểu mà”.
“Cái tính của thằng nhóc nhà cậu, nhưng tôi thích.” Trương Đức Bưu cười mắng anh một lời.
Thật ra lần này đấu thầu chỉ có thể xem như qua loa, kết quả sớm đã được quyết định rồi. Tựa như Lý Ứng Thanh đã rêu rao như người chiến thắng cuối cùng.
“Anh à, lần này có cơ hội hay không?”
“Mọi người mệt mỏi lâu như vậy, về nhà phát cho mọi người một khoản từ sổ sách để ra ngoài ăn uống ngon một chút, sau đó nghỉ ngơi hai ngày cho đàng hoàng nhé.” Hai tay Giang Triều đặt chéo trên đầu gối, năm ngón tay khép lại, trong mắt hơi trầm tư.
“Vâng.” Thạch Đầu đồng ý, dường như đã hiểu rõ tình hình trước mắt. Trong lòng không khỏi có chút ủ rũ, thật ra theo Giang Triều lâu như vậy, mới tới Bắc Kinh cái gì cũng không biết đã bị anh ấy đưa tới đây, bây giờ đã có thể một mình đảm đương mọi chuyện, cậu ta vẫn luôn cảm thấy chỉ cần anh ấy muốn thì chuyện gì cũng làm được.
Nhưng bây giờ lại nói cho anh ta là ngay cả Giang Triều cũng bất lực, điều này khiến cho anh có chút không chấp nhận nổi.
Thời gian đang chậm rãi trôi qua, Giang Triều liếc nhìn đồng hồ, đáy mắt không khỏi hiện lên một tia dịu dàng. Cái đồng hồ này là vào sinh nhật năm trước của anh, An Khuê đã tặng cho anh làm quà sinh nhật.
Mở thầu sẽ chính thức bắt đầu, hiện trường trở nên yên tĩnh trong nháy mắt, đầu tiên là người chủ trì lên sân khấu phát biểu vài lời khai mạc. Người chủ trì là một người phụ nữ rất xinh đẹp, giọng nói trong trẻo, trên mặt đang nở nụ cười mỉm khéo léo.
Giang Triều cũng không nghe rốt cuộc cô ta nói cái gì, mà anh lại rũ mắt xuống.
“Kế tiếp, chúng tôi xin mời cục trưởng Trương dành chút thời gian ra phát biểu.” Người phụ nữ mỉm cười nhẹ hướng sự chú ý của mọi người về phía cục trường Trương đang ngồi ở trên bàn phía cao.
Hầu hết các bài phát biểu của lãnh đạo chẳng có gì hay ho, Giang Triều biết rõ những lời có giá trị thực sự không bao giờ được nói trên mặt bàn, phần lớn đều được lén lút thốt ra trên bàn tiệc.
Anh vừa nghe, vừa phân tâm nghĩ đến chuyện khác.
Cục trưởng Trương nhận một phong bì từ ai đó, đó là kết quả cuối cùng của đấu thầu. Cho dù cả đám ai cũng biết kết quả của cuộc đấu thầu lần này, nhưng vẫn có vài người không khỏi hồi hộp chắp tay.
Nói không chừng là công ty nhà mình đã cạnh tranh được rồi! Dự án lần này là một cục thịt mỡ siêu to, dự án phát triển quảng trường thương mại ở trung tâm thành phố Bắc Kinh, nếu có thể lấy được thì chắc chắn sẽ hốt bạc mỗi ngày, giá trị con người nước lên thì thuyền lên không còn là vấn đề.
Ngay cả mấy cái dự án lúc trước Giang Triều đấu thầu được cộng lại cũng không sánh bằng giá trị của dự án này. Giờ phút này đây anh dường như đã đặt một nửa lợi thế lên trên, ân tình lúc trước đã phải trả giá rất đắt, nếu thất bại thì hoạt động của công ty cũng có khả năng xuất hiện vấn đề, đây là chuyện mà anh giấu trong lòng không dám nói với người khác.
“Bên trúng thầu dự án quảng trường thương mại trung tâm là.” Cục trưởng Trương dừng một lúc, nhìn, nhịp điệu tràn đầy, ánh mắt đảo qua một vòng những người có mặt ở đây. Thời gian tạm dừng trên người Giang Triều lâu hơn so với những người khác một chút.
Lý Ứng Thanh ngồi thẳng dậy, nghiêng người về phía trước, đồng tử phóng lớn.
Trong miệng anh ta lẩm bẩm với chính mình, trong mắt có sự phấn khích lạ kỳ.
Tuy người bên cạnh chán ghét điệu bộ của anh ta, nhưng cũng không gây trở ngại mắt bọn họ đỏ đến mức sắp nhỏ ra máu.
“Công ty trúng thầu là…”