Chu Trình Ninh canh ở bên ngoài, qua 10 phút liền hỏi một tiếng xem Bình An còn bao lâu mới tắm xong, nếu Bình An tắm xong rồi, anh liền đi vào tắm cho Ngưu Ngưu.
Ngưu Ngưu tuổi này anh nào có thể yên tâm để tự con tắm, chỉ sợ tắm không sạch, người làm ba anh đây còn phải bị mẹ nó mắng.
Vợ làm mẹ, làm vợ, vẫn là tương đối công bằng, nên nói liền nói.
Đoạn thời gian mới tới Hoa Đô sống ấy, tắm không thuận tiện cho lắm, phải ra phòng tắm bên ngoài tiêu tiền tắm rửa, Ngưu Ngưu đã tới cái tuổi lên nhà trẻ rồi, nên có ý thức giới tính, tắm rửa đều là Qua Qua tắm với mẹ, Ngưu Ngưu tắm với ba.
Về đến nhà anh không quá tin tưởng Bình An có thể tắm tắm gội gội cho cậu bạn nhỏ đâu, hơn nữa nhóc con có chủ ý, Bình An trông không phải người có thể chơi lại cậu nhóc nhỏ, cứ luôn bị bé nó xoay quanh thì thật lại là sự thật.
Tống Bình An đích xác không có cách nào với Ngưu Ngưu, cậu bạn nhỏ tự mình cầm cái khăn lông chuyên chúc của mình cọ rửa cái bụng nhỏ, cậu chàng cũng không biết phải tắm rửa cho trẻ con thế nào, còn hên anh họ ở bên ngoài hỏi, cậu trả lời anh họ nói rất mau là xong rồi.
“Chú họ, con còn muốn tắm.” Ý chính là bảo chú họ chờ nhóc tắm xong lại cùng ra ngoài.”
Tống Bình An: “Ngưu Ngưu, chờ lát nữa có ba tắm cho con.”
Còn hên hôm nay thời tiết không lạnh, trong bếp vì đun nước nóng mà nhiệt độ cũng cao hơn bên ngoài, bằng không cậu bạn nhỏ Ngưu Ngưu phải bị đông lạnh hư mất.
Ngưu Ngưu làm một cậu bạn nhỏ ăn cơm sạch sẽ nhất, quần áo sạch sẽ nhất… một loạt nhất: “Tự chính con làm được.”
Chu Trình Ninh nghe được tiếng trong bếp: “Ngưu Ngưu con có thể tự làm cái gì? Bình An em không cần để ý Ngưu Ngưu, em tắm xong rồi ra là được.”
“Ba, con có thể tự tắm!” Ngưu Ngưu hô to ra bên ngoài.
Chu Trình Ninh: “Tự con tắm, về mẹ thấy con vẫn đang dơ hầy, nhất định mắng con!”
Dọn tên mẹ ra, Ngưu Ngưu xem như sợ rồi, Ngưu Ngưu cũng không nghĩ tới rằng nếu mà nhóc tắm không sạch, xác suất mẹ mắng ba so với mẹ mắng nhóc là cao hơn rất nhiều, cao hơn nhiều lắm.
Bình An tắm xong, nước bẩn thì ấn lời anh họ tạt vào trong sân, tạt nước xong liền ra ngoài lau tóc.
Đun hai nồi nước to, chờ tí nữa tắm pha thêm nước lạnh, dùng gáo hồ lô xối lên người, chỉ hai người anh và Ngưu Ngưu là hoàn toàn đủ dùng,
Chu Trình Ninh cầm thùng nước tiếp tục thêm nước vào nồi, Ngưu Ngưu trần truồng thì lại là tránh ở gần cửa nhóm lửa của bệ bếp sưởi ấm.
Cho thêm nước vào nồi xong, tiếp đó chính là Chu Trình Ninh và Ngưu Ngưu tắm rửa.
Chu Trình Ninh trước hết là tắm cho Ngưu Ngưu xong, Ngưu Ngưu tắm xong rồi liền tung ta tung tăng đi tìm chú họ.
Vừa lúc Chu Trình Ninh cũng lười ứng phó thằng bé, chuẩn bị tự tắm cho đàng hoàng một phen, nên cũng tùy Ngưu Ngưu chạy đâu thì chạy.
“Chú họ, không giống nhau.” Ngưu Ngưu cảm thấy chú họ Bình An là một trong số ít người có thể có cùng tiếng nói chung với mình, nhóc rất vui lòng nói chuyện với chú họ.
Tống Bình An: “Ngưu Ngưu nói cái gì không giống nhau?”
“Tắm.” Ngưu Ngưu chỉ vào tóc và thân thể bé, “Ở Hoa Đô không giống nhau.”
Tống Bình An tiêu hóa ý trong lời Ngưu Ngưu, đại khái là Hoa Đô và nơi này tắm rửa không giống nhau, Hoa Đô còn có phòng tắm, điều kiện trong nhà tốt hơn chút cũng có tắm vòi sen, không phải đun nước nóng như bây giờ, còn tắm trong chậu nữa.
Tống Bình An: “Không giống thật, có điều có thể tắm sạch sẽ thì đều như nhau.”
Ngưu Ngưu “Con tắm sạch sẽ, ba nói con không sạch sẽ.”
Tống Bình An: “Tắm sạch sẽ là rất tốt, chú tin Ngưu Ngưu tắm sạch rồi.”
Cứ việc vẫn là sau đó được anh họ tắm cho mới sạch, Ngưu Ngưu ở trong phòng ré to không ít.
Một cậu bé lớn và một cậu bé nhỏ cứ vậy mà nói chuyện phiếm bên cửa phòng nhỏ tối nay họ ngủ, không thể không nói, tính tình Tống Bình An so với tính tình mẹ cậu bé ngày thường đều phải tốt hơn rất nhiều.
Từ Hương Quyên về thì thấy hai đứa nhỏ đang nói chuyện, không thấy Chu Trình Ninh đâu: “Bình An, anh họ em đâu?”
“Anh tắm bên trong ạ.” Tống Bình An chỉ chỉ về phía phòng bếp.
Ngưu Ngưu gọi về phía phòng bếp: “Ba, mẹ về rồi.”
Chu Trình Ninh đã nghe được động tĩnh bên ngoài: “Quyên, em chờ chút, anh tắm xong ngay đây.”
Từ Hương Quyên nói với bên phòng bếp: “Anh tắm chậm chút, đừng nóng vội, em còn phải đi nhà ba mẹ nữa, lúc này chỉ là về lấy đồ thôi.”
Cứ việc có thể gửi qua bưu điện, Từ Hương Quyên về nhà vẫn là mang theo đặc sản Hoa Đô cho cha mẹ, vừa nãy qua đó quên mất, nói chuyện phiếm với ba một hồi mới nhớ tới.
Lấy ra phần cho ba mẹ trong túi hành lý, Từ Hương Quyên lại đi rồi.
Cô không chỉ có mang cho ba mẹ, còn mang theo phần cho cả nhà Đinh Lệ, cũng không quên phần của ông nôi, về phần nhà khác, cắt cân thịt theo với mang chút gạo và mì đã phi thường khách khí rồi.
…
Cơm chiều ăn ở nhà ba mẹ, Bình An có Ngưu Ngưu ở đây, Từ Hương Quyên thấy Ngưu Ngưu tán gẫu vui vẻ với chú họ, còn rất yên tâm.
Qua Qua ngủ trong chốc lát mới miễn cưỡng khôi phục tinh thần thì lại đang kể lại những gì bé trải qua ở Hoa Đô, lên tiểu học còn làm lớp trưởng, thi cử cũng lấy hạng nhất, còn được học sinh 3 tốt nữa.
Ngô Thải Phượng mừng rỡ đến thẳng khen Qua Qua thông minh, lúc trước nói không sai mà, Qua Qua của bọn họ về sau có tiền đồ, tới Hoa Đô rồi còn có thể là hạng nhất lớp.
Tuy rằng có tới mấy bạn nhỏ được 2 con 100, mọi người cùng đứng hạng nhất, nhưng dù có là cùng hạng nhất nó cũng là hạng nhất, không có nói sai.
Chị kể về thành tích, Ngưu Ngưu cũng nói chen vào, nói mình ở nhà trẻ được hai đóa hồng nhỏ, ăn cơm sạch sẽ nhất! Quần áo sạch sẽ nhất!
Một bữa cơm ăn đến phi thường náo nhiệt, chờ cơm nước xong, cả nhà Từ Hương Quyên còn có Bình An về trước, sáng sớm mai còn phải đi thăm ông nội.
Chiều nay Từ Hương Quyên chuyện trò với ba mẹ rất lâu, cho nên tới tối cơm nước xong cô không cần lải nhải thêm lời nào nữa.
Chu Trình Ninh: “Ngưu Ngưu, tối nay đi ngủ sớm chút, đừng có ầm ĩ chú.”
Rốt cuộc Ngưu Ngưu ngủ chung một phòng với Bình An, Từ Hương Quyên không tiện tới cảnh cáo Ngưu Ngưu, bèn bảo ba Ngưu Ngưu tới cảnh cáo.
Đây là lần đầu Bình An tới đây, trời xa đất lạ, buổi tối ngủ không ngon, ngày mai không có tinh thần thì sao đi thăm ông nội được.
Ngưu Ngưu nằm trong chăn chỉ lộ ra cái đầu nhỏ: “Không ầm ĩ.”
Bình An còn chưa nằm vào ổ chăn, cậu không giống Ngưu Ngưu, trở về là có thể cởi quần áo chui vào ổ chăn ngay, cậu cảm thấy có lẽ anh họ sẽ qua một chuyến, nên vẫn cứ ngồi bên mép giường, quả nhiên anh họ tới đây.
Chu Trình Ninh không có quá nhiều lời muốn nói, nghe được Ngưu Ngưu bảo đảm rồi, bèn nói với Bình An dây kéo đèn điện ở đâu sau đó liền đóng cửa ra ngoài.
Chu Trình Ninh: “Quyên, sao em còn ở cửa vậy, vào đi thôi, tối lạnh lắm.”
“Chờ phòng nhỏ tắt đèn em lại vào.” Từ Hương Quyên không quá yên tâm, cô mới sang phòng Qua Qua xong, nói chuyện với Qua Qua xong thì về bảo A Ninh đi phòng Ngưu Ngưu và Bình An ngủ.
Dựa theo hai hôm nay mà xem, hình như Ngưu Ngưu có rất nhiều lời muốn nói với chú họ, Bình An ngồi xe lửa trông cũng ngủ không ngon, hiện tại rất cần được ngủ, bị ồn ào không phải rất khó chịu sao?
Trong tất cả mọi người có lẽ chỉ Ngưu Ngưu là ngủ ngon nhất, ở đâu cũng ngủ được, nhóc không ngủ được, kiểu gì cũng không thể để người khác ngủ không được đi.
Sau khi anh họ đi rồi, rất mau Tống Bình An cũng cởi quần áo ra tắt đèn lên giường.
Phòng không sáng nữa, Từ Hương Quyên mới yên tâm vào buồng trong.
Lúc trước khi Ngưu Ngưu nói muốn ngủ một phòng với chú họ, Chu Trình Ninh là một vạn cái đồng ý, anh mong được sống thế giới hai người với vợ rất lâu rồi, tối nay chắc chắn phải có sinh hoạt vợ chồng.
Trở về phòng, vợ chồng rất ăn ý, thật là một phen mây mưa.
“Hai ba hôm nay cũng không thấy anh ngủ bao lâu, sao còn có tinh thần như vậy.” Từ Hương Quyên đưa tay chọt chọt môi Chu Trình Ninh.
Chỉ cần ngồi xe lửa, tinh thần A Ninh nhà cô liền vào trạng thái cực độ căng thẳng, thi cử cũng chưa thấy anh như thế, muốn nói ai có thời gian ngủ ít nhất vậy chắc chắn là anh.
Thời thời khắc khắc đều phòng bị, muốn xem chừng hành lý, còn phải trông con nữa.
Chủ yếu là hành lý, chỉ sợ bị trộm.
Chu Trình Ninh bắt lấy ngón tay vợ chọt môi anh hôn mấy cái, trong giọng nói tràn ngập ngái ngủ: “Hiện tại rất buồn ngủ.”
Từ Hương Quyên: “Vậy ngủ đi, mai còn phải đi thăm ông nội nữa.”
“Vậy anh ngủ.”
“Ngủ đi.” Từ Hương Quyên nghe tiếng anh hít thở, hôn lên má Chu Trình Ninh một cái.
…
Ngưu Ngưu bảo đảm là không ồn ào, nhưng cũng không thành thật được bao lâu, đặc biệt là khi tắt đèn, trong phòng trở nên tối hù, nhóc càng muốn nói chuyện.
“Chú họ.”
Tống Bình An nằm vào ổ chăn ấm áp có túi chườm nóng của Ngưu Ngưu: “Sao vậy Ngưu Ngưu?”
Ngưu Ngưu có túi chườm nóng của chính mình, trước lúc ngủ ba hoặc mẹ sẽ rót sẵn túi chườm nóng của nhóc bỏ vào ổ chăn, Bình An và Ngưu Ngưu ngủ chung, nên liền cùng nhau cảm nhận sự ấm áp của túi chườm nóng.
Ngưu Ngưu: “Chú họ thích ba hay là mẹ nhất?”
Đêm khuya lại đột nhiên bắt đầu đề tài tình cảm?
Ba mẹ Tống Bình An đều không phải kiểu người giỏi biểu đạt cảm tình, từ nhỏ đến giờ thời gian cậu tiếp xúc với ba mẹ có lẽ còn không nhiều bằng với hàng xóm cách vách, Ngưu Ngưu hỏi cậu vấn đề này, nhất thời cậu cũng không biết nên trả lời thế nào.
Ngưu Ngưu không đợi chú họ nghĩ kỹ đáp án đã tiếp tục nói: “Chú họ chú hỏi con đi, hỏi con thích ba hay mẹ nhất.”
Cái này thì Tống Bình An có thể phối hợp rất mau: “Ngưu Ngưu thích ba hay là mẹ nhất?”
Ngưu Ngưu trả lời ngay, cũng không cần do dự: “Thích mẹ nhất.”
“Không nên là đều thích sao?” Nếu là bạn nhỏ giỏi nói ngọt, phải nói đều thích, Tống Bình An nghĩ thầm.
Ngưu Ngưu như kiểu người từng trải mà nói với chú họ Bình An: “Mẹ có kẹo có bánh quy, thích mẹ nhất.”
Tống Bình An: “Nếu ba có kẹo có bánh quy, có phải Ngưu Ngưu sẽ trực tiếp thích ba hay không?”
Thích của bé con thật sự rất thẳng thắn.
Ngưu Ngưu: “Không phải, vẫn là thích mẹ nhất, vì ba nghe lời mẹ.”
Cứ việc có mấy lần bị mẹ đối đãi bất công, nhưng phần lớn thời gian mẹ vẫn là đối tốt với nhóc hơn ba một chút, mắng ba cũng nhiều hơn là mắng nhóc, dù sao đều là bị mẹ mắng, trong nhà không có ai mắng mẹ.
Địa vị gia đình của mẹ không có cách nào lay động, cũng vẫn luôn xếp hàng đệ nhất trong lòng Ngưu Ngưu.
Tống Bình An: “Chú đã hiểu rồi.”
Ngưu Ngưu nói kinh nghiệm của nhóc cho chú họ, lại nói: “Chú họ đừng ăn nhiều kẹo quá, sẽ rụng răng răng, phải nghe lời mẹ.”
Tống Bình An: “Phải, phải nghe lời mẹ, vậy Ngưu Ngưu, con thích mẹ nhất, ba sẽ không khổ sở sao?”
Ngưu Ngưu: “Ba con sẽ không khổ sở, vì ba con cũng thích mẹ nhất.”
Từ trình độ nào đó mà nói, Ngưu Ngưu và ba vẫn là quan hệ “Cùng ngồi cùng ăn”.
Tống Bình An: “Thật hâm mộ Ngưu Ngưu.”
Ngưu Ngưu: “Chú họ, hâm mộ có nghĩa là gì?”
Tống Bình An không nghĩ tới Ngưu Ngưu sẽ hỏi hâm mộ có nghĩa là gì, nhất thời tắt tiếng.
Ngưu Ngưu cũng dứt khoát không quá rối rắm, nói sang cái khác với chú họ.
Nhóc có rất nhiều vấn đề chờ chú họ hỏi nhóc, nhóc đều có đáp án.
Không thể không nói, Ngưu Ngưu đi theo sau chị đã học được không ít.
…
“Mới sáng sớm… Còn chưa súc miệng… rửa mặt đâu.” Từ Hương Quyên cũng không muốn đối mặt với Chu Trình Ninh, đưa lưng về phía anh.
Tối hôm qua ngủ còn xem như sớm, mới sáng sớm vợ chồng lại tiến hành sinh hoạt vợ chồng, Từ Hương Quyên không quá nguyện ý nhưng vẫn là phối hợp.
Chu Trình Ninh dính sát vào sau lưng vợ: “Rất mau liền đi rửa mặt.”
Hai vợ chồng đều đã tới, Từ Hương Quyên không muốn lấy hình tượng không được tốt lúc mới sáng sớm xuất hiện trước mặt anh, nhưng cũng không muốn dậy ngay, bèn dứt khoát chôn mặt trong lòng anh, không cho anh nhìn loạn.
Từ sau khi tới Hoa Đô vợ thật sự biến hóa rất lớn, ở nhà tuy không trang điểm không mặc quần áo đẹp, nhưng chỉ có buổi sáng là đều không muốn để anh thấy mặt.
Hôm nay rốt cuộc là muốn đi thăm ông nội, hai vợ chồng cũng không nướng bao lâu, rời giường rửa mặt nấu bữa sáng, ăn sáng xong, họ dẫn theo Bình An và hai đứa con, xách theo đồ đạc đi thăm ông nội.
Từ Hương Quyên: “A Ninh, ông nội biết chúng ta muốn đi thăm ông chứ?”
Thư tín trong nhà vẫn luôn là A Ninh phụ trách, trừ bỏ gửi đồ, Từ Hương Quyên không biết quá nhiều về nội dung thư, cũng không biết rốt cuộc A Ninh có từng nói với ông nội không.
Chu Trình Ninh: “Biết, lúc anh viết thư nói với nội rồi, lúc ấy không rõ thời gian cụ thể lắm, nhưng có nói với nội là trong mấy hôm nay thôi.”
Tống Bình An: “Anh họ chị dâu, lần đầu em gặp ông ngoại, cần nói cái gì không?”
Cậu vốn cũng không phải người giỏi biểu đạt, ông ngoại là ba của mẹ, là thân nhân của mẹ, nhưng với cậu mà nói, ông ngoại trên đạo lý mà nói là người thân cận xa lạ với cậu.
Chú họ hình như không biết nên nói cái gì, Ngưu Ngưu biết nói gì nà: “Chú họ nói theo chị gái, nói chuyện với chị ông cố sẽ cho chúng ta kẹo.”
Thật ra thì mặc kệ là ông cố hay là người khác, Ngưu Ngưu đều biết đi theo chị là có kẹo ăn.
Chị biết ăn nói, người lớn đều sẽ được chị dỗ vui vẻ.
Kinh nghiệm của người từng trải Ngưu Ngưu bị Qua Qua xem thường, bé và em trai không có tiếng nói chung.