Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 126

5:22 sáng – 24/05/2024

Từ Hương Quyên: “Ngưu Ngưu, không thể chỉ nghĩ đến kẹo và bánh quy.”

Hôm nay là đi bộ đến nhà ông nội, mất một lúc lâu trên đường, nên ý tưởng nói chuyện của Ngưu Ngưu cũng nhiều.

Qua Qua an tĩnh hơn nửa đường, chỉ có Ngưu Ngưu ở bên cạnh nói không ngừng.

Ngưu Ngưu phát hiện bị mẹ bắt tại trận, gọi chị cứu cấp: “Chị.”

Qua Qua: “Em gọi chị cũng vô dụng, chị đã không phải đứa bé chỉ thích kẹo và bánh quy nữa.”

Trên tay Chu Trình Ninh xách theo đồ, nhiều hơn Bình An một chút, vốn là một mình anh xách phần lớn, trên tay Bình An không có, nhưng Bình An kiên trì muốn xách, nên Từ Hương Quyên liền đưa đồ trên tay mình cho cậu bé, cô chia sẻ thay Chu Trình Ninh một chút.

Trừ bỏ Ngưu Ngưu và Qua Qua, mọi người đều xách đồ.

Nếu hiện tại trên tay Chu Trình Ninh không xách đồ, anh đã muốn cho cái mông Ngưu hai phát, anh đã phát hiện mình không đủ kiên nhẫn với Ngưu Ngưu như với Qua Qua hồi trước rồi, rõ ràng Ngưu Ngưu bây giờ ngoan hơn Qua Qua khi đó rất nhiều.

Xem ra, bé ngoan mà tư tưởng nguy hiểm lên, rất dễ làm người lớn phát hỏa nha.

“Mẹ, con không nghĩ kẹo và bánh quy rồi.” Ngưu Ngưu đúng lúc lựa chọn mong muốn cầu sinh.

Từ Hương Quyên: “Nếu không nghĩ, vậy bánh quy và kẹo của một tuần sau mẹ tồn trước cho Ngưu Ngưu, không cho Ngưu Ngưu…… Bình An em đừng nói gì hết, chào hỏi là được rồi, sau đó ông ngoại nói chuyện với em, em đáp lời ông là được rồi.”

Ông nội cũng không phải người giỏi ăn nói, nên hoàn toàn không cần thiết khẩn trương quá, hơn nữa Bình An chỉ là gặp ông ngoại thôi, không phải gặp lãnh đạo.

Tống Bình An nghe lời chị dâu họ nói, nội tâm hơi yên ổn chút.

Ngưu Ngưu còn đang rối rắm kẹo và bánh quy nhỏ của nhóc, nhưng mà mẹ đã mở miệng rồi, nhóc cũng không dám nhắc nữa, sợ kẹo và bánh quy nhỏ của tuần sau sau nữa cũng không còn.

Hai tuần nhóc với chị mới có kẹo và bánh quy nhỏ, tuần sau đã không còn rồi, không thể có tuần sau sau nữa.

Hôm nay ông nội Chu ở nhà, ngày thường không có việc gì đều là ra ngoài dạo với ông bạn già, chơi cờ hoặc là câu cá với các cụ khác, tóm lại cuộc sống về già còn xem như phong phú.

Từ sau khi trấn Đức Tảo có căn cứ lương thực, bọn họ có rảnh sẽ đi bộ qua đó xem xem.

Bởi vì cháu nội nói mấy ngày này cháu ngoại sẽ qua đây, nên mấy bữa nay ông cũng liền không ra ngoài, ở nhà chờ, kẹo và bánh quy đều chuẩn bị cho mấy đứa nhỏ rồi, còn có thịt khô nữa, thịt khô cất giữ vào mùa đông không dễ bị hư.

Đợi được 2 ngày, ông nội Chu cứ theo lẽ thường mà ở nhà vừa làm chút đồ thủ công nhỏ vừa chờ các cháu, hiện tại trong nhà ông cũng có đèn rồi, có điều mắt vẫn còn thấy được, nên ông liền không bật đèn, đỡ cho phí điện.

“Ông cố!”

Nghe thấy tiếng trẻ con ở bên ngoài, ông nội Chu thả việc trong tay xuống, vội theo tiếng đi ra ngoài.

“Chào ông ngoại, con là Bình An.” Có hai người bạn nhỏ mở đầu, Tống Bình An thấy ông cụ cũng không khẩn trương đến vậy, cậu vấn an ông ngoại.

Ông nội Chu hình như cũng không phải người giỏi ăn nói, ông nội Chu thấy Bình An cũng có chút co cóng, nhưng mà rất mau lại cười bảo Bình An với mọi người vào nhà.

Đi vào nhà rồi ông nội Chu liền lấy kẹo và bánh quy ra.

Kẹo và bánh quy ông nội Chu mua không giống như của Hoa Đô là mỗi một viên đều có bọc túi nhỏ, kẹo ông nội Chu mua là ấn cân mà bán, bọc bằng giấy.

Mở túi giấy ra, ông nội Chu liền bảo các cháu tới lấy ăn.

Qua Qua cầm miếng bánh quy, trước lúc ăn bánh quy, bé nói cảm ơn với ông cố.

Cứ việc bánh quy và kẹo của ông cố không có ngon và đẹp mắt như ở Hoa Đô, nhưng chúng vẫn có dụ hoặc rất lớn với trẻ con.

Ngưu Ngưu rất muốn ăn, thật sự rất rất muốn ăn, nhưng nghĩ đến lời mình nói trên đường đến đây, chỉ có thể nhìn mẹ.

“Ngưu Ngưu muốn ăn liền lấy ăn đi còn phải chờ ông cố thúc giục con ăn sao?” Từ Hương Quyên đọc hiểu được đôi mắt nhỏ của Ngưu Ngưu. Truyện Đông Phương

Có mẹ đồng ý, Ngưu Ngưu bốc lấy 1 viên kẹo và 1 miếng bánh quy, nói cảm ơn ông cố.

Bình An cầm một miếng bánh quy ăn, trong miệng ngậm kẹo nói nói hơi bất tiện.

Mới đầu vẫn là khá lạ lẫm, dần dần, Bình An vẫn là bắt đầu hàn huyên với người ông mà cậu gặp lần đầu tiên vào hôm nay.

Nói về ba mẹ, nói về việc học của mình, hỏi thăm gần đây ông ngoại sống thế nào.

Ngưu Ngưu với Qua Qua thì ở bên cạnh, giữa lúc ông cố và chú họ nói chuyện, các bé cũng sẽ nói chen vào kể những gì mình nhìn thấy nghe được ở Hoa Đô, trẻ con nhìn thấy và nghe được chắc chắn bất đồng với người lớn.

Qua Qua còn đỡ, Ngưu Ngưu nói nói ánh mắt liền bay đi, thi thoảng nhìn về phía túi giấy mở rộng trên bàn nhỏ trước mặt, hai cái túi giấy phân biệt là bánh quy và kẹo.

Rõ ràng mà đặt ngay trước mặt đứa nhỏ như vậy, thật sự quá khảo nghiệm định lực của bé con.

Mẹ và ba chắc chắn không nhìn sang bên này, đang dọn dẹp, sửa sang lại đồ đạc mang đến cho ông cố, nên cũng không có nhìn sang bên này.

Nội tâm Ngưu Ngưu thiên nhân giao chiến hồi lâu, cuối cùng vẫn là chậm rãi vươn bàn tay béo nhỏ, cầm lấy một miếng bánh quy.

Vì không để bị mẹ bắt, Ngưu Ngưu lập tức nhét vào miệng.

Ăn quá đột nhiên, bị sặc rồi, ho khan hai tiếng.

Ông nội Chu chú ý tới Ngưu Ngưu: “Ngưu Ngưu ăn bánh quy không cần ăn gấp vậy, chỗ này vẫn còn không ít, đủ ăn.”

Trong phòng ông nội có nước nóng, Từ Hương Quyên rót chén nước ấm cho Ngưu Ngưu, Ngưu Ngưu tuy không ho khan nữa, nhưng khuôn mặt nhỏ đỏ lên, cô rót ly nước cho con, để Ngưu Ngưu hoãn lại

Ngưu Ngưu uống nước ấm mẹ đưa, đỡ hơn rất nhiều, còn bánh quy vừa rồi hại nhóc ho khan, đã bị nhóc từ từ ăn hết rồi, còn hên mẹ không phát hiện.

Từ Hương Quyên sao có thể không phát hiện Ngưu Ngưu ăn thêm một miếng bánh quy nữa chú, chỉ là hôm nay đang ở trong nhà ông nội, cô mở một con mắt nhắm một con mắt thôi.

Cơm trưa là nấu ở nhà ông nội, trong nhà ông nội cũng có xây bệ bếp rồi, chỉ là nếu muốn nấu cơm, khói ở trong nhà không ít được.

Bảo ông nội và đám nhỏ dọn băng ghế và ghế dựa ra ngoài ngồi tán gẫu, Từ Hương Quyên với Chu Trình Ninh ở bên trong nấu cơm.

Ngưu Ngưu thấy không ai lấy bánh quy và kẹo ra ngoài, nhìn chị gái thờ ơ, còn có chú họ đang tán gẫu tám tới đầu nhập vào, căn bản là không nhớ rõ bánh quy và kẹo nữa, cuối cùng vẫn là tự nhóc đi vào nhà.

Từ Hương Quyên không cần đoán ý đồ của Ngưu Ngưu, có mắt là có thể nhìn thấy rồi: “Ngưu Ngưu không được ăn bánh quy nữa, không muốn ăn trưa à?”

Ngưu Ngưu muốn lấy bánh quy trên bàn, cô chắc chắn cản nha.

Ngưu Ngưu: “Mẹ, một miếng.”

“Nửa miếng.” Ngữ khí Từ Hương Quyên không cho thương lượng, cầm lấy miếng bánh quy, bẻ thành hai nửa, chỉ cho Ngưu Ngưu một nửa.

Cầm nửa miếng bánh quy, Ngưu Ngưu tốt xấu có vật chất ký thác, bèn đi ra ngoài hội hợp với ông có, còn có chú họ và chị gái.

Ở bên ngoài Ngưu Ngưu không có bánh quy và kẹo dụ hoặc, nên có thể nói chuyện đàng hoàng, lực chú ý cũng không phân tán.

“Bánh quy còn rất thơm, A Ninh anh cũng ăn một miếng.”

Vừa nãy có con ở đây, cô cũng không tiện đi lấy, giờ ăn nửa miếng, hương vị cũng không tệ lắm, cho A Ninh một miếng.

Chu Trình Ninh hai ba miếng đã bụp sạch: “Đúng là rất thơm, tuy không ngọt, nhưng nhai nhai còn có dư vị.”

Trưa nay nấu món miến hầm và thịt xào, trên bệ bếp nhỏ của ông nội có thể bắc lên một cái nồi sắt, Từ Hương Quyên ngâm miến, chưng cơm trước rồi lại xào thịt, cuối cùng là hầm miến.

Nấu xong cơm trưa đã là hơn một giờ sau, món thịt xào và cơm đều cho vào lồng hấp giữ ấm, phía dưới còn hầm miến, áng chừng thời gian, xong hết rồi Từ Hương Quyên bảo Chu Trình Ninh dọn bàn nhỏ ăn cơm ra.

Trong phòng đầy khói dù có mở cửa sổ cũng rất khó tản hết, bèn dứt khoát ăn bên ngoài.

Lúc ăn trưa, Chu Trình Ninh mới nói được với ông nội mấy câu.

Hôm nay cũng không có những người khác ở đây, Bình An là em họ, hơn nữa còn ở trong nhà bọn họ, không xem là người ngoài, anh hoàn toàn có thể giao lưu không chướng ngại với ông nội.

Ngưu Ngưu còn không thể dùng đũa thật tốt, miến thật sự là quá dài với bé, nhưng bé con lại rất muốn ăn, vẫn là Bình An nhìn không được, gắp miến bỏ vào trong chén của Ngưu Ngưu cho nhóc.

Miến vào trong chén rồi, Ngưu Ngưu liền dùng muỗng múc miến cho vào miệng.

“Chị, rất mau thôi em sẽ biết dùng đũa.” Thấy chị nhìn kỹ nhóc vài lần, Ngưu Ngưu ăn miến xong rồi nói, nhóc cho rằng chị là cảm thấy nhóc không biết dùng đũa mới nhìn nhóc như vậy.

Qua Qua: “Ngưu Ngưu, trên mặt em dính hành.”

Trên khuôn mặt béo nhỏ dính hành, đích xác là rất rõ ràng.

Từ Hương Quyên cũng chú ý tới, cô lau mặt cho Ngưu Ngưu.

Thì ra chỉ là trên mặt dính hành, còn tốt là không phải chị khinh thường nhóc không biết dùng đũa, Ngưu Ngưu cũng không cảm thấy hành dính trên mặt là mất mặt, nếu chị không khinh thường nhóc, vậy nhóc tiếp tục ăn cơm đê.

Mà dù chị khinh thường nhóc thật, nhóc cũng sẽ ăn cơm thật ngon.

Chu Trình Ninh ngó sang cái sân cách vách: “Nội, bọn họ không có ầm ĩ đòi ông lấy đồ đó chứ.”

Ông nội Chu: “Không, vợ của Tiểu Đệ sinh con rồi, Tiểu Đệ cũng có việc làm, tháng trước Tiểu Muội có đối tượng, chuẩn bị kết hôn…… Cô của con, mẹ Bình An đó, lúc trước nói nếu mà bọn nó còn làm như trước đó, vậy thì trực tiếp chặt đứt quan hệ, giờ bưu kiện đều là đến trong tay ông…… Cả nhà vốn dĩ không nên ầm ĩ thành như này, nhưng nếu đã rét lòng rồi, đúng là nên cắt đi, đỡ cho mọi người đều khó chịu.”

Con gái cũng ở Hoa Đô, nhiều năm thế rồi còn nhớ tới trong nhà, ông thật sự cảm thấy rất có lỗi với con.

Tống Bình An: “Ông ngoại, mẹ con sẽ không chặt đứt quan hệ với ông, mẹ còn nhớ nhiều cái tốt của ông lắm, nói ông nuôi con không dễ dàng.”

Năm kia từ sau khi mẹ từ ngoài quê về lại Hoa Đô ấy, bà không có gửi đồ bao lớn bao nhỏ như trước kia nữa, cũng không thường xuyên đến vậy, cậu không biết đã phát sinh cái gì, mẹ không nhắc, cậu cũng sẽ không đi hỏi.

Trong ký ức từ nhỏ đến giờ của cậu chính là trong nhà không thiếu tiền, đặc biệt là ba còn là người làm ăn nữa, cho nên mẹ gửi đồ đi cho ông ngoại, ba không có bất kỳ ý kiến gì, cậu thì càng sẽ không có ý kiến.

Tống Bình An còn nhớ rõ mẹ từng hỏi mượn ba 1000, chuyện vay tiền lần đó mẹ cũng không có kiêng dè cậu, nói là gửi về trong nhà.

Lúc ấy Bình An không biết vì sao lại gửi nhiều tiền về như vậy, nghĩ rằng ông ngoại bị bệnh hay làm sao vậy, giờ đã biết rồi.

Thì ra là đồ đạc đều không đến được chỗ ông ngoại.

Mẹ không nói thiếu tiền, nhưng chắc chắn không nhiều lắm, nếu thật có chi tiêu gì lớn, còn phải hỏi mượn ba, lúc ấy ba cũng không có hỏi dùng để làm gì, trực tiếp cho mẹ mượn.

Mẹ là người tâm tư cứng nhắc, nói vay tiền chính là vay tiền, tuyệt đối sẽ không quỵt, nên mỗi tháng được phát lương liền cho ba 20 tệ.

Có mấy lần Tống Bình An thấy ba cầm 20 tệ mà thở dài thườn thượt.

Ông nội Chu: “Thốn Tâm cũng không dễ dàng, từ khi trẻ đã một mình xông xáo ở bên ngoài.”

Tống Bình An: “Mẹ trước giờ đều sẽ không nói mình không dễ dàng.”

Ông nội Chu: “Đúng vậy, nó chính là cái tính thế đấy.”

Chu Trình Ninh xác định cách vách không có chọc việc gì xấu mới yên lòng lại, chuyên chú ăn cơm.

Lúc về đã là 4 giờ chiều, Ngưu Ngưu nhìn túi giấy trên tay ba, căn bản là không dời mắt được.

Ông cố đã đem bánh quy và kẹo cho nhà các bé, nhóc muốn ăn.

“Ngưu Ngưu nhìn cái gì đó?” Chu Trình Ninh cố ý hỏi.

“Nhìn ba.” Ngưu Ngưu dời mắt từ túi giấy sang trên mặt ba.

Chu Trình Ninh: “Ba đẹp sao?”

“Đẹp.”

“Đẹp à, vậy Ngưu Ngưu tiếp tục xem ba đi.” Chu Trình Ninh đặt túi giấy sang tay khác, không cho Ngưu Ngưu nhìn túi giấy.

Cuộc đối thoại của hai cha con ấu trĩ này, ba người còn lại đều không tham dự.

Từ Hương Quyên: “Qua Qua, ngày mai mẹ dẫn con sang nhà dì Đinh Lệ, con còn nhớ rõ chị Tiểu Khương không?”

“Con nhớ rõ, mẹ, con muốn tìm chị Tiểu Khương chơi.”

Tiểu Khương, Miêu Miêu còn có Tịch Tịch, đều là tiểu tỷ muội của bé, bé trở về chắc chắn phải tìm các chị rồi.

Chỉ là hôm qua vừa về mệt mỏi quá, hôm nay lại đi nhà ông cố nữa nên tạm không có thời gian đi tìm Miêu Miêu ở gần nhất, chờ có thời gian chắc chắn đi.

Ngày mai có thời gian đây, giờ tiểu học đều nghỉ rồi, các bé chắc chắn có cơ hội gặp mặt.

error: Content is protected !!