Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 132

5:28 sáng – 24/05/2024

Đảo mắt đã tới mùng 3 tháng giêng, ngày về lại Hoa Đô.

Vẫn là Chu Trình Ninh xách theo hành lý, Bình An bế Ngưu Ngưu, Từ Hương Quyên xách theo cái bọc nhỏ, dắt theo Qua Qua.

Năm nay Bình An xem như có được cái tết không bình thường, tuy cả ngày đi theo sau mông Ngưu Ngưu, nhưng không trở ngại ăn tết, cảm thụ bầu không khí ăn tết.

Chứng say xe của Qua Qua vẫn không đỡ, nhưng ngồi xe lửa cũng không phải cực kỳ khó chịu.

Tới Hoa Đô rồi, hai vợ chồng trước hết là thu dọn cất hành lý, dẫn theo Qua Qua với Ngưu Ngưu đưa Bình An về nhà.

Đến nhà Bình An, trong nhà Bình An vẫn là không có người lớn nào.

Từ Hương Quyên: “Bình An cất kỹ đồ đi, chúng ta đi gần đây ăn trưa… Ngưu Ngưu đừng tùy tiện vào phòng chú họ.”

Lúc này đúng là giờ cơm, tiệm cơm Cửu Sinh cũng không buôn bán, bèn dứt khoát giải quyết bữa trưa ở gần đây đi.

Thấy Ngưu Ngưu muốn đi vào phòng với Bình An, người làm mẹ cô đây đương nhiên phải cản, đỡ cho Ngưu Ngưu coi trọng cái gì, Bình An lại trực tiếp đưa cho nó, này đây khó xử người ta biết bao.

Cô nhìn ra được bản chất Bình An là người hiền lành.

Mẹ không cho vào, Ngưu Ngưu dứt khoát không đi vào, ngoan ngoãn đứng bên ngoài chờ chú.

Trong phòng Bình An còn có quà tặng, là ba mẹ mua năm ngoái, bảo cậu hôm về nhà tặng cho anh chị.

Tống Bình An: “Anh họ, chị dâu, mấy cái này là ba mẹ em bảo em tặng cho anh chị, trước đó muốn đi ăn tết, cũng không tiện cầm đồ đạc, chờ lát nữa ăn trưa xong em rảnh, có thể đưa đồ qua đó trước cho anh chị.”

Qua Qua với Ngưu Ngưu thấy chú họ cầm cả đống đồ như vậy, đôi mắt đều bất giác mở to, không biết trong này có gì ngon.

Từ Hương Quyên: “Bình An, 6 tháng cuối năm này em đã lên sơ tam rồi, phải thi lên cao trung, mấy món này nếu là bổ thân thể, tự em giữ lại, hai đứa nhỏ không cần bổ.”

Ngưu Ngưu không nhịn được dụ hoặc: “Cần, đi nhà trẻ rất mệt.”

Chu Trình Ninh bế Ngưu Ngưu lên đét mông một trận: “Đi nhà trẻ có gì mà mệt, chị học tiểu học còn chưa kêu mệt kìa.”

Từ Hương Quyên hắc tuyến đầy đầu, bị Ngưu Ngưu gián đoạn một phen như này, cô cũng không biết nên nói tiếp thế nào.

Tống Bình An nhịn cười: “Anh họ, chị dâu, anh chị cứ cầm đi, không phải đều là đồ bổ, cũng có văn phòng phẩm và đồ chơi tặng cho hai cháu, em không cần.”

Ngưu Ngưu thật là bé con dở hơi.

Mỗi lần ba đét mông đều không có đánh đau, tất cả lực chú ý của Ngưu Ngưu đều ở trên quà tặng, đã đang suy nghĩ mẹ lấy đi một phần, dư lại nhóc với chị mỗi người một nửa.

Cuối cùng Từ Hương Quyên vẫn là mang quà về.

Tống Bình An là 12 tháng giêng khai giảng, ăn trưa xong anh chị xách quà về rồi, cậu liền không đi theo sau.

Bài tập nghỉ đông đều đã làm hết lúc ở quê anh họ chị dâu rồi, nhưng mà vẫn là phải chuẩn bị sách về tựu trường, hơn nữa đã ngồi xe lửa gần 2 ngày rồi, phải ở nhà nghỉ ngơi cho tốt.

Trên đường về Ngưu Ngưu hỏi mẹ: “Mẹ, khi nào thì chú họ ở cùng với con nữa?”

Từ Hương Quyên: “Ngày kia là chú họ liền phải về trường học rồi, Ngưu Ngưu qua không lâu nữa cũng phải đi nhà trẻ, đừng có nhắc chú họ cả ngày hoài, về mẹ còn phải dạy dỗ con đó.”

Chu Trình Ninh xách theo quà nói mát: “Ngưu Ngưu chờ về nhà mẹ dạy dỗ con cho tốt đó.”

Ngưu Ngưu cũng không biết mình lại làm sai cái gì, chị gái ở một bên không nhắc nhở, nhóc đã nói với mẹ là nhóc sai trước rồi, về sau không bao giờ như vậy nữa.

Đây đều là lời khách sáo cả.

Ngưu Ngưu bởi vì một lời khách sáo mà lại phải bị dạy dỗ thời gian càng lâu hơn.

Tối về đến nhà, Từ Hương Quyên cũng không có dạy dỗ Ngưu Ngưu đang trông rất bất an ngay, mà mở quà ra trước, xem xem có những gì.

Từ Hương Quyên: “Dao gọt bút gì, có hai cái, Qua Qua với Ngưu Ngưu mỗi đứa một cái, vở có hai tá, Qua Qua với Ngưu Ngưu mỗi đứa một tá, một hộp cục tẩy, trong này có 10 viên, cái này thì mọi người dùng chung, sổ tay bao da dày chỉ có 1 cuốn, hôm nay là sinh nhật ba, cho ba, Qua Qua với Ngưu Ngưu có ý kiến không?”

“Không ý kiến.” Hai người bạn nhỏ lắc đầu.

Chu Trình Ninh không nghĩ tới vợ còn nhớ mình, cảm động mà nhận sổ tay bao da dày, mở sổ tay ra, giấy trong này là màu vàng, đồ mới chính là thoạt nhìn thoải mái.

Từ Hương Quyên tiếp tục mở quà ra, sữa bò thì khỏi nói, dựa theo quy củ cũ mà chia, thế mà còn có cục rubik: “Còn có rubik nè.”

Rubik này cô còn chưa có thấy có trong cao ốc bách hóa đâu, trên đây còn có chữ nước ngoài, không biết là dượng mua ở nước ngoài hay là mua ở cao ốc bách hóa khác nữa.

Ngưu Ngưu nghi hoặc: “Mẹ, rubik là cái gì?”

Từ Hương Quyên xoay cục rubik vài cái, làm xáo trộn các màu, lại làm mẫu cho hai con xem chơi rubik như thế nào: “Hẳn là chơi thế này, A Ninh, cho anh chơi này.”

Xoay cho loạn rồi ném cho Chu Trình Ninh, Từ Hương Quyên tiếp tục mở quà, đừng nói, mở quà còn rất vui vẻ.

Ngưu Ngưu rất muốn chơi rubik, nhìn ba đang chơi, muốn đi tới, nhưng vì còn chưa mở hết quà đâu, nhóc không nỡ đi, cuối cùng vẫn là lựa chọn xem quà xong hết rồi lại đi chơi rubik.

Vì là lần đầu Chu Trình Ninh chơi, càng xoay càng loạn, anh nhìn cách vợ chơi thì thứ này hẳn là phải xoay cho màu của mỗi mặt đều giống nhau mới được.

Từ Hương Quyên: “Mấy văn phòng phẩm này đều để mẹ bảo quản, muốn dùng thì hỏi xin mẹ, bánh quy kẹo sữa thì trước kia mẹ chia thế nào, giờ vẫn là chia thế đó, Qua Qua với Ngưu Ngưu có ý kiến không?”

Ngưu Ngưu xem xong rồi: “Không ý kiến.”

Nói là không ý kiến rồi chạy ngay đến bên người ba muốn chơi xoay rubik.

Qua Qua: “Không ý kiến, mẹ, con muốn một con dao gọt bút chì.”

Từ Hương Quyên cầm một cái dao gọt bút chì cho Qua Qua: “Lúc Qua Qua tự gọt bút chì phải cẩn thận một chút.”

Bút chì của Qua Qua đều là ba gọt giùm, bé có thấy các bạn học dùng dao gọt bút chì rồi, giờ bé cũng có dao gọt bút chì.

Qua Qua cầm dao gọt bút chì tự chuốt bút chì cho mình.

“Ngưu Ngưu lại đây.”

Từ Hương Quyên gọi Ngưu Ngưu đang chỉ điểm giang sơn bên cạnh ba.

Nghe thấy mẹ kêu, Ngưu Ngưu chậm rãi đi đến trước mặt mẹ, Chu Trình Ninh đình chỉ xoay rubik, Qua Qua đình chỉ chuốt bút chì, ánh mắt của hai cha con đều ngừng trên người hai mẹ con.

Từ Hương Quyên: “Mẹ có từng nói với con là không được mở miệng xin đồ với người ta hay chưa?”

Cứ việc cuối cùng vẫn là lấy về, nhưng nên giáo dục vẫn là phải giáo dục.

Ngưu Ngưu: “Chú họ không phải người khác, đồ của người khác con đều không nói.”

Đạo lý thì Ngưu Ngưu hiểu, nhưng căn bản là không xem chú họ là người ngoài, sợ mẹ nói không cần rồi chú họ thật sự không tặng, Ngưu Ngưu mới nói cần.

Từ Hương Quyên: “Biết rồi còn muốn nói? Về sau dù có là chú họ, con làm con nít cũng không được mở miệng, biết chưa?”

Tuy trẻ con nhỏ như vậy không nên dạy cho bé nhân tình lõi đời như vậy, nhưng cơ bản thế nào cũng phải hiểu, bằng không về sau đi ra ngoài, mở miệng liền đòi đồ với người khác, người ta sẽ nói bọn họ làm cha mẹ không biết dạy con.

Ngưu Ngưu: “Biết rồi.”

Từ Hương Quyên: “Con sai rồi, về sau không bao giờ như vậy nữa, đây là học được ở đâu? Mẹ còn chưa nói con sai ở đâu đâu, con đã nhận sai rồi, ý Ngưu Ngưu là lừa gạt mẹ, về sau còn làm vậy không?”

Ngưu Ngưu: “Học với ba, không có lừa mẹ.”

Ngưu Ngưu kéo ba ba làm đệm lưng.

Chu Trình Ninh: “Ba không có lừa mẹ nha, Ngưu Ngưu có lừa mẹ không ai biết được?”

Đột nhiên bị Ngưu Ngưu lấy làm đệm lưng, Chu Trình Ninh chẳng hoảng hốt tí nào.

Ngưu Ngưu: “Con không lừa mẹ.”

Từ Hương Quyên: “Ba không lừa mẹ, hơn nữa ba đều là việc nhỏ, Ngưu Ngưu con chính là chuyện lớn, về sau học với chị cho giỏi vào.”

“Dạ, con học với chị.”

Qua Qua: “Không thể đòi đồ với chú họ.”

Ngưu Ngưu: “Em không đòi với chú họ, chú họ cho em, em mới lấy.”

Từ Hương Quyên: “Chú họ cho con, con cũng không được lấy, đương nhiên, một viên kẹo hay một cái bánh quy thì được, cái khác con phải nghĩ lại những lời mẹ nói hôm nay.”

Ngưu Ngưu gật đầu, tỏ vẻ về sau sẽ ngẫm lại lời mẹ nói.

Từ Hương Quyên buông tha Ngưu Ngưu, nhưng Chu Trình Ninh còn chưa có xem đủ.

“A Ninh, sửa sang thu dọn lại với em, Ngưu Ngưu Qua Qua đi làm việc của mình đi.”

Mẹ ra lệnh một tiếng, quyền sử dụng rubik liền vào trong tay Ngưu Ngưu.

Bàn tay béo nhỏ của Ngưu Ngưu ngay cả cục rubik cũng chẳng thế nào cầm chắc, nhưng vẫn là ngoan cường xoay rubik.

Hiện tại còn chưa tới 2 giờ chiều, bên ngoài vừa lúc ánh nắng tươi sáng, chăn với đệm đều phải lấy ra phơi, việc phơi phóng liền giao cho ba cao to.

Chờ Chu Trình Ninh ôm mấy cái chăn với cầm cái giẻ lau xuống, Từ Hương Quyên đã bắt đầu quét và lau nhà.

Hai đứa bé thì ngồi ở trên giường, Ngưu Ngưu: “Mẹ, hôm nay sinh nhật ba, ăn bánh bông lan không?”

Từ Hương Quyên: “Không ăn bánh bông lan, mẹ không rảnh làm cho ba.”

Rubik đã vào tay Qua Qua, Qua Qua thấy tiếc: “Không có bánh bông lan, vậy quà sinh nhật hôm nay của ba chính là cuốn vở kia phải không?”

Bé còn rất thích ăn bánh bông lan mẹ làm đó.

Từ Hương Quyên: “Cuốn vở kia chắc chắn đắt, ba tụi con là giáo viên, nên để ba xài đi, thuận tiện làm quà sinh nhật.”

Thật ra thì nhìn thấy sổ tay đã cảm thấy nó là cho A Ninh.

Ngưu Ngưu chưa từ bỏ ý định: “Mẹ, buổi tối có đồ ăn ngon không?”

Từ Hương Quyên: “Trưa còn chưa có đủ đồ ngon à?”

Trưa nay là vì Bình An ở đó, lại là bữa đầu tiên sau khi về Hoa Đô, ăn rất là phong phú đó.

Trưa nay đích xách rất phong phú, Ngưu Ngưu hết hy vọng.

Thật ra thì nhóc không nhớ rõ hôm nay là sinh nhật ba, rốt cuộc còn rất nhỏ, ngay cả sinh nhật của mình cũng không nhớ rõ là ngày nào kìa, chỉ nhớ rõ sinh nhật sẽ được ăn ngon.

Lời mẹ nói đã đánh vỡ ảo tưởng của hai người bạn nhỏ, Qua Qua tiếp tục chơi rubik, Ngưu Ngưu nhìn chị chơi rubik.

Chị chơi rubik Ngưu Ngưu không dám quấy rầy, chuyên tâm nhìn chị chơi.

Từ Hương Quyên quét nhà lau nhà xong xuôi thì bắt đầu lấy đồ dùng nhà bếp ra, sợ phủ bụi, mấy bộ chén đũa này nọ đều cất ở trong tủ, chờ lúc xài vẫn là cần rửa lại một lần.

Chu Trình Ninh phơi chăn về: “Quyên, anh phơi chăn xong rồi, bên ngoài ấm áp lắm, phơi bao lâu thì thu vào?”

Từ Hương Quyên: “2 tiếng, tới 4 giờ mặt trời liền không gắt nữa, đến lúc đó anh ôm chăn về, em còn phải mua đồ ăn, phải đi ra ngoài một chuyến, anh ở nhà trông con đi.”

“Vậy bây giờ còn việc gì cần làm không?”

Từ Hương Quyên: “Anh xem xem trong mấy cái góc có kết mạng nhện không, có thì quét một chút, để hai đứa né ra.”

Có việc làm, Chu Trình Ninh liền đi làm việc.

error: Content is protected !!