Chu Trình Ninh căn bản không có kinh nghiệm tặng quà cáp, đi đến chỗ đậu xe đạp, hai vợ chồng vẫn là quyết định để tối về nhà lại nghĩ.
Tới tiệm cơm thì đã tầm cỡ 6 giờ rưỡi tối, gần tới lúc tiệm cơm đóng cửa.
Từ Hương Quyên làm chủ treo bảng đóng cửa lên trước, khách còn đang ăn cơm bên trong thì chỉ cần chờ bọn họ ăn xong.
Khách trong tiệm cơm không ngồi đầy, Qua Qua với Ngưu Ngưu đã đang ngồi yên trên bàn trống ăn cơm chiều.
Hiện tại thời gian đóng cửa đã lùi lại, hai người bạn nhỏ lại phải đi ngủ sớm, cho nên liền không cần chờ ba mẹ về mới ăn cơm nữa, rốt cuộc trừ bỏ hôm thứ 6 mẹ đi đón ba không ở trong tiệm vào giờ cơm, khi khác ở tiệm cơm đều là bận rộn.
Ngưu Ngưu đã biết dùng đũa rồi, không quá thuần thục, nhưng nhìn bộ dáng nhóc dùng đũa nỗ lực ăn miến ấy, thiệt sự là làm người cảm thấy ngon miệng hơn.
Lúc này đã treo bảng đóng cửa, không có khách mới, không cần bận bịu, Từ Hương Quyên làm cho chính mình một chén mì tươi, còn A Ninh thì lại là một phần cơm đĩa với cơm và đồ ăn cực kỳ đủ lượng.
A Ninh đi làm lại đi học, mãi cho đến 6 giờ, trên đường về nhà còn mất cỡ nửa tiếng, chắc chắn đói bụng rồi, mỗi khi đến ngày phải đi học, cơm chiều anh đều ăn nhiều hơn ngày thường.
Dì Triệu với chị Dương thì cô đã để bọn họ ai về nhà nấy ăn cơm chiều rồi, những việc kết thúc dư lại để cô làm.
Chờ ba mẹ bắt đầu ăn cơm, Qua Qua đã ăn xong, lại nhón thêm vài đũa mì tươi từ chỗ mẹ, về phần Ngưu Ngưu à, nhóc mới xơi được một nửa phần miến.
Ngưu Ngưu: “Mẹ, ớt cay.”
Từ Hương Quyên thấy được sa tế trên mặt bàn mà Ngưu Ngưu chỉ, cô cầm sa tế múc một chút dầu chan lên miến cho Ngưu Ngưu.
Nước lèo cho miến màu tuyết trắng bỏ thêm chút sa tế, lớp dầu màu cam chậm rãi khuếch tán trên nước súp, chỉ là cô cũng không cho nhiều, cho nên nửa chén miến này cũng không cay.
Ngưu Ngưu với ba đều thích cay, nhưng thích của hai cha con lại khác nhau.
Ba là thật sự có thể ăn cay, Ngưu Ngưu học ba, ăn mì hay miến phở với nước lèo linh tinh đều muốn thêm cay, mẹ nói không có người lớn ở bên là không thể tự mình thêm sa tế, Ngưu Ngưu cũng sợ mình làm đổ hũ sa tế, cho nên đều là chờ lúc có mẹ ở bên thêm sa tế cho.
Sa tế của tiệm cơm Từ Hương Quyên là thật sự phải thêm rất nhiều mới thấy cay, người thích cay có thể quất non nửa hũ sa tế của cô, A Ninh chính là ăn như vậy đấy, một tô mì to, cần thêm không ít sa tế, đặc biệt là mùa đông. Ngưu Ngưu lại không giống ba, Ngưu Ngưu chỉ là thấy ba bỏ sa tế vào ăn rất thơm, nên nhóc móc nối giữa sa tế và tăng hương vị, chỉ nhìn thấy trên súp miến có thêm chút màu của sa tế không thôi cũng đã cảm thấy hương vị cao hơn một tầng.
Ba của Ngưu Ngưu chính là yêu vị cay, còn Ngưu Ngưu là yêu màu của cay.
Chu Trình Ninh gắp cho vợ, Qua Qua với Ngưu Ngưu mỗi người một cái chân vịt kho trong chén mình, anh vẫn còn có củ cải trắng xắt sợi, khoai tây thái lát xào cay, cải trắng xào đậu hủ cùng với một cái chân vịt kho, đủ ăn rồi.
Từ Hương Quyên bảo Ngưu Ngưu cẩn thận chút lúc ăn chân vịt kho, xương phải kịp thời mà nhổ ra.
“Ngưu Ngưu, ngày kia đi gặp chú họ, con muốn mang gì qua cho chú nào?” Từ Hương Quyên thật sự không thể nghĩ ra được chủ ý khác, thế mà lại hỏi Ngưu Ngưu đang chuyên tâm ăn chân vịt.
Ngưu Ngưu nghe mẹ nói xong, nhóc phun ra một mẩu xương chân vịt nhỏ: “Mang cái này.”
Ngón tay béo nhỏ của Ngưu Ngưu chỉ vào cái chân vịt mình đang ăn.
Chu Trình Ninh cảm thấy Ngưu Ngưu là một bé con thực tế: “Quyên, được đó, chúng ta cho chân vịt kho vào hộp cơm, đi sớm một chút, nếu Bình An ở nhà chúng ta có thể cho em ấy thêm một món vào bữa trưa, giờ trời lạnh, còn có thể cất để tối hâm nóng ăn nữa, sa tế có thể đưa cho Bình An 2 hũ.”
Sa tế của tiệm đều là tự tay vợ làm, sa tế chính là tuyệt nhất, làm lẩu cay cũng dùng tới sa tế tự chế, nhà họ tiêu hao sa tế nhanh hơn dấm nhiều.
Dù sao Chu Trình Ninh rất là đồng ý đưa sa tế và chân vịt.
Hai cha con này không phải thật đáng tin, nhưng Từ Hương Quyên lại ẩn ẩn có chút tâm động, bèn hỏi ý Qua Qua: “Qua Qua con thấy thế nào? Mùa đông tặng gì mới tốt đây?”
“Túi chườm nóng bọc len sợi, hay chân vịt với sa tế mà ba với Ngưu Ngưu nói cũng được.”
Tuy Qua Qua không ăn cay, nhưng cũng là từ căn bản mà nhận đồng ý kiến chân vịt kho và sa tế của nhà là mỹ vị, tặng cho chú họ Bình An chắc chắn là được.
Túi chườm nóng thì lại bảo bối của bé, đương nhiên đề cử rồi.
Chu Trình Ninh vốn không có chủ ý, nhưng mà hai đứa nhỏ nói xong, anh lại cảm thấy đều được: “Túi chườm nóng được đó, bọc vào áo gối len, ở trường Bình An cũng có thể dùng tới, cho ấm tay.”
Anh cảm thấy cái bọc len vợ làm rất phong cách tây, mấy đứa nhỏ trẻ tuổi chắc chắn thích.
Từ Hương Quyên có chủ ý đại khái rồi, túi chườm nóng là món có thể thêm vào danh sách quà tặng.
Hiện tại hệ thống cung ấm của các thành thị phương bắc cũng chưa thành thục toàn diện, cũng không phải ở nông thôn mà có thể thiêu giường đất, dân cư trú trong các tòa lầu rất nhiều đều dùng lò sưởi, cô cô công tác ở hệ thống công an, tuy rằng không phải rất liên quan đến bên phòng cháy, nhưng cũng có tiếp xúc với phòng cháy, nên không quá tán thành dùng lò sưởi, Bình An ở nhà cơ bản là dựa vào ăn mặc cho dày vô mà qua mùa đông, chả khác gì với nhà bọn họ.
Hiện tại túi chườm nóng vẫn còn là làm bằng cao su, mùi nặng, mẫu mã cũng xấu, cho nên cô làm vỏ bọc len, có thể ngăn mùi còn có thể giữ ấm, dùng nó sẽ làm nhiệt độ chậm tan đi, nhưng cũng không quá phỏng tay. Ngưu Ngưu với Qua Qua lâu lâu phải thay vỏ bọc len, trừ bỏ phải giặt sạch ra, một nguyên nhân nữa là giữ tâm tình thay áo cho búp bê mà đi thay, cho nên cô làm mấy cái, có thể trực tiếp tròng vào sẵn cho Bình An.
Chú họ rất hào phóng với Ngưu Ngưu và Qua Qua, hai bé con chắc chắn cũng không ngại tặng vỏ bọc len cho chú họ.
…
Chủ nhật đi thăm nhà cô cô, Từ Hương Quyên thật sự hoàn toàn tham khảo ý kiến bọn nhỏ, túi chườm nóng cô còn gom góp ra 2 cái, đặt trong cái túi đẹp thì có vẻ không tùy tiện đến vậy.
Sa tế cô mang theo 3 hũ, giờ là mùa đông, không dễ bị hư, có thể cất lâu chút.
Chân vịt với đầu vịt đựng trong một hộp cơm dùng túi lưới bọc, nếu không có ai thì bọn họ mang về nhà tự mình ăn cũng được, có người ở nhà thì chính là thêm món.
Trừ bỏ 3 món này, Từ Hương Quyên còn mua lá trà, đây là cho người lớn, lá trà là anh ba cô gửi tới cho cô.
Hiện tại anh ba đang làm mua bán lá trà, nhà ba vợ anh chính là nông dân trồng trà xào trà, anh ba vốn dĩ không làm mua bán lá trà, nhưng mấy năm gần đây tâm tư linh hoạt lên, bắt đầu bán lá trà, còn gửi cho ba mẹ, anh chị em mỗi người 2 hũ, có hồng trà với trà xanh.
Trước kia Từ Hương Quyên từng mở ra một hũ trà xanh, để A Ninh dùng để nâng cao tinh thần, sau đó phát hiện nếu mà A Ninh thật sự thấy mệt thì có uống trà cũng vẫn là mệt rã rời, đặt ở đó lại cảm thấy lãng phí, cho nên cô dùng lá trà làm vài món ăn có liên quan đến lá trà, thẳng đến khi dùng gần hết lá trà mới không cảm thấy đau lòng.
Trà anh ba bán giá không rẻ đâu à, lúc tìm vỏ bọc len vô tình nhìn thấy hồng trà chưa khui, cô cảm thấy có thể làm quà tặng.
Lá trà là cho cô với dượng, mặt khác chính là một bó lạp xưởng nhà làm.
Quà tặng khá rải rác, không tốn bao nhiêu tiền, nhưng tâm ý chắc chắn có.
“Mấy cô cậu tìm nhà Thốn Tâm sao?”
Người một nhà ngừng ở cửa nhà cô cô, gõ cửa vài cái không ai trả lời, Ngưu Ngưu còn kêu chú họ mở cửa, Bình An không ở nhà.
Từ Hương Quyên là nghĩ không thì dứt khoát tìm một hàng xóm hỏi chút xem cỡ mấy giờ Bình An về nhà, chứ nếu vẫn luôn không ở nhà thì bọn họ cũng liền không tới mà chờ uổng công.
Không đợi hỏi, một bác gái mua đồ ăn về liền hỏi nhà bọn họ.
Từ Hương Quyên gật đầu: “Đúng vậy, bọn con tới tìm cô cô.”
“Thốn Tâm nằm viện rồi, nằm 2 tháng rồi, hai vợ chồng họ đi công tác vội vốn dĩ liền không về nhà, Bình An học cao trung, trọ ở trường, nghỉ hẳn là đi bồi mẹ mình.”
Nghe thấy bác gái bảo cô cô nằm viện, Từ Hương Quyên lập tức hỏi nguyên do.
Thì ra là khi đả kích một đám tội phạm đấu súng bị thương, không phải bị thương vì bị bắn, bởi vì vụ án này, cô cô vẫn luôn ở trong trạng thái áp lực lớn, tinh thần không tỉnh táo lắm, bị bệnh vẫn kiên trì làm việc, trong quá trình tập kích truy nã chân bị gãy xương nghiêm trọng.
Còn tốt là đã thành công tập kích truy nã đội tội phạm, không thì thật sự là tổn thất quá lớn.
Cô cô đến hiện trường tiến hành bố trí, qua lời bác gái nói chính là cô cô thật sự mạng lớn vận khí tốt.
Đích xác, có thể không mạng lớn vận khí tốt sao? Từ Hương Quyên đều bị dọa rồi.
Từ Hương Quyên: “Thím, thím biết là bệnh viện nào không?”
“Biết, đám hàng xóm bọn thím từng cùng qua đó, vốn là nằm ở Bệnh viện Số 1 Hoa Đô, sau đó lại chuyển qua Bệnh viện Số 2 tương đối nổi tiếng về khoa xương khớp ở Hoa Đô tĩnh dưỡng, thím đi qua số 1 rồi, chưa có qua số 2, nhưng mà mấy đứa đi hỏi thăm hẳn là có thể nghe được, không chừng còn có thể gặp được Bình An.”
Từ Hương Quyên: “Cảm ơn thím ạ, giờ tụi con đi bệnh viện thăm liền.”
Ngẫm lại đều cảm thấy nghĩ mà sợ, Từ Hương Quyên dẫn theo Chu Trình Ninh với sắp nhỏ lập tức chuyển đường, đi thăm cô cô.
Đến Bệnh viện Số 2 vẫn là hỏi đường mới được.
Lúc tới bệnh viện đã gần tới 11 giờ đúng, Từ Hương Quyên hỏi y tá người bệnh Chu Thốn Tâm khoa chỉnh hình ở phòng bệnh nào.
Tính huống của người bệnh Chu Thốn Tâm này tương đối đặc thù, tháng trước cơ hồ mỗi ngày đều có người tới dò hỏi, tháng này lâu lâu cũng có không ít người, y tá đương nhiên biết là ở đâu, nhưng lại không xác định được nhà này có phải phần tử nguy hiểm hay không, bèn nói không phải rất rõ ràng, thay bọn họ đi hỏi đồng nghiệp chút đã.
Nói là đi hỏi đồng nghiệp, nhưng thật ra chính là đi tìm người nhà bệnh nhân hỏi chút, có quen người nhà tới chơi này không.
Hiện tại Từ Hương Quyên không có nhiều tâm tư loanh quanh lòng vòng thế, chỉ chờ y tá hỏi chút coi cô cô có ở đây không, nếu không ở đây thì lại uổng công một chuyến.
Lúc này kỹ thuật chữa bệnh không tiên tiến lắm, cô cô bị gãy xương nghiêm trọng phải tĩnh dưỡng một đoạn thời gian rất dài, bằng không chỉ di chứng thôi cũng lãnh đủ.
“Mẹ, bà cô bị bệnh rất đau nhỉ.” Ngưu Ngưu với chị đều sợ bệnh viện, đặc biệt là Ngưu Ngưu còn khá nhỏ tuổi.
Từ Hương Quyên sờ sờ mái tóc mềm mại của Ngưu Ngưu: “Ừ, rất đau, nhưng mà giờ đã không đau.”
Chu Trình Ninh: “Quyên, nhà ta có cần cho cô cô thêm số tiền không, không biết tiền thừa trong nhà có đủ hay không.”
Hiện tại anh cũng rất gấp, tuy đã qua 2 tháng, nhưng anh biết bị bệnh nằm viện lâu như vậy chắc chắn là tiêu tiền như nước chảy.
“Đến lúc đó hỏi một chút, cùng lắm thì cho cô cô vay tiền.” Từ Hương Quyên lập tức cảm thấy mình mua cửa hàng mặt tiền sớm rồi, nhưng mà tiền đã xài cũng không thu về được.
Đã nằm viện 2 tháng, trong nhà cô cô chắc chắn đã đào không ít tiền, có tiền đi nữa mà xài kiểu đó hẳn cũng đã thiếu hơn phân nửa.
Tống Bình An nghe y tá tới nói cho cậu là có người tới thăm mẹ, hỏi có quen biết không, nghe miêu tả của y tá, anh biết là cả nhà anh họ, vội nói là quen, sau đi xuống lầu đón người.
Nhìn thấy Bình An, Từ Hương Quyên xác nhận cô cô đích xác ở chỗ này, cả nhà đuổi kịp đi theo Bình An lên phòng bệnh, trên đường đi Từ Hương Quyên nhỏ giọng hỏi Bình An tình trạng của cô cô.
Tới phòng bệnh, Ngưu Ngưu với Qua Qua cũng không dám đi vào, hai vợ chồng xách đồ vào.
“Chú họ, có phải về sau bà cô không thể đi đường nữa không? Gãy chân luôn rồi liền không thể đi đường.” Ngưu Ngưu sợ nhìn thấy chân gãy quá đi.
Rất rõ ràng, cậu bé hiểu lầm gì đó, Bình An kiên nhẫn giải thích: “Không có gãy chân luôn, chỉ là gãy xương, có thể lành lại, chân vẫn còn.”
Qua Qua: “Chú họ, vì sao phải nằm viện lâu như vậy ạ? Bà cô đều đã nằm 2 tháng còn chưa lành sao?”
Lần trước em trai mọc cái bọc muỗi chích trên người, đi bệnh viện tiêm vào mông một cái là đỡ rồi.
Qua Qua không biết em cụ thể là bị bệnh gì, chỉ biết trên người em trai mọc rất nhiều bọc, mẹ với ba dẫn theo bé, đưa em trai đi chích.
Không cần 10 ngày, chích chưa tới 10 giây đã xong, chỉ nghe em trai bị chích xong oa oa khóc nửa ngày thôi.
Trong suy nghĩ của Qua Qua, ở bệnh viện càng lâu càng nghiêm trọng.