Đèn trong phòng khách sáng lên, ánh sáng khiến hai mắt Đỗ Cửu đau nhức, chờ quen được thì trước mắt đã xuất hiện thêm một bóng người từ trên cao nhìn xuống, dáng người cao ráo, mặt mày lạnh lùng, trừ baba chủ tịch ra thì còn ai vào đây nữa.
Đỗ Cửu co rúm lại, nhỏ tiếng nói: “Không, không cẩn thận vấp ngã thôi ạ.” Nói rồi giãy giụa muốn gượng đứng dậy, nhưng đùi phải bỗng truyền tới một trận đau đớn tận xương.
Không thể nào tin được, ngày đầu đi làm đã tự chơi bản thân một vố quá trớn rồi.
“Thật sự không thể suy xét đổi thế giới khác sao? Ta có thể đi vay nợ, tính lời luôn cũng được!”
Ngày sinh tháng đẻ của y với thế giới này rõ ràng không hợp nhau!
Hệ thống: “…”
Baba chủ tịch nhíu mày, vươn tay ra đỡ lấy y: “Sao lại thế này? Má Vương đâu?”
Đỗ Cửu đờ người, không dám dựa hết cả người mình lên hắn, tiếng nói run rẩy ngoan ngoãn trả lời: “Bước, bước hụt, té xuống dưới, hiện giờ là nửa đêm nên mấy người má Vương đã đi nghỉ rồi ạ.”
Baba chủ tịch lấy điện thoại ra nhìn nhìn, cũng không tiếp tục hỏi tới vấn đề này nữa, trực tiếp dùng một tay bế y đặt lên sô pha.
Đỗ Cửu cẩn thận bám lấy cánh tay baba chủ tịch, cảm nhận được cơ bắp bên dưới, trong lòng không nhịn được nhấn like cho lực tay baba chủ tịch, thiếu niên 12 tuổi dù nhìn gầy gò nhưng cũng không nhẹ, baba chủ tịch chỉ dùng một tay đã có thể nhẹ nhàng nâng y lên, quả nhiên là nam chính, người thường không sao bì nổi.
Đang nghĩ ngợi thì bỗng dưng một trận đau đớn ập tới, chỉ thấy baba chủ tịch đã cầm lấy cẳng chân y trái sờ phải xoay, hiển nhiên là đang kiểm tra. Đỗ Cửu đau tới nghiến răng lại không dám kêu thành tiếng.
Mái tóc đen mềm mại của thiếu niên bị mồ hôi thấm ướt dán lên gò má, đôi mày bởi vì khó chịu mà nhíu chặt, hai mắt mờ mịt mông lung một tầng hơi nước, môi dưới bị cắn tới trắng bệch, gò má lại khẽ ửng hồng tạo thành đối lập.
Hoắc đại thiếu rũ mắt khẽ nhẹ tay hơn, đưa ra kết luận: “Xương cẳng chân bị gãy.” Xong lại đưa tay xoa trán thiếu niên, cảm nhận được nhiệt độ đang truyền vào lòng bàn tay, giọng nói trầm xuống: “Phát sốt cũng không hay?”
Thiếu niên lập tức giật mình, vừa sợ sệt lí nhí giải thích: “Có ạ, buổi chiều vẫn còn khỏe, nửa đêm mới bắt đầu nóng lên… Em định xuống lầu rót nước uống thuốc nên mới không cẩn thận vấp ngã…”
Nói rồi mím môi, trong mắt tràn ra sự rầu rĩ không thôi, rầu rĩ vì bản thân mình lại gây thêm rắc rối.
“Thật xin lỗi.” Y cúi gằm mặt xuống.
Hoắc đại thiếu xem như cũng hiểu được tính cách đứa em trai kế này của mình, không nói gì thêm mà chỉ đứng dậy cởi áo khoác ném sang một góc sô pha, sau đó vừa đi xuống bếp vừa gọi điện thoại.
Đỗ Cửu thưởng thức một màn tạo dáng ném áo quay đi đẹp trai của baba chủ tịch xong, nói thầm với hệ thống trong lòng: “Nhanh, cho một mũi thuốc giảm đau với.”
Hệ thống cất giọng nói máy móc: “Đồ đạc trong kho đã nộp lên hết rồi.”
“Điểm tích lũy bị trừ hết cùng với khen thưởng bị niêm phong ta biết rồi, không cần nhắc lại, cảm ơn.” Đỗ Cửu nghiến răng, cái tên Tần Cửu Chiêu kia hố y một vố rõ đau!
“Vậy cho nợ đi.”
Hệ thống thiết diện vô tư: “Bổn hệ thống không hề lừa già gạt trẻ, không cho ghi sổ.”
Đỗ Cửu không thèm nói nữa nhanh tay chọt nút nhỏ khiếu nại: “Alo, bộ phận giám sát đó à? Ở đây…”
“Một gói thuốc giảm đau liều mạnh, mời kiểm tra nhận hàng!” Lúc này đổi là là hệ thống nghiến răng.
“— Không có chuyện gì không có chuyện gì hết, chỉ là hỏi thăm chút thôi, đồng chí vất vả rồi.” Đỗ Cửu cười tủm tỉm ngắt kết nối.
Dùng thuốc giảm đau một phát thì mọi đau đớn vì gãy xương phút chốc bay xa, tâm tình Đỗ Cửu thoải mái, an ủi hệ thống: “Yên tâm đi, ta sẽ không nói cho ai biết đâu, suy cho cùng thì chúng ta cũng là đồng bọn hợp tác thắm thiết như keo sơn mà.”
Hệ thống vừa mới nghe xuôi xuôi tí lại nghe Đỗ Cửu nói tiếp: “Cho nên của mi cũng là của ta, mà của ta thì vẫn là của ta.”
Hệ thống: “…” Đi chết đi!
Lúc này, Hoắc đại thiếu tay bưng ly nước đi ra từ phòng bếp, đưa tới trước mặt y, ý bảo y nhận lấy.
Đỗ Cửu vội cẩn thận đỡ lấy bằng hai tay, sợ làm rơi.
“Lát nữa bác sĩ Chu sẽ đến, em cứ chờ ở đây.” Hoắc đại thiếu cầm áo khoác bước nhanh lên lầu.
“Anh…” Đỗ Cửu kêu một tiếng nhỏ, lúc Hoắc đại thiếu nhìn lại thì ngập ngừng nói: “Cảm ơn anh ạ.” Tựa như phải gom hết toàn bộ dũng khí mới dám nhìn thẳng vào mắt Hoắc đại thiếu.
Đôi mắt thiếu niên trắng đen rõ ràng, dưới hàng mi cong vút vừa dài vừa dày, chan chứa trong đó đều là sự cảm kích.
Hoắc đại thiếu ngẩn người, đưa tay vỗ về đỉnh đầu y an ủi: “Không có gì cả, anh sẽ trở xuống nhanh thôi.”
Trong chớp mắt cảm kích được thay bằng ngạc nhiên.
Hoắc đại thiếu nhớ tới cảnh hai người sống chung thường ngày, trong lòng bỗng dưng có hơi áy náy. Bên ngoài đồn đãi Hoắc đại thiếu cùng cha Hoắc không hòa thuận, cực kỳ chán ghét mẹ kế và đứa con chồng trước của bà ấy, thật ra không phải vậy, hắn đối với chuyện cha mình tái hôn không có cảm giác gì, khi hai người kết hôn hắn còn đang du học ở nước ngoài, cơ bản không rảnh để ý tới.
Đến lúc hai người vùi thân trong biển rộng, tổng cộng hắn cũng chỉ gặp được mẹ kế hai lần, đối với đứa em kế này càng không có ấn tượng gì, mãi tới khi không thể không trở về thừa kế công ty, ở trong lễ tang mới gặp được vị này lần đầu.
Vẻ ngoài đúng là có mấy phần giống với mẹ kế, thoạt nhìn khá ngoan ngoãn nên hắn mới giữ lại, một đứa nhỏ chưa trải sự đời mà thôi, nhà họ Hoắc cũng chưa tới mức không nuôi nổi.
Nuôi hết bốn năm, chưa nói tới có bao nhiêu tình cảm nhưng cứ nhìn trên việc thường ngày y nghe lời hiểu chuyện, cũng xem như là một đứa em an phận.
Nhưng đứa nhỏ này lớn rồi, có lẽ sau này hắn phải chú ý thêm chút nữa…
Hoắc đại thiếu vừa lên lầu vừa nghĩ.
Đỗ Cửu thật sự ngạc nhiên, không ngờ baba chủ tịch làm người cũng không tệ lắm, không phải là cái loại lạnh lùng bá đạo mà y vẫn nghĩ.
“Bánh xe thời đại vẫn luôn xoay vần, ngươi ở trong phòng tối 3 năm nên tối cổ đấy, thiết lập lạnh lùng bá đạo lỗi thời từ lâu rồi, mốt hiện giờ là loại thâm tình chung thủy tam quan chính trực hiểu ý con gái, đợi lúc trở về ta giúp ngươi tìm mấy bộ cho ngươi học bổ túc nhé.”
Thâm tình chung thủy hiểu ý à?
Cái này không phải là nam 2 như y sao? Nam 1 đều đi con đường này vậy nam 2 biết phải sống sao?
“Nam 2 phụ trách nữ 2 hoặc đẩy thuyền đó, cơ bản là không có nhiều gút mắc tình cảm với nữ chính.”
Được rồi, chỉ là đổi người thôi mà, không sao hết, dù sao y chỉ cần phụ trách đóng vai người ta cho tốt, khiến cốt truyện phát triển theo hướng đã định sẵn là được, biểu hiện thâm tình với ai cũng như nhau.
Bác sĩ ở ngay khu dân cư bên cạnh nên tới rất nhanh, cẩn thận làm kiểm tra giúp Đỗ Cửu, xác định đúng là gãy xương cẳng chân.
Bác sĩ họ Chu, là một ông bác trung niên đeo kính có khuôn mặt dễ gần, cũng là cha của nam 4 bác sĩ tiểu Chu, sau này có cảnh nữ chính trốn nhà đi, mà người thả nữ chính ra chính là nam 4.
Dựa theo cốt truyện thì nhiều đời nhà họ Chu đều là bác sĩ cho nhà họ Hoắc, thẳng tới khi nam 4 vì lén baba chủ tịch giúp nữ chính mà bị sa thải, nếu đổi lại thành Đỗ Cửu y cũng sẽ làm như vậy, giữ một người đàn ông yêu thầm vợ mình ở cạnh mọi lúc mọi nơi, có bệnh à?
Bác sĩ Chu giúp y nắn xương bôi thuốc, lúc đang bó thạch cao thì baba chủ tịch cũng vừa thay quần áo trở xuống.
Khi Hoắc đại thiếu không mặc chính trang cả người nhìn ôn hòa hơn rất nhiều, trên sống mũi còn mang mắt kính, toát ra mấy phần văn nhã, nhưng mà cứ nghĩ tới chuyện hắn có thể ra tay với đứa con gái mình nuôi lớn, Đỗ Cửu dứt khoát nhét thêm vào hai chữ bại hoại.
“Sao rồi, không nghiêm trọng chứ?”
“Trừ bỏ cẳng chân gãy xương tương đối nặng ra thì những nơi khác không tính là nghiêm trọng, vết bầm trên lưng bôi thuốc kèm mát xa là được.” Bác sĩ Chu bó thạch cao xong lại đứng lên rút nhiệt kế trong miệng Đỗ Cửu ra xem, “38,2 độ, phải truyền dịch.”
“Vào phòng đi.”
Hoắc đại thiếu khom lưng bế Đỗ Cửu lên, cần thận tránh vết thương của y, thực hiện một cái ôm công chúa tiêu chuẩn.
Đỗ Cửu đi qua rất nhiều thế giới nên đã không còn biết xấu hổ là gì từ lâu, hoàn toàn không hề cảm thấy mất tự nhiên, đặc biệt là ở thế giới trước, đừng nói là ôm công chúa mà các kiểu ôm khác y đều đã thử hết cả, tên Tần Cửu Chiêu kia cơ bản là đồ cầm thú, suốt 300 năm trời y đã bị mở khóa toàn bộ tư thế, chỉ có thứ y không thể tưởng tượng ra được chứ không có thứ Tần Cửu Chiêu không làm được, một cái ôm công chúa thì nhằm nhò gì.
Nhưng mà hiện giờ y là Hoắc Cửu, đầu tiên phải giữ kẽ đờ người trong chốc lát, nhân tiện thật cẩn thận liếc nhìn vẻ mặt baba chủ tịch một cái mới dám thả lỏng, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy cổ baba chủ tịch.
Lên lầu, Đỗ Cửu khẽ níu níu góc áo baba chủ tịch, rầm rì nói: “Tiểu Hoa đang ở phòng em, em ấy ngủ rồi, đừng nên đánh thức em ấy.”
Làm một nam 2 đủ tiêu chuẩn thì nhất định lúc nào cũng phải miệng nhắc mãi, lòng chất chứa với nữ chính.
Hoắc đại thiếu hơi dừng bước, ôm y đi tới bên phải hành lang.
Đỗ Cửu vốn tưởng hắn sẽ ôm y đi tới phòng cho khách, chờ tới khi nhìn thấy cửa phòng mới thầm kinh ngạc, vậy mà lại chính là phòng của baba chủ tịch!
Lầu hai biệt thử chia thành hai phía trái phải, bên trái là chỗ của Hoắc Cửu, bên phải là địa bàn của baba chủ tịch, nữ chính Tiểu Hoa ban đầu cũng ở cùng bên với y, sau đó lại đổi thành ở phòng sát vách baba chủ tịch, sau nữa lại ở cùng một phòng với baba chủ tịch luôn.
Baba chủ tịch một lần nữa phô ra lực tay hơn người của mình, dùng một tay siết chặt eo Đỗ Cửu, một tay khác mau chóng mở cửa.
Lúc đổi lại ôm công chúa còn cau mày nói một câu: “Gầy quá, sau này không được kén ăn.”
Đỗ Cửu lập tức mím môi, hơi oan ức nhỏ tiếng phản đối: “Em không có kén ăn mà, em ăn cơm rất ngoan.” Vừa nói vừa giương mắt trộm nhìn vẻ mặt baba chủ tịch.
Hoắc đại thiếu ôm y đặt lên giường, đưa tay đẩy đẩy kính, vẻ mặt nhàn nhạt: “Em nói thì không tính, anh sẽ tự mình xác nhận lại.”
Đỗ Cửu ban đầu đang ủ rủ rồi lại ngạc nhiên, mau chóng ngẩng đầu lên nhìn hắn như đang ngẫm lại ý nghĩa trong câu nói kia, chờ tới khi nhận ra bản thân không hiểu sai mới vui vẻ nói: “Thật ạ? Sau này anh đều sẽ về ăn cơm với em sao?”
Khuôn mặt xinh đẹp của thiếu niên tràn ngập vui mừng, hoàn toàn không tìm thấy được sự rầu rĩ trước kia trong con ngươi nữa, nó đang tỏa sáng lấp lánh.
Hoắc đại thiếu thấy có khi là do khi nãy mình đã uống chút rượu nên đêm nay đặc biệt dễ xúc động, duỗi tay xoa xoa mớ tóc mềm mại trên đỉnh đầu thiếu niên: “Thật, sau này anh sẽ tranh thủ về nhà ăn cơm cùng em.”
“Còn có Tiểu Hoa nữa.” Đỗ Cửu cố ý nhấn mạnh. Giúp nam nữ chính cọ cảm giác tồn tại với nhau mới là một nam hai đạt chuẩn.
Hoắc đại thiếu để y nằm xuống: “Xem hai hai đứa sống chung rất tốt.”
Đỗ Cửu bày ra vẻ thẹn thùng rồi cùng một chút ngại ngùng cười: “Tiểu Hoa thật sự rất đáng yêu.” Bởi vì đang sốt nên mặt cũng đỏ lên.
Hoắc đại thiếu rũ mi, không tiếp lời.
Treo túi truyền dịch, tiễn bác sĩ Chu về, Đỗ Cửu nhìn Hoắc đại thiếu đang ngồi bên giường lướt máy tính bảng, quan tâm nói: “Anh ơi anh ngủ trước đi ạ, chờ truyền hết nước em sẽ tự rút kim ra.”
Hoắc đại thiếu cũng không ngẩng đầu lên: “Anh còn có việc, nếu em mệt thì cứ ngủ trước đi.”
Quan tâm y thì cứ việc nói thẳng ra, công việc gì chứ, đừng tưởng y không nhìn ra được là hắn đang chơi game, động tác không cần rõ rành rành như kia đâu!
Vì sao thiết lập nhân vật của chủ tịch nào cũng phải ngoài mặt một đường trong lòng một nẻo thế?
Đỗ Cửu thầm chê bai trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.