Trước giờ dáng vẻ của Hắc thành chủ vẫn luôn ôn tồn lễ độ trời quang trăng sáng, mà lúc này đây cuối cùng cũng không kìm được nữa phải biến sắc, nếu buộc phải diễn tả thì chắc hẳn là “Chết mẹ cho nhanh.”
Hắn khó khăn cất lời: “Bạch huynh hiểu lầm rồi, ta với Nguyên huynh không phải như ngươi nghĩ đâu, chỉ là thấy hợp tính nhau mà thôi, huống hồ gì Nguyên huynh đã cưới vợ sinh con từ lâu.”
Hóa ra là đơn phương tương tư yêu thầm à, Đỗ Cửu tỏ vẻ đã hiểu, ánh mắt nhìn Hắc thành chủ chan chứa mấy phần thương hại, vẻ mặt ta hiểu nhưng ta không nói toạc ra: “Ta hiểu rồi.”
Ngươi hiểu cái gì hả?! Ngươi không hiểu! Hắc thành chủ cạn lời, hiếm thấy Bạch thành chủ có vẻ mặt khác nhưng ai biết được là vào tình huống này chứ.
Hắn bất đắc dĩ nói: “Ta và Nguyên huynh thật sự không phải như ngươi nghĩ đâu…”
“Ừm.” Đỗ Cửu không mặn không nhạt đáp lại, ngươi bảo không phải thì cứ cho là không phải đi, dù sao y cho rằng phải là được, hợp từ thơ ca cho tới triết học đời sống mà còn bảo không phải, ai tin nổi chứ, hơn nữa trước kia cũng chưa từng nghe nói Hắc thành chủ có sở thích này, Nguyên Nhất xuất hiện xong lại có ngay, không liên quan mới là lạ.
Hắc thành chủ bị nghẹn bởi một tiếng ừm này của y, trong giây lát không biết nên giải thích thế nào.
Mà dáng vẻ này của hắn trong mắt Đỗ Cửu được tự động hiểu thành vì bị vạch trần nên không được tự nhiên, ngẫm nghĩ một chốc bèn vươn tay vỗ vỗ vai hắn: “Đại trượng phu sợ gì không…” Vợ? Chồng? Được, chồng thì chuẩn hơn, “Không chồng, với điều kiện của ngươi ắt sẽ tìm được người thật lòng với mình, ta thấy Nguyên Nhất khi cũng không hợp với ngươi đâu.”
“Đa tạ Bạch huynh khuyên can an ủi.” Hắc thành chủ cảm thấy hơi ngứa răng rồi.
“Bạch huynh nói chí phải, ta chắc chắn sẽ tìm được người thật lòng với mình.” Ánh mắt hắn nhìn Đỗ Cửu lúc nói lời này mang theo chút ý nghĩa sâu xa, đáng tiếc khi ấy đúng lúc Đỗ Cửu quay đầu đi nên không nhìn thấy được.
Đề tài chia đào cắt áo này dừng tại đây, trong lòng Đỗ Cửu thầm thấy tiếc nuối, y có thể cảm nhận được Hắc thành chủ hỏi như vậy là do có cảm tình với mình, nếu có thể nói thêm tí nữa thì Tần Cửu Chiêu sẽ càng dễ thức tỉnh hơn, nhưng vì e ngại thiết lập của Bạch thành chủ mà y không thể nói nữa, mà Hắc thành chủ hiển nhiên cũng vì tính cách của y nên chỉ dừng tại đó.
Nhưng mà quả nhiên Hắc thành chủ chính là Tần Cửu Chiêu, qua mấy ngày ở chung ngắn ngủi hắn đã nhanh chóng thức tỉnh rồi, nếu có giả thiết giống như thế giới kỵ sĩ trưởng thì tốt quá rồi, cứ trực tiếp bạch bạch bạch mấy lần là bảo đảm có thể thức tỉnh.
Nói tới đây Đỗ Cửu không nhịn được chạy chệch đường, xác định được Hắc thành chủ là Tần Cửu Chiêu rồi thì lỡ đâu tới lúc thật sự muốn bạch bạch bạch chẳng phải là có lợi cho y sao? Tình hình này nhìn thế nào cũng thấy y hẳn nên ở bên trên, tới lúc đó… há há há.
Trong lòng Đỗ Cửu bật ra tiếng cười thô bỉ.
Y thỏa sức tưởng tượng rất hay ho nhưng mà tới ngày ấy thật y mới biết rằng bản thân quá ngây thơ.
Chập tối, cuối cùng Đỗ Cửu cũng gặp được vị em họ fan ruột kia, nhìn vẻ ngoài là một cô bé chừng 13 14 tuổi, mặc váy màu vàng nhạt, sắc mặt trắng nhợt, có dáng vẻ bẩm sinh đã yếu ớt nhưng mặt mày xinh đẹp thanh tú, trên người toát ra hơi thở hồn nhiên tươi mát.
Chỉ nhìn mặt mũi mà thôi thì không hề giống Hắc thành chủ chỗ nào cả, nhưng mà dù gì cũng chỉ là em họ chứ không phải em ruột, không giống cũng không có gì lạ.
Cô bé họ Kỷ, Hắc thành chủ gọi cô là Nhạn Nhi, lúc thấy Đỗ Cửu hai mắt nàng sáng rực lên, khẽ đỏ mặt, không phải thẹn thùng mà là phấn khích.
Bởi vì kích động nên có hơi lắp bắp: “Diện, diện, diện kiến Bạch thành chủ.”
Đỗ Cửu nhẹ gật đầu với cô.
Mặt cô bé càng đỏ hơn, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Đỗ Cửu nửa ngày không rời mắt, giống y như fans được gặp thần tượng ở thế giới hiện đại.
Hắc thành chủ khẽ ho một tiếng: “Nhạn Nhi.”
Kỷ Nhạn Nhi hoàn hồn lại, nét mặt túng quẫn cúi đầu rúc sang một bên, nhìn bộ dạng như thể ước gì tìm được cái khe đất để chui xuống.
“Xin lỗi, xá muội thất lễ, mong Bạch huynh không chê cười.” Hắc thành chủ nói.
“Không sao.” Trong đầu Đỗ Cửu đang giở xem cốt truyện của Kỷ Nhạn nhi, nhưng lật hết toàn bộ ký sự cũng không tìm được chỗ nào nhắc tới cô, xem ra chỉ là quần chúng qua đường, nhưng mà cô bé này thật ra lại rất đáng yêu.
Có lẽ vì là thế giới võ hiệp nên sự phân chia nam nữ cũng không nghiêm ngặt như thế giới cổ đại chính thống, Đỗ Cửu nể mặt Hắc thành chủ kiên nhẫn ở lại giao lưu với Kỷ Nhạn Nhi một lát, tuy rằng đa số thời gian đều là Kỷ Nhạn Nhi nói còn y thì phụ trách nghe.
Hắc thành chủ ngồi cạnh mỉm cười nhìn sang.
Tới lúc sắp đi ngủ Đỗ Cửu bỗng dưng nhận ra từ lúc ăn sáng tới giờ vẫn không nhìn thấy Nguyên Hòa đế, Hắc thành chủ không nói thì y cũng không hỏi, y đoán chắc là đã về cung rồi cũng nên, dù gì cũng là hoàng đế mà, đâu thể nào cứ ở mãi ngoài cung được, dám chừng là về xử lý chuyện nước.
Nhìn vậy thì làm hoàng đế cũng vất vả quá, vừa phải xử lý chuyện quốc gia đại sự vừa phải tự mình ra trận đi tới giang hồ.
Mười ngày liền sau đó Đỗ Cửu đều không gặp mặt Nguyên Hòa đế, Hắc thành chủ giải thích rằng trong nhà Nguyên Nhất xảy ra chuyện gấp nên không kịp từ biệt mà phải vội đi.
Làm Bạch thành chủ đương nhiên Đỗ Cửu chỉ có thể bày ra vẻ tin tưởng.
Mà qua mười ngày ở cạnh nhau y cũng trực tiếp tìm được bằng chứng Hắc thành chủ là Tần Cửu Chiêu, một thói quen nhỏ thì coi như là trùng hợp nhưng ba bốn cái thói quen nhỏ xuất hiện cùng lúc thì không thể chỉ một câu trùng hợp đơn giản là có thể giải thích được nữa.
Đỗ Cửu bắt đầu phấn khởi, sau khi phấn khích xong lại càng thấy lo, bởi vì thiết lập nhân vật mà cơ bản y không có cách nào chủ động thân mật với Hắc thành chủ, thật là tìm không thấy nửa chỗ có thể lách luật, tính tình Bạch thành chủ lạnh nhạt, gần như là kiểu lạnh nhạt vô dục vô cầu, trước khi động lòng thì chắc chắn sẽ là người bị động nhận lấy, đánh chết cũng không phải người sẽ chủ động, cho nên Đỗ Cửu chỉ có thể chờ Hắc thành chủ chủ động.
Nhưng mà y không hành động thì làm sao Hắc thành chủ có thể thức tỉnh chứ, không thức tỉnh thì làm sao có thể chủ động ngược, khoảng thời gian mười ngày này nửa chút phát triển cũng chả thấy, chỉ có uống trà ngắm cảnh thôi, nếu là thế giới trước thì trong mười ngày này y với kỵ sĩ trưởng chắc đã tham khảo được tận mấy tư thế rồi.
Đỗ Cửu suy đi tính lại thấy mình lo lắng suông cũng vô ích, dù sao thời gian y ở thế giới này còn dài, từ từ mà tính vậy, ở cạnh nhau lâu, đánh thức được chút nào hay chút ấy, phàm là Tần Cửu Chiêu thức tỉnh rồi thì chắc chắn sẽ đổi thành hắn chủ động.
Nóng lòng cũng vô dụng nên y dứt khoát bình tĩnh lại, hết lòng đóng vai Bạch thành chủ, dù gì thì đây là lần đầu y đóng vai kẻ xa cách lạnh lùng thế này, lỡ đâu bất cẩn OOC mất thì phải làm sao.
Vốn dĩ gặp Kỷ Nhạn Nhi xong y cũng nên từ biệt trở về thành Bạch Vân, nhưng sau khi ở cạnh nói chuyện với Hắc thành chủ y nhận ra hắn có cái nhìn rất độc đáo với võ công, cho dù bản thân hắn không có chút võ công nào nhưng lại có năng khiếu trên mặt lý giải lĩnh ngộ, Đỗ Cửu dưới sự ngạc nhiên cùng vui mừng nói ra những phân vân trong lòng mình mong hắn giúp đỡ phân tích chỉ điểm, Hắc thành chủ đúng thật ra đưa ra được cách rất hiệu quả, vì vậy thường xuyên tới lui Đỗ Cửu bèn ở lại.
Mãi tới hai ngày trước y nhận ra mình sắp phá bỏ bình cảnh cần bế quan, đành phải cáo từ mà về.
Khi nghe thấy vậy suy nghĩ đầu tiên nhảy ra trong đầu Hắc thành chủ chính là: Không thể thả y đi!
Cảm xúc này ập tới ào ạt mạnh mẽ khiến chính bản thân hắn cũng hoảng sợ, tuy rằng hắn có chút ít cảm tình với Bạch thành chủ nhưng hắn tự thấy mình không phải là người nhiệt tình, thật ra Hắc thành chủ cũng cao ngạo lạnh nhạt không kém gì Bạch thành chủ, chỉ là một kẻ thì bày ra ngoài, còn người kia lại giấu trong lòng mà thôi, một kẻ không thèm che giấu còn một kẻ đắp lên lớp mặt nạ ôn hòa.
Hơn nữa bởi vì hoàn cảnh của chính mình mà hắn hoàn toàn không đơn thuần như Bạch thành chủ, có thói quen làm việc luôn là làm một bước tính hai bước, để ý mọi nơi xác định thiệt hơn rồi mới có thể ra tay.
Như chuyện hắn phát hiện bản thân động lòng với Bạch thành chủ này, sau khi xem xét xong lại lựa chọn tạm thời cứ nhìn thử, suy cho cùng thì hắn không thể xác định được chuyện này có lợi hay có có hại với bản thân nhiều hơn.
Cho nên cái loại cảm xúc mãnh liệt thế này khiến hắn hoảng sợ.
Cảm tình luôn chạy trước lý trí một bước, hắn mở miệng đáp: “Chi bằng Bạch huynh cứ bế quan tại đây đi, ta sẽ sắp xếp tuyệt đối không để ai khác làm phiền huynh, nếu trong lúc bế quan Bạch huynh có thắc mắc gì ta cùng có thể giải đáp giúp huynh.”
Đỗ Cửu ra vẻ mặt ngẫm nghĩ.
Nếu đã nói ra miệng thì Hắc thành chủ cũng không còn do dự nữa, hắn nhanh chóng sắp xếp lại suy nghĩ, nói: “Lần này ngươi về phải mất cả ngày, lỡ như trên đường chợt đột phá thì phải làm sao đây, chi bằng ở lại đây, ta đương nhiên sẽ giúp ngươi sắp xếp tất cả, tội gì ngựa xe mệt nhọc tốn công tốn sức.”
Nói vậy cũng có lý, chuyện như đột phá này không thể chắc chắn được, lỡ đâu ở giữa đường thì rất dễ bị người khác cắt ngang dẫn tới tẩu hỏa nhập ma, ở lại cũng được, đương nhiên y vẫn xem trọng năng khiếu lĩnh ngộ võ học của Hắc thành chủ hơn, tiếc rằng Hắc thành chủ không thể luyện võ, nếu không đã có thể sánh vai cùng y rồi, mà y cũng có thêm được một đối thủ đáng giá.
Thật đáng tiếc…
Đỗ Cửu thầm than, nhưng mà năng khiếu của Hắc thành chủ đã khiến y phải nhìn hắn với con mắt khác, nếu trước kia y chỉ xem hắn như ân nhân cứu mạng thời thơ ấu cần phải bảo vệ thì giờ này mới thật lòng xem hắn như bạn tốt.
Quả nhiên không hổ thẹn với thiết lập võ si mà…
Đỗ Cửu bật cười trong lòng, y đã lờ mờ đoán ra được tại sao Bạch thành chủ lại phải lòng Hắc thành chủ trong cốt truyện, có lẽ xem đối phương là tri kỉ nhỉ.
Nhưng lòng Hắc thành chủ lại ở triều đình chứ nào phải trên giang hồ, hay nói đúng hơn là ở bá tánh thiên hạ, thật sự làm được chuyện cúc cung tận tụy tới chết mới thôi, cuối cùng dốc hết sức lực chết vì đất nước này.
Người đời đều nói đàn ông luôn ôm giấc mơ võ hiệp, Hắc thành chủ lại lạc loài có một giấc mộng triều đình.
“Được.” Đỗ Cửu hoàn hồn lại gật đầu, “Làm phiền rồi.”
Hắc thành chủ khẽ thở phào.
Đỗ Cửu nói bế quan thì bế quan ngay, cùng ngày lập tức vào ở trong viện được Hắc thành chủ sắp xếp mà nghiêm túc đóng vai Bạch thành chủ cố gắng tu luyện.
Y là người nhập vai dĩ nhiên phải đóng hết tất cả, nhân vật hút thuốc thì y hút thuốc, uống rượu y phải uống rượu, thậm chí chơi thuốc thì y cũng phải chơi thuốc, tương tự nhân vật có võ công cái thế thì đương nhiên y cũng phải giữ được thiết lập này, không thể lười biếng lấy một tí, bất kể là dậy sớm tập luyện hay đả tọa mỗi ngày thì cũng không thể ăn bớt tí nào.
Lỡ như bởi vì sự lười biếng của y dẫn tới võ công đình trệ, tới khi giao đấu với cao thủ khác trong cốt truyện bất cẩn khiến chiến thắng được định sẵn của nguyên chủ biến thành thất bại thì to chuyện, huống hồ gì hiện giờ trên lưng y còn gánh thêm mạng của Tần Cửu Chiêu nên không dám làm liều.
Lần này Đỗ Cửu bế quan suốt một tháng trời, xuân qua hạ tới, thoáng cái đã vào đầu hạ.
Nửa tháng đầu thi thoảng Hắc thành chủ còn tới bàn luận với y, sau đó chỉ còn mỗi mình y cùng Thanh Sương thay y chuẩn bị cơm áo.
Cuối cùng hôm nay y cũng thành công đột phá, từ cao thủ hạng đầu bước nửa bước vào tông sư, từ đây trong chốn giang hồ người có thể đánh với y chỉ đếm được trên đầu ngón tay, chờ tới khi y bước chân được vào cảnh giới tông sư thì có thể so chiêu với y chỉ còn lại vị trưởng lão nọ của Thiếu Lâm và chưởng môn Võ Đang, đương nhiên dưới điều kiện bọn họ còn sống tới lúc đó, dù gì thì từ nửa bước tông sư tới tông sư cũng cần rất nhiều thời gian.
Đỗ Cửu tắm rửa ăn mặc chỉnh tề, ra sân đi thẳng tìm Hắc thành chủ muốn chia sẻ với hắn tin tốt này, suy cho cùng lần này Hắc thành chủ đã giúp y rất nhiều.
Nhưng mà đợi tới lúc y hỏi thăm hạ nhân tìm được Hắc thành chủ lại thấy hắn đang ngồi trong đình giữa hồ trò chuyện vui vẻ với Nguyên Hòa đế vắng mặt lâu nay.
Thoáng chốc trong lòng Đỗ Cửu bùng lên ngọn lửa không tên.
Y cố gắng cẩn thận làm việc mà có người lại lén lút cùng kẻ khác tiêu dao thoải mái sau lưng y!
Nói chuyện phiếm thì cứ nói đi, sao lại cho hạ nhân đứng ngoài chứ, có gì không thể để người khác nghe được à! Uống rượu thì uống đi, ngồi gần vậy làm gì hả! Còn cụng ly! Bộ cụng một phát là có gì hay ho lắm à!
Đm đm, nhìn nhau cười làm cái mẹ gì?!
Tức ghê, nhưng vẫn phải giữ vẻ lạnh lùng!