Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 110

8:25 sáng – 24/05/2024

Mấy lời này của Bạch Trúc đừng nói là lão yêu quái Đỗ Cửu mà ngay cả Cửu Thủy Tiên còn nghe ra được ý xấu đằng sau, y bày ra vẻ ngạc nhiên nhìn đại thần một cái: “Lão đại có vị hôn thê à? Không tồi đâu, trông xa còn thấy rất xinh đẹp.” Sau đó lại mỉm cười đáp lại Bạch Trúc, “Ấy da, lần trước thật sự chỉ là hiểu lầm, anh và lão đại cố ý diễn cho cậu nhóc vũ tộc kia xem thôi, sao nào, sau đó lão đại không giải thích với em à?”

Cái chuyện như đâm thọc này cô biết tôi cũng biết vậy.

Nụ cười của Bạch Trúc hơi sượng lại.

“Em không biết thật à?” Cửu Thủy Tiên ra vẻ ngạc nhiên, “Xem ra diễn xuất của anh với lão đại không tồi đâu, ngay cả em cũng bị lừa luôn, hôm ấy thật sự chỉ là diễn thôi, nhưng mà…” Thấy nét mặt Bạch Trúc thay đổi, y trở giọng về lại dáng vẻ mỉm cười, “Chuyện sau này còn chưa chắc đâu, em nói xem?”

Bạch Trúc bỗng chốc cười không được mà không cười cũng chả xong.

Cửu Thủy Tiên không để ý tới cô nữa, nếu trước kia có lẽ y sẽ dè dặt trước thế lực sau lưng Bạch Trúc, nhưng mà hiện giờ tận thế đã ở ngay trước mắt, y lại sắp trở thành giao hoàng thống lĩnh một chủng tộc, y hoàn toàn có đủ tự tin chống lại cô. Huống hồ gì còn có đại thần, y không tin đại thần sẽ vứt bỏ một giao hoàng tương lai mà đi giúp Bạch Trúc.

Không thể không nói tuy Cửu Thủy Tiên không thấy rõ được bản chất của đại thần như Đỗ Cửu nhưng lại dựa vào trực giác nhìn người nhạy bén khiến y nắm bắt được một chút.

Còn nữa, cho dù Bạch Trúc ra sao đi nữa thì một người đàn ông như y cũng không thể thẳng thừng thái độ với một cô gái, huống hồ hiện tại Bạch Trúc cũng không trực tiếp tạo nên cản trở gì với y, nếu y muốn dạy dỗ cô ta cũng còn rất nhiều cách khác.

Ám chỉ trong mấy lời y nói lúc nãy thật sự đã vòng vo nặng nhẹ với Bạch Trúc, cho thấy bản thân y không ngốc, mong cô có thể biết điều mà bớt bớt lại.

Đương nhiên nếu cô không biết tiến lùi mà tiếp tục bày trò trước mặt y thì cũng đừng trách y.

Không thể không nói qua mấy tháng rèn luyện Cửu Thủy Tiên đã trưởng thành rất nhiều, nếu trước kia còn có chút cảm giác học sinh được che chở thì hiện giờ suy nghĩ đã dần chín chắn lên.

Một mặt là vì Niệm Cổ càng ngày càng cho y quyền thế và địa vị cao hơn, mặt khác là dưới sự dạy dỗ của cha Phong, tình hình tương lai không thể đùa, vì sự sống còn của gia tộc cha Phong bèn sửa cách giáo dục từng bước một trước kia lại, ước gì có thể dồn hết tất cả mánh lới vào đầu y.

Cho nên tuy chỉ mới qua mấy tháng ngắn ngủi nhưng sự trưởng thành của Cửu Thủy Tiên lại thay đổi như trời với đất.

Y mang theo nụ cười mỉm tiêu chuẩn đón chào đoàn người đại thần: “Đại thần!” Diễn trò trước mặt cảm đám đàn em y không có khả năng gọi thẳng đại thần là lão đại.

Chủng tộc khác cũng có thể xuống biển như vẫn có hạn chế, cần có thành chủ cho phép mới có được một cái buff cho khả năng hít thở dưới nước, dài ngắn thì còn tùy vào tâm trạng thành chủ.

Cửu Thủy Tiên hiện giờ đã được trò chơi công nhận là phó thành chủ nên có quyền cho buff này, tuy rằng chỉ có 12 giờ nhưng cũng đủ để hoàn thành nhiệm vụ.

“Ừm.” Đại thần nhẹ gật đầu vươn tay với y, “Đi thôi, làm việc chính trước.”

Cửu Thủy Tiên chần chừ một lát, từ khóe mắt liếc nhìn vị hôn thê của đại thần trong lời Bạch Trúc, thật sự là một thiếu nữ xinh đẹp đang mang vẻ mặt tò mò đánh giá xung quanh, dường như cũng không quá cảm thấy có hứng thú với đại thần, không biết vì sao lòng y bỗng dưng lại có hơi nhẹ nhõm.

Đại thần khẽ nhíu mày, tiến lên chủ động đặt tay lên vai y: “Trong biển là địa bàn của cậu, trông cậy vào cậu hết.” Hắn đưa lưng về phía mọi người cho y một ánh mắt ám chỉ.

Cửu Thủy Tiên nhận lấy ánh mắt ấy nhướng mày cười cười, xoay người lại nghiêm túc đáp: “Khụ, chào mừng cách vị tới tham quan đáy biển, tôi đã sắp xếp xong cả rồi, mọi người chỉ cần tận hưởng là được, Trần Nghiệp, chỗ này giao cho cậu, tiếp đãi khách cho chu đáo vào.”

“Vâng.” Trần Nghiệp nhận lệnh nở nụ cười tiến lên đón tiếp.

Mấy đàn em của đại thần nở nụ cười xấu xa, nhao nhao ra vẻ hiểu ý: “Không sao không sao hết, chuyện hai người mới quan trọng, không cần để ý tới bọn này, bọn này tự lo được.”

Ngay cả vị hôn thê kia cũng không có ý phản đối mà yên lặng nhìn trang trí bên đường.

Cửu Thủy Tiên khẽ ho nhẹ, vờ như không hiểu gì rồi lại nhìn đại thần: “Vậy, lão đại chúng ta đi thôi, tôi dẫn anh đi xem chỗ này nhé.”

Nơi đặt Bồng Lai y đã cùng bốn vị thành chủ chọn xong, là ở nơi giao nhau giữa bốn thành, nơi đó cũng từng là chỗ của Bồng Lai nhưng hiện giờ chỉ còn sót lại một ít tàn tích.

Mà sở dĩ cần có đại thần lên sân khấu ngoài nguyên nhân nhiệm vụ chung ra thì quan trọng nhất là suối nguồn nằm trong tay hắn, chính là hạt châu dùng để vào bí cảnh kia.

Bốn thành giao nhân mỗi thành đều có một suối nguồn, suối nguồn cũng giống như vu sư của nhân tộc vậy, có suối nguồn mới có thể dựng thành, giao nhân mới có thể sinh sôi nảy nở.

Vì vậy hai người đi tới tàn tích Bồng Lai hoàn thành lưu trình nhiệm vụ, đặt suối nguồn sau đó phá vỡ bí cảnh, thành công dựng nên Bồng Lai.

Khi cung điện cao chót vót được dựng lên, trong vòng mười dặm bỗng mọc lên một bức tường vây quanh, phía ngoài cung điện cũng có thêm vài tòa nhà nữa làm cơ sở cho Cửu Thủy Tiên phát triển tiếp.

Cửu Thủy Tiên nghe thấy thông báo trên kênh thế giới mà trong lòng thở phào một hơi, cuối cùng tất cả đều đã yên bề đâu ra đấy, có được Bồng Lai y càng có đủ tự tin, tiếp theo có thể lập tức cho cha mình dọn công hội sang đây, nơi này về sau sẽ là đại bản doanh của bọn họ.

Có địa bàn của riêng mình tựa như người đã có nhà, loại cảm giác lo lắng đề phòng bấp bênh biến mất ngay tức thì, trong lòng cũng vững tin lên hẳn.

Đại thần nhận được phần thường không ít, quan trọng nhất chính là có được cảm tình của toàn bộ tộc giao nhân, bởi vì có công giúp đỡ dựng nên Bồng Lai nên nhận được tôn kính, thẳng tay đổi mới thành tích của Trừng Hoằng Trạm Bích.

Thế giới vừa đưa ra thông báo đã khiến bên ngoài sôi sục trong chớp mắt, sự chú ý của mọi người đồng loạt dồn vào trong biển.

Đây chính là giao nhân dựng thành đấy, không như nhân tộc giao nhân chỉ có một tấm lệnh bài dựng thành duy nhất, các thế lực chọn giao nhân đều như hổ rình mồi muốn giành lấy nó, bởi vì một khi có được tấm lệnh bài này thì không cạnh cạnh tranh nhau như nhân tộc, chỉ cần chăm chỉ phát triển sẽ có ngày trở thành giao hoàng, nhưng mà hiện giờ bị người khác giành mất làm sao có thể không ảo não oán hận chứ.

Nhưng với quần chúng ăn dưa vây xem mà nói thì lại rất sung sướng, đặc biệt là fans Cửu Thủy Tiên, dĩ nhiên còn có cả fans CP Song Nhất đang ăn mừng trên kênh thế giới cùng diễn đàn, còn những người vốn cảm thấy Cửu Thủy Tiên không xứng với đại thần cũng lần lượt tắt đài, giao hoàng tương lai sao lại không xứng hả!

Mà thế lực khắp nơi trên thế giới hiểu rõ mọi chuyện cũng lục tục nhằm vào nơi này, bắt đầu có tính toán riêng.

Mặc kệ bên ngoài có ra sao thì Cửu Thủy Tiên vẫn cực kỳ vui thích bơi vòng quanh cung điện của mình ba vòng, tuy rằng hiện giờ nó còn rất nhỏ, thậm chí so ra còn thua phủ thành chủ ở bốn thành nhưng nó lại là cung điện đấy! Có cung điện mới có thể thành vua, không có cung điện cũng chỉ có thể là thành.

Đại thần đứng trên quảng trường ở cửa cung điện, mắt cười cong cong nhìn y vui mừng.

Cửu Thủy Tiên ồn ào xong mới thấy được cái nhìn của đại thần mà khẽ đỏ ửng tai, lập tức trở về dáng vẻ nghiêm túc bơi tới trước mặt hắn: “Lần này cảm ơn lão đại giúp đỡ, coi như em nợ anh một ân tình, sau này cần giúp gì chỉ cần không trái với đạo đức em chắc chắn sẽ không chối từ.”

Câu nói này xem như cực kỳ đứng đắn, thẳng tay xóa bỏ câu bất cứ chuyện gì cũng đồng ý trước kia của y.

Vừa nói xong y lập tức cảm thấy mắt của đại thần tối sầm xuống.

Hắn bước lên mấy bước, rõ ràng không lên tiếng như Cửu Thủy Tiên tựa như cảm giác được tiếng bước chân nặng nề mang theo sự chèn ép khiến người ta sợ hãi vang bên tai, dường như ép y tới không thở nổi.

Đây là lần đầu tiên y nhìn thấy đại thần phô ra toàn bộ khí thế, hoàn toàn nghiền nát sạch sẽ chút kiêu ngạo mới vừa dâng lên của y.

Chênh lệch quá lớn!

Y đơ người trơ mắt nhìn đại thần dừng lại trước mặt mình, khẽ cúi người, vẻ mặt vẫn là nét lạnh nhạt trước giờ: “Tôi không thích em nói dối tôi.”

” “Có gì cứ việc sai bảo, em bảo đảm vượt lửa băng sông cũng không chối từ”, đây là do chính miệng em nói.” Hắn nhìn chằm chằm vào hai mắt Cửu Thủy Tiên, “Tôi lựa chọn thực hiện ngay bây giờ, em muốn từ chối sao?”

Chân, à không, đuôi Cửu Thủy Tiên khẽ run, trong lòng thầm gớt nước mắt*, sao không giống với lời cha dạy gì hết vậy!

(Editor: Đoạn này raw là 心里内牛, phiên âm xinli neiniu, 内牛 là ngôn ngữ mạng khi dân tình cố ý nói trại âm của (泪落-leiluo: rơi lệ) cho hề hước? dễ thương?, ờm dạng dạng vậy.)

Vẻ mặt này của đại thần bảo y từ chối sao đây?

Y quả quyết thức thời mà lắc đầu: “Không không không, không từ chối.” Vẻ mặt nịnh nọt tỏ lòng trung thành, “Vừa rồi em chỉ bỗng dưng nói nhầm thôi, lão đại anh cần gì cứ sai bảo em!”

“Hóa ra là hiểu lầm.” đại thần cười, ngồi dậy khẽ lùi về sau, cảm giác đè nén kia bỗng dưng biến mất không thấy, Cửu Thủy Tiên lập tức khẽ thở phào.

“Đúng đúng đúng, là hiểu lầm thôi, tất cả đều là hiểu lầm.”

Cửu Thủy Tiên bị sự thay đổi này làm cho cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, lần đầu tiên nhận ra chênh lệch giữa mình và đại thần, nhớ lại vừa nãy mình cố tình biểu diễn mà thầm xấu hổ.

Đại thần bỗng nhiên thở dài dang tay ôm lấy y, nhẹ vỗ mấy cái sau lưng, giọng điệu cũng dịu dàng: “Bị đọa rồi?”

Hắn không hề che giấu chiêu đánh một gậy cho một củ cà rốt này nhưng Cửu Thủy Tiên vẫn cắn câu, rầu rĩ ừ một tiếng, trong lòng dâng lên một chút ấm ức.

Đại thần nhẹ nhàng vỗ lưng trấn an y: “Được rồi, là lỗi của tôi, nhưng em không nên lừa tôi, tôi không thích em dùng thái độ như vậy để đối xử với tôi, tôi không phải khách hàng cũng không phải cấp dưới của em, mỗi lời em nói tôi đều khắc ghi trong lòng, hôm nay tôi vốn muốn tới để nói rõ ràng với em nhưng em lại đối xử với tôi như vậy, em nói xem làm sao tôi lại không giận được chứ?

??

Cửu Thủy Tiên ngớ người.

Ý đại thần là…

“Tôi biết Bạch Trúc đã nói với em chuyện về Thẩm Thanh, em không cần quan tâm, cứ để tôi xử lý.” Đại thần thoáng ngã ra sau đưa tay nâng mặt y lên.

Thẩm Thanh? Là vị hôn thê kia?

Đầu óc Cửu Thủy Tiên có hơi load không kịp, đây là đại thần đang… tỏ tình với y à?

Nhưng Đỗ Cửu lại cười một cái, không ngờ đại thần lại giúp luôn một tay, cho dù hắn có mục đích nào khác hay không, quan tâm hắn tính toán gì chứ, cứ lấy được danh phận rồi nói sau!

Chỉ cần Tần Cửu Chiêu tỉnh lại thêm chút nữa thì tất cả đều không là gì!

“Chính là ý em đang nghĩ đấy.” Đại thần mỉm cười cúi người hôn lên trán y, “Em thấy nếu không thích em thì tôi sẽ bỏ mặc cho người ngoài bàn tán sao?”

Cốt truyện ôm cua quá nhanh quá bất ngờ khiến Cửu Thủy Tiên không theo kịp, rõ ràng lúc nãy còn hùng hổ dọa y mà sao chớp mắt một cái lại đi thổ lộ rồi, cái này nhìn sao cũng thấy có hơi hư cấu đấy.

Nếu là ngày thường chắc chắn y sẽ thấy tự hào, nhưng vừa bị lăn lộn một trận thế này lại bỗng dưng có cảm giác được cưng mà sợ, ngay tới nói chuyện cũng trở nên lắp bắp: “Em, em, em, anh, nhưng mà, chính là…”

“Em ghét tôi à?” Đại thần nhíu mày.

Đương nhiên không rồi!

Cửu Thủy Tiên lắc đầu, đương nhiên y không ghét đại thần.

“Vậy là thích rồi.” Đại thần gật đầu như chuyện hiển nhiên, đưa tay búng một cái lên trán Cửu Thủy Tiên, “Đừng quên lời em đã từng nói, vượt lửa băng sông cũng không chối từ, chẳng lẽ em muốn đổi ý?”

Cái này không thể tính vậy đâu…

Vẻ mặt Cửu Thủy Tiên rối rắm, ngó lơ chút mừng trộm bỗng dâng lên trong lòng, cuối cùng lắc đầu kiên quyết nói: “Không được, trừ chuyện này ra thì chuyện gì khác tôi cũng có thể đồng ý, chuyện như yêu đương này tôi có nguyên tắc riêng.”

Đại thần chờ y giải thích.

Cửu Thủy Tiên ra vẻ nghiêm túc: “Hoặc là xinh gái hoặc là đẹp trai hơn tôi, nếu không thì khỏi bàn!”

Đại thần:…

error: Content is protected !!