Nhắc tới Khúc Tòng Dung sắc mặt Tần Cửu Chiêu đúng thật là có thay đổi, dù là rất nhỏ nhưng vẫn bị Đỗ Cửu thấy được, khóe miệng y không khỏi xụ xuống, ôm ngực: “Tiêu rồi tiêu rồi, ta cũng có tâm ma, á, ta đau lòng quá, khó chịu quá…”
Tần Cửu Chiêu ngẩn ra.
“Không ổn không ổn, tâm ma mạnh quá ta sắp tiêu đời rồi…” Đỗ Cửu đảo đảo mắt, cả người đổ sang một bên, lộn nhào một cái rồi ngã xuống giường bày ra vẻ mặt đau đớn.
Tần Cửu Chiêu không khỏi bật cười, chút sầu muộn vừa dâng lên trong lòng thoáng chốc tan thành mây khói, nhìn Đỗ Cửu đang lăn qua lăn lại bên cạnh mình không nhịn được cười thành tiếng.
Hắn nhíu mày hùa theo y bày ra vẻ sốt ruột: “Sao lại thế? Để ta xem nào?”
Thấy hắn giơ tay ra, Đỗ Cửu gào lên một tiếng xoay người lăn lông lốc tới trước mặt hắn, tựa vào eo Tần Cửu Chiêu: “A Chiêu A Chiêu à làm sao đây, ta đau lòng quá, ta sắp toi rồi…” Y ôm ngực mình, mặt mày đau đớn, “Nếu ta chết ngươi sẽ nhớ ta chứ?”
Tần Cửu Chiêu nhướng mày: “Sẽ không, nếu ngươi chết ta sẽ lập tức đi tìm người khác, cho dù là Khúc Tòng Dung hay tất cả những cô gái mà ngươi nhắc tới đều cưới về hết, sinh bảy tám đứa con sau đó mỗi năm thanh minh dắt bọn họ tới tế bái ngươi.”
Đắng hết cả lòng mề!
“Ngươi ngươi ngươi…” Một tay Đỗ Cửu ôm ngực tay kia chỉ vào mặt hắn, vẻ mặt đau lòng chết đi được, “Ngươi là kẻ không có trái tim, ta không muốn sống nữa… uhuhu…” Nói xong lau nước mắt xoay người đi, lăn lông lốc sang bên kia, bụm mặt giả vờ khóc nức nở.
Cuối cùng Tần Cửu Chiêu cũng không nhịn nổi cười ha hả, gần như sắp cười trào cả nước mắt, cười đủ rồi mới vẫy tay với Đỗ Cửu: “Phụt, được rồi được rồi, đùa tí thôi, sao ta có thể đối xử với ngươi như vậy chứ, ngoan nào, lại đây.”
Đỗ Cửu rất chi là ai oán liếc nhìn hắn rồi mới lăn lông lốc trở về, nhanh tay lẹ chân ôm lấy eo hắn, lèm bèm cả giận: “Ngươi làm người ta đau lòng quá, nếu tâm ma của người ta bộc phát thì phải làm sao đây?”
Tần Cửu Chiêu lại muốn cười nhưng chỉ ho khẽ một tiếng rồi nhịn xuống, nâng cằm Đỗ Cửu lên ra vẻ ác độc nói: “Còn có thể làm gì nữa? Tất nhiên là trấn áp nó lại rồi, tới đây để ta thử xem, coi làm gì trấn áp nó được…”
Nói rồi cúi xuống hôn xuống, ý đồ không cần nói cũng biết.
Đỗ Cửu phủi tay hắn ra, trừng mắt ngồi dậy.
Tần Cửu Chiêu bị đánh nhưng cũng không tức giận, lại nở nụ cười.
Đỗ Cửu nhìn gương mặt tươi cười kia của hắn trong lòng cuối cùng mới khẽ thở phào, cười là tốt, cười lên là được rồi.
Không thể không nói dáng vẻ Tần Cửu Chiêu khi bộc phát tâm ma thật sự khiến y sợ hãi, thứ như tâm ma này cực kỳ đáng sợ cần phải bị tiêu diệt, nếu không sau này mỗi khi Tần Cửu Chiêu đột phá tâm ma đều sẽ trồi lên ảnh hưởng tới tâm trí hắn. Y không thể đảm bảo hào quang nhân vật chính của Tần Cửu Chiêu sẽ luôn có tác dụng, y không muốn đánh cược chút nào.
Nhưng mà Tiểu Tần không phải Đại Tần, hắn là một hồn ngưng tụ từ tất cả cố chấp và cực đoan, tâm ma này trừ khi Đại Tần trở về nếu không chắc chắn sẽ không biến mất mà chỉ có thể trấn an.
Tâm ma vừa mới đi xong nhắc tới Khúc Tòng Dung khiến nỗi hận trong lòng hắn lại bị khơi lên, nếu cả hai gộp lại với nhau thật không thể tưởng tượng nỗi, Đỗ Cửu nhanh chóng đưa ra quyết định mượn cớ la lối làm chuyện ngốc nghếch, cuối cùng mới đè ác ý trong lòng Tần Cửu Chiêu xuống được.
Lúc này Tần Cửu Chiêu tỉnh lại cũng hiểu ra nỗi khổ tâm của y, trong lòng tràn đầy cảm động nắm lấy tay Đỗ Cửu: “Cảm ơn.” Mặt đầy áy náy, hắn lại khiến Đỗ Cửu lo lắng lần nữa.
Đỗ Cửu hếch cằm: “Nếu thật sự muốn cảm ơn thì chi bằng sau này lại gọi ta là đại ca nhé?” Y thật sự có chấp niệm với xưng hô đại ca này.
Tần Cửu Chiêu bật cười: “Được, sau này A Cửu bảo ta gọi là gì thì ta sẽ gọi cái nấy.” Ẩn ý trong âm cuối rất sâu xa.
“Đừng cho là ta không biết người nghĩ gì!” Đỗ Cửu nghe vậy lấy làm cảnh giác, giọng điệu cùng vẻ mặt kia nói không nghĩ bậy ai tin chứ! Trong lòng lại vô cùng đau đớn, haiz, xem ra Tiểu Tần học hư rồi, còn đâu đứa trẻ đơn thuần ngây thơ của y nữa!
Tần Cửu Chiêu đương nhiên sẽ không thừa nhận, vẻ mặt chính trực như không: “Đại ca nói gì đệ không hiểu, đệ cũng không có ý gì khác, đại ca chớ hiểu lầm.”
Đỗ Cửu trợn mắt không muốn tính toán với hắn.
Tần Cửu Chiêu cười khẽ, sau đó lại kéo Đỗ Cửu ôm vào lòng, nói: “Ta biết ngươi lo lắng chuyện gì, ngươi cứ yên tâm, ta không có ý gì với Khúc Tòng Dung, ngay từ lúc nàng ấy xé bỏ hôn ước thì chúng ta đã chấm dứt rồi, ta chỉ là không cam lòng thôi. Hiện giờ ta cũng đã chân chính bước lên con đường tu tiên nên ít nhiều hiểu được tâm trạng của nàng ấy khi đó, nàng ấy tha ta một mạng ta chủ động từ bỏ hôn ước, chuyện cũ đã qua giữa ta và nàng ấy đều đã tiêu tan, sau này gặp lại cùng lắm chỉ gọi một tiếng đạo hữu mà thôi.”
Tạm chấp nhận đấy.
Đỗ Cửu khe khẽ gật đầu xem như chấp nhận lời giải thích này của hắn, nhưng mà y khẳng định Khúc Tòng Dung sẽ không xem như chưa có gì, giống như kiếp trước, chỉ cần Tần Cửu Chiêu bộc lộ tài năng trong tu chân giới, thậm chí hắn càng trở nên ưu tú Khúc Tòng Dung sẽ càng không bỏ qua cho hắn, đối với điều này dĩ nhiên Đỗ Cửu thấy vui mừng, dù sao chắc chắn Khúc Tòng sẽ không giết chết được Tần Cửu Chiêu, càng phá hỏng hình tượng của nàng trong mắt Tần Cửu Chiêu thì càng hay.
Một tháng tiếp theo Tần Cửu Chiêu vì hứa hẹn trước đó mà bận rộn trong thành, Đỗ Cửu để La Nhất La Nhị cho hắn sai bảo xem như thay thế tác dụng của Diệp Bình Chi kiếp trước, tới ngày cuối cùng quả nhiên theo lời hắn, Diệp An Chi bị giết chết trước mặt bao người.
Tần Cửu Chiêu dẫn Đỗ Cửu tới xem trước nhất, nhìn thấy đầu Diệp An Chi văng lên mà trên mặt vẫn còn sót lại hoảng sợ không thể tin nổi khiến trong lòng Đỗ Cửu tràn đầy sung sướng. Diệp Bình Chi xem như nhân vật y đóng vai lâu nhất, tất cả cảm giác của cậu ta y đều tự mình nếm trải, đặc biệt là kẻ chịu cảnh thảm sau khi bị moi sống tiên chủng còn là y, cái cảm giác đau đớn ấy cho dù Diệp An Chi có chết thêm mấy lần vẫn không trả đủ.
“Đi.” Xem xong Tần Cửu Chiêu lập tức kéo tay y hòa vào dòng người chạy đi, kẻ được coi trọng nhất nhà họ Diệp chết thảm, tuy rằng ngoài mặt là bị tu sĩ nổi điên ngộ sát nhưng chỉ cần có người tìm tòi tra xét chắc chắn sẽ phát hiện ra thủ đoạn trong đó, đến khi ấy chắc chắn sẽ đóng cửa thành lùng bắt, bọn họ cần phải rời đi ngay.
Với tu vi cư sĩ của Đỗ Cửu chỉ cần trong mấy hơi thở đã dẫn theo Tần Cửu Chiêu ra tới ngoài thành, La Nhất La Nhị đã sớm đợi trên tàu bay sau đó rời đi với tốc độ nhanh nhất, mãi tới thành Tĩnh Sơn bên cạnh.
Đợi đi xa được ngàn dặm, xác định không ai đuổi theo Đỗ Cửu mới dám thở phào, dù gì thì thánh nhân của nhà họ Diệp vẫn còn đó, hơn nữa y lo lắng xảy ra hiệu ứng bươm bướm, lỡ như lần trước thành công nhưng lần này thất bại thì toi đời mất.
Thả lỏng xong y bèn cho La Nhất La Nhị tìm một đỉnh núi đáp xuống.
“Trên đường tới thành Tĩnh Sơn có cơ duyên, ta không tiện đi cùng, chúng ta cứ chia ra hai đường cuối cùng gặp nhau ở thành Tĩnh Sơn, được chứ?”
Lần trước Đỗ Cửu không có tu vi như hiện giờ dẫn tới bọn họ chạy trốn không thuận lợi như lúc này, hai người thất lạc trong lúc đánh nhau, mà sau đó đều có cơ duyên riêng, với kinh nghiệm cũ y không định trực tiếp giúp Tần Cửu Chiêu giành lấy nữa.
Tần Cửu Chiêu nghe vậy thoáng do dự mới gật đầu: “Được.” Lúc này trong đầu hắn đã xuất hiện ký ức tương ứng, biết Đỗ Cửu không nói bậy, cả hai thống nhất chuyện lên đường.
“Một tháng sau gặp ở thành Tĩnh Sơn.” Đỗ Cửu lấy ra một miếng ngọc bội đeo cho Tần Cửu Chiêu, “Có cái này ta sẽ cảm nhận được ngươi đang ở đâu.”
Tần Cửu Chiêu vuốt ve miếng ngọc bội kia, chợt kề sát y trộm hôn một cái, sau đó không chờ Đỗ Cửu phản ứng lại đạp kiếm bay đi.
Đỗ Cửu lắc đầu cười trừ, y biết Tần Cửu Chiêu có ý gì, kiếp này Tần Cửu Chiêu vẫn luôn thua kém y, lúc đối diện với y luôn cảm thấy yếu đuối hơn nên có lẽ muốn chứng minh bản thân. Từ sau lần giúp hắn áp chế tâm ma trước đó đã một tháng hai người không gần gũi với nhau nữa, hôm nay y nhìn ra được thứ hắn để ý nào đâu chỉ là một cái hôn, rõ ràng là hẹn trước.
Nhìn bóng dáng Tần Cửu Chiêu đi xa Đỗ Cửu mới dời mắt, dẫn La Nhất La Nhị đi về hướng Vĩnh Đô.
Nghe nói lúc này nhà họ Diệp đã hành động, lần này y không muốn bỏ chạy ngay mà đi đục nước béo cò, đánh lén mấy đệ tử nhà họ Diệp phái ra điều tra.
Đỗ Cửu cẩn thận làm việc, cùng La Nhất La Nhị tranh thủ trước khi mọi chuyện bại lộ đánh một đòn chí mạng thu hoạch được không ít tử sĩ nhà họ Diệp, còn cố ý nhằm vào người dưới trướng tứ trưởng lão, có tin tức La Nhất La Nhị điều tra được cộng thêm ký ức lần trước của y, muốn phân biệt dễ như trở bàn tay.
Hành động này của y càng khiến mọi thứ rối loạn, khiến nhà họ Diệp quy cái chết của Diệp An Chi thành báo thù, hơn nữa thù này không phải nhắm tới Diệp An Chi mà là tứ trưởng lão, tứ trưởng lão tu luyện tới giờ cũng kết không ít thù, cứ để ông ta tự mình đoán đi.
Giải quyết xong chuyện này Đỗ Cửu trở lại tàu bay chậm chậm tiến về thành Tĩnh Sơn, tiện đường lấy cơ duyên của mình, cuối cùng sau một tháng cũng tới nơi.
Tuy thành Tĩnh Sơn nằm bên cạnh thành Vĩnh Đô nhưng có câu mười dặm đã khác gió, trăm dặm mưa không giống, cho dù là phong tục hay không khí trong thành cũng hoàn toàn khác với Vĩnh Đô.
Nếp sống thành Vĩnh Đô còn được coi là thân thiện, thoạt nhìn không khác với thành thị cổ đại, mà thành Tĩnh Sơn lại như chốn rừng sâu lạnh lẽo, cho dù là bá tánh bình thường hay tu sĩ trên đường đều nghiêm mặt, điệu bộ vội vàng qua lại, ngay cả quầy hàng rong bên đường cũng không to tiếng chào mời mà chỉ bày hàng lên rồi đi sang một bên đả tọa hoặc luyện võ.
Đây hiển nhiên là một thành thị toàn dân đều là binh sĩ!
Không như nhà họ Diệp, nhà họ Tống nắm toàn bộ quyền quản lý thành Tĩnh Sơn, nói là thành chủ chi bằng gọi là hoàng đế, chưởng sự nhà họ Tống cũng không giống họ Diệp mà là gia chủ thật, quy tắc xưa giờ là người mạnh nhất lên nắm quyền, nhưng mà bởi vì tiên nhân bế quan một lần là vài chục vài trăm năm nên bên dưới thành chủ còn có thành phó thay mặt quản lý chuyện trong thành, hay nói cách khác là thái thượng hoàng và hoàng đế.
Người lúc trước Diệp Bình Chi giết chết chính là thế tử của vị thành phó kia.
Đỗ Cửu cũng không che giấu mà nghênh ngang đi vào thành Tĩnh Sơn, thoáng một chút đã cảm ứng được chỗ Tần Cửu Chiêu, chạy tới vừa hay đúng chỗ hai người gặp lại nhau kiếp trước, nhưng mà…
Trên mặt y thoáng qua một tia quái dị.
Nếu giống lần trước thì có nghĩa là lại sắp gặp được một nữ chính.
Chờ y tới nơi quả nhiên không chỉ nhìn thấy một mình Tần Cửu Chiêu.
Nơi này là một sàn đấu, vòng tròn thật lớn có ba tầng lầu cao chót vót vây quanh tạo thành khán đài cho mọi người xem, sàn đấu thế này chính là một điểm đáng chú ý của thành Tĩnh Sơn, gần như mỗi con đường đều có một cái, hoàn toàn là vì khuyến khích đánh nhau, thậm chí còn có bảng xếp hạng khen thưởng kích thích mọi người.
Mà lúc này trên sân đấu một người là Tần Cửu Chiêu còn người kia là một thanh niên mặc quần áo màu trắng, tuy khuôn mặt nhã nhặn nhưng ra tay chiêu nào cũng tàn nhẫn, lấy hiểu biết của Đỗ Cửu nhìn thấy rõ ràng sự âm độc lập lòe trong mắt gã.
“Tần đại ca cẩn thận!”
Trên khán đài có một thiếu nữ chừng 14 15 tuổi thắt hai cái bím tóc, tuy trên người khoác vải thô nhưng lại không giấu được khí chất trong sáng, đặc biệt là đôi mắt kia tựa như không dính bụi trần, sáng tỏ nhìn thấu hết thảy khiến người ôm lòng dơ bẩn phải cảm thấy hổ thẹn.
Quả nhiên là nàng, Thánh Nữ Đàm Song.
Hệ thống thoắt cái xông ra: “Ỏ ỏ ỏ, gặp lại rồi, nữ thần của ta!!”