Nguyên tắc của Sầm Căng là không được chiến tranh lạnh qua đêm, nhưng đêm nay cô vẫn như trước ngủ không ngon, cơn ác mộng chói mắt đè cô đến hít thở không thông, chưa đến năm giờ, Sầm Căng từ trên giường ngồi dậy, dựa vào gối ngẩn người.
Cô mở Wechat, nhấn vào vòng bạn bè của Ngô Phục.
Ngoài ý muốn chính là, người đàn ông vừa làm mới trạng thái, là một bức ảnh.
Nội dung trong đó cũng không xa lạ, là một cửa hàng tiện lợi ở tầng dưới, một người đi bộ đang đi qua trước cửa chính, toàn thân mang theo dư ảnh, tựa như có hồn về đêm.
Ngô Phục rất giỏi việc sáng tạo, anh ta có thể tạo ra kết cấu ảnh tĩnh trong phim chỉ với chiếc điện thoại. Anh ta ở phương diện thẩm mỹ có thiên phú kinh người, người cùng ngành thiết kế đều nói anh có tài mà không phát huy được.
Nhưng vô luận đi con đường nào, hiện tại anh ta cũng là ACD (phó giám đốc sáng tạo), có thể ở trên cao trù tính chúng sinh.
Sầm Căng nhìn chằm chằm bức ảnh, dần dần bị một cỗ cảm giác cô đơn xâm nhập bao trùm, cô khó mà phân rõ cảm giác cô đơn này xuất phát từ chính mình, hay là từ Ngô Phục, hoặc là đều từ hai người. Dù cho phía dưới có không ít đồng nghiệp và khách hàng tán thưởng trêu chọc, vô cùng náo nhiệt, nhưng bản thân nó vẫn thật ảm đạm.
Tâm lý Sầm Căng cân bằng hơn chút, cô đoán Ngô Phục cũng đang sống không vui vẻ.
Cô nằm trở lại, dự định ngủ tiếp hai tiếng còn lại.
Chất lượng giấc ngủ trở lại phi thường cao, người phụ nữ có cảm giác cô ấy vừa nhắm mắt lại, đã bị tiếng động của xe đẩy bên ngoài làm cho bừng tỉnh.
Sầm Căng cầm lấy di động xem thời gian, lập tức xuống giường ra khỏi phòng.
Một bóng dáng thon dài màu trắng đã đứng ở phòng khách.
Là Lí Vụ, cậu ấy đang mặc chiếc áo khoác thể thao mà cô mua, trên tay áo là những đường sọc cổ điển của Tam Diệp Thảo, một bên màu đen, một bên màu vàng, khiến thiếu niên trông sáng sủa phấn chấn hơn, nhưng cậu lại đem khoá kéo kéo đến đỉnh, như thể cố tình thu liễm sự công khai không quen thuộc này.
Đôi mắt đen trắng rõ ràng của cậu nheo lại, chạm phải mắt cô.
Vừa định chào hỏi, Sầm Căng đã tiên phong mở lời: “Tỉnh lúc nào?”
Lí Vụ đáp: “Hơn sáu giờ.”
Sầm Căng nhìn chiếc vali kéo bên cạnh chân cậu: “Đều thu dọn xong rồi?”
“Ân.”
Sầm Căng đối với sự năng suất và khiến người khác yên tâm của cậu không hề ngạc nhiên, nở nụ cười nhẹ hỏi: “Bữa sáng muốn ăn gì?”
Lí Vụ nói: “Đều được.”
“Tôi về phòng rửa mặt trước, cậu ngồi sô pha đợi tôi.”
“Được.” Lí Vụ gật đầu.
Sầm Căng quay về phòng, tranh thủ đánh răng. Thay xong thường phục, sầm Căng ra khỏi phòng ngủ.
Lí Vụ thật sự ngoan ngoãn ngồi đó, lặng lẽ học thuộc từ vựng tiếng anh.
Sầm Căng bật cười: “Ngày mai phải thi đại học sao, tranh thủ từng giây như vậy.”
Cậu học có chút nhập tâm, nghe thấy thanh âm nữ nhân, mới chú ý tới cô đã đi vào phòng khách. Cậu rũ xuống mi mắt, trước tiên chú ý tới mắt cá chân trắng mảnh của cô, cô mặc một chiếc quần cắt màu nâu nhạt, lên trên nữa, là chiếc áo cardigan màu cà phê, hôm nay cô xoã tóc, lọn tóc xoăn nhẹ, một bên bị vén ra sau tai, có chút thờ ơ mềm mại.
Sầm Căng khác biệt so với phụ nữ trong thôn, chung sống ba ngày, trên người cô chưa từng có bất kỳ loại màu sắc rực rỡ nào, nhưng cô cũng không tẻ nhạt, ngược lại vẫn rất đẹp, không cần tốn nhiều công sức.
Lí Vụ dùng hai tay đóng sách lại, tầm mắt nhanh chóng dời khỏi gương mặt cô.
Cậu đem sách giáo khoa bỏ lại ba lô, vừa muốn kéo lên, chợt nghe Sầm Căng hỏi: “Điện thoại với bộ sạc đã đem theo chưa?”
Lí Vụ nhướng mày: “Đem theo rồi.” Cậu bổ sung: “Trong vali.”
“Tốt.”
Sầm Căng đi về phía cửa ra vào, từ trong túi rút ra một xấp tiền, quay trở về đặt nó lên bàn trà: “Mang theo tiền mặt, không nhiều lắm, chỉ có hai nghìn tệ, phòng ngừa bất kỳ tình huống nào.”
Lí Vụ ngẩn ra, lập tức cự tuyệt: “Không cần, có thẻ ăn.”
Sầm Căng sờ trán: “Nếu lỡ muốn mua sách mua đồ dùng học tập thì sao, ngoài trường còn có đồ ăn ngon, tôi cũng không muốn cậu ghen tị với đứa nhỏ khác.”
“…”
Cô ấy vô cùng chu đáo. Lí Vụ đã bắt đầu hối hận, bữa ăn KFC đó có thể đã làm Sầm Căng hiểu lầm về cậu, cậu thật sự không có tham ăn như cô tưởng tượng.
“Nhận đi.” Sầm Căng ngừng nói, đi vào nhà bếp pha cà phê.
Lí Vụ muốn đem tiền trả lại, nhưng khi nhìn dáng vẻ nhàn hạ của người phụ nữ sau quầy, cậu lại không đành lòng tiến lên quấy rầy.
Cậu để ý đến một ít sách và tạp chí phía dưới bàn trà, liền lấy ra từ trong đó một cuốn tương đối dày, sau đó không dấu vết liếc nhìn Sầm Căng, cô đang đưa lưng về phía này, một tay chống trên bàn, bộ dáng thoải mái, trong khoảng thời gian ngắn hẳn là sẽ không quay đầu lại.
Cậu thu lại ánh mắt, nhanh chóng đem hai nghìn tệ kẹp vào trong sách, vuốt phẳng bìa sách, thả nó về chỗ cũ, rồi mới nhẹ nhàng thở ra.
——
Ăn xong bữa sáng, Sầm Căng ngựa quen đường cũ mang Lí Vụ đến Nghi Trung.
Tề lão sư sáng sớm đã đem toà ký túc xá cùng số phòng gửi vào Wechat của Sầm Căng, nhờ quản lý ký túc chỉ dẫn, bọn họ rất nhanh đã tìm được.
Đây là không gian điển hình của phòng ngủ nam bốn người, sách vở tán loạn, giày cũng nằm ở khắp nơi, lưng ghế thay thế tủ đồ, trở thành nơi treo quần áo thuận tiện nhất. Sọt rác chỉ toàn vỏ đồ uống, bồn nhựa ngoài ban công cũng đầy quần áo bẩn, chỉ chờ không còn đựng được sẽ đồng loạt di chuyển đến phòng giặt.
Bàn học và giường của Lí Vụ trước đây không ai sử dụng, liền trở thành nơi lưu trữ tạm thời, chứa đầy những đồ vật hỗn tạp của ba người kia.
Giờ này học sinh đều ở trên lớp, trong phòng ngủ không một bóng người, thậm chí có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Sầm Căng không có chỗ đặt chân, dứt khoát đứng ở cạnh cửa, cùng với chiếc máy lọc nước.
Lí Vụ cũng không có cách nào, không thể động chạm bừa bãi đồ của người khác, chỉ đành phải đứng đó.
Nhưng cứ chờ thế này cũng không phải cách, Sầm Căng nhìn quanh một lượt, xắn tay áo đi qua, gạt mấy thứ trên bàn học cạnh cửa qua một bên, vài thứ rơi xuống đất cũng bị coi như không thấy, sau đó ôm lấy toàn bộ quần áo vắt trên ghế, trải đều lên chỗ của ba người kia.
Làm xong này nọ, cô quay đầu lại, phủi phủi tay nói: “Dùng đi.”
Thiếu niên bị biện pháp quyết liệt của cô làm cho kinh ngạc, có chút ngây người.
“Sợ cái gì, đây vốn là địa bàn của cậu.” Sầm Căng tiến đến ban công, mở vòi nước rửa tay, sau đó hướng bên trong gọi: “Đem khăn lại đây, lau bàn ghế rồi sắp xếp đồ đạc.”
“Được.” Lí Vụ lên tiếng trả lời, vội lấy chiếc khăn cũ trong vali, chạy nhanh đến ban công.
Sầm Căng chìa tay ra: “Đưa tôi.”
Lí Vụ nói: “Để tôi làm.”
“Đưa tôi.” Cô không cho phép ý kiến.
Lí Vụ đem khăn mặt đưa cho cô.
Vừa cầm đến tay, Sầm Căng liền phun tào: “Là ngói à, cứng như vậy?”
“…”
Cô giặt khăn bằng nước máy, động tác cùng sức lực của cô hoàn toàn vô dụng, không giống như giặt khăn lau, càng giống như nhồi mì sợi. Không biết là do chất liệu khăn, hay vẫn là do nước quá lạnh, ngón tay trắng nõn của người phụ nữ dần dần phiếm hồng.
Lí Vụ không đành lòng, lại đưa tay: “Để tôi giặt cho.”
Sầm Căng nghiêng đầu liếc nhìn cậu một cái, đáy mắt tràn ngập nghi vấn.
Lí Vụ nín thở không lên tiếng.
Sầm Căng tắt vòi nước, vắt khăn: “Cách giặt khăn của tôi có vấn đề à?”
“… Không có.”
“Vậy cậu giành làm gì, cậu thể hiện cái gì.” Cô đưa khăn ra: “Cậu tự dọn dẹp đi.”
Rốt cuộc là ai thể hiện. Lí Vụ tiếp nhận mảnh vải còn đang ẩm ướt, có miệng nhưng khó nói.
Cảm thấy đã làm đủ nghi thức, Sầm Căng trở vào trong phòng, lấy ra khăn bông trong túi từ từ lau tay, thừa dịp này, Lí Vụ cực nhanh đem khăn vắt vài cái, cho đến khi không còn nước đọng, mới bất động thanh sắc quay lại.
Nửa giờ sau, bàn học Lí Vụ, tủ quần áo, ván giường đều đổi mới sạch sẽ hoàn toàn, trở thành dòng suối trong vắt ở căn phòng. Cậu làm việc thật sự rất lưu loát, hoàn toàn không cần người khác quan tâm, so với những người làm theo giờ giá cao mà Sầm Căng thường mời thì còn tốt hơn, cô thậm chí không tự chủ được nảy ra suy nghĩ, loại năng lực này có thể xem là một kỹ năng, nếu sau này Lí Vụ không đậu đại học, làm việc trong ngành giúp việc chắc chắn cũng thu được rất khá.
Thiếu niên đóng ngăn kéo gây ra động tĩnh làm đứt quãng dòng suy nghĩ của cô, Sầm Căng lúc này hoàn hồn: “Được rồi?”
Lí Vụ quay đầu lại: “Ân.”
Sầm Căng quét mắt nhìn đồng hồ: “Đợi đến khi tan học, chờ bạn cùng phòng của cậu trở về, ta mời họ cùng đi ăn trưa, đều là bạn học của cậu, coi như là làm quen trước.” Cô an bài mọi thứ ngăn nắp: ” Sau giờ nghỉ trưa tôi đưa cậu đến gặp chủ nhiệm lớp, sau đó đi đo đồng phục.”
Lí Vụ lộ vẻ mặt khó xử.
Sầm Căng chú ý tới: “Làm sao vậy.”
Lí Vụ giãn mi tâm: “Không có gì.”
“Lại nữa rồi.” Sầm Căng ánh mắt nhạy bén, bắt được nhưng thay đổi rất nhỏ trong biểu cảm của cậu: “Không nhớ ngày hôm qua tôi nói với cậu những gì sao?”
“Rất phiền toái.” Lí Vụ không hề giấu diếm, cậu là đến để học tập, cậu không muốn Sầm Căng tiêu tiền vào những hoạt động xã giao vô ích.
Sầm Căng nhìn thoáng qua cậu một lúc, đồng ý: “Được, chính cậu tự làm quen với họ đi. Các cậu là bạn đồng lứa có cùng đề tài, tôi sẽ không nhúng tay.”
Lí Vụ đứng dậy: “Tôi không có ý đó.”
“Tôi biết, tự tôi cho chính mình bậc thang.” Sầm Căng bị đầu quả dưa này thuyết phục, sắp xếp lại kế hoạch: “Chúng ta trước tiên ra ngoài ăn cơm, ăn xong cậu quay về phòng, tôi nghỉ ngơi trong xe, chúng ta gặp nhau trước toà nhà hành chính lúc hai giờ chiều.
Lí Vụ đáp: “Ân.”
Bọn họ ngẫu nhiên tìm một quán ăn trước cổng trường, đang ăn cơm, thì chuông tan học vang lên thật lâu. Chỉ chốc lát, rất đông học sinh tràn vào cửa hàng, tất cả đều mặc đồng phục xanh trắng, gương mặt non xanh.
Sầm Căng với lớp trang điểm tinh xảo tựa như một kẻ ngoại tộc, thu được không ít ánh mắt, nhưng cô vẫn thong dong múc cơm trong bát.
Cô ăn hơn một nửa liền no rồi, lau miệng, bắt đầu nhìn xung quanh ồn ào náo nhiệt.
Sầm Căng chú ý đến menu trên tường, xem từ trên xuống dưới một lần, cô nói: “Tôi quả thật nhìn xa trông rộng, Lí Vụ, cậu xem này, mới một hồi mà quán đã đầy học sinh, khẳng định cũng có người trọ ở trường, chán ăn ở căn tin, tiền buổi sáng đưa cậu là đúng rồi.”
Lí Vụ đang bưng bát canh thì bị mắc nghẹn, ho liên tục.
“Cậu như thế nào…” Sầm Căng muốn nói lại thôi, vội rút khăn tay đưa cho cậu: “Uống chậm một chút.”
Lí Vụ nhận lấy, trấn tĩnh lại, tiếp tục vùi đầu ăn cơm.
Đĩa cơm của thiếu niên sạch sẽ, không có lấy một hạt cơm thừa. Điều này làm Sầm Căng nhớ đến con chó lớn ở nhà bạn cô, mỗi lần dùng cơm đều ăn ngấu ăn nghiến, khiến cô không khỏi cong môi.
Không biết vì sao, cô ở trên người Lí Vụ không tìm thấy cảm giác nghèo kiết xác, chỉ có cảm giác chân thành, chân thành đối với thức ăn. Loại chân thành này xen lẫn với cảm giác niên đại, cậu không giống với người ở thời đại tiêu tiền này, làm cho cô liên tưởng đến sự chất phác và nhiệt huyết của khói thuốc súng thời nay.
Cơm nước xong, hai người sóng vai ra ngoài, khi đến gần cổng trường, Sầm Căng hỏi: “Cậu có cảm thấy không?”
Lí Vụ cụp mắt: “Cái gì?”
“Cảm giác thật sự khi đến trường.” Ánh mắt Sầm Căng đuổi theo một nữ sinh buộc tóc đuôi ngựa đi ngang qua: “Đừng nghĩ đến bất kì điều gì, chỉ cần yên tâm học tập, giống như hầu hết những đứa nhỏ ở đây.”
Tận đáy lòng cô vì cậu mà cao hứng.
Nhưng đối với Lí Vụ mà nói, không thể không suy nghĩ bất kì điều gì, dù sao cậu vẫn còn chuyện lừa gạt Sầm Căng.
Cậu chỉ có thể gật đầu, không nói lời nào.
Sầm Căng từ trong túi lấy ra một thứ, đưa đến trước mặt cậu: “Cầm, chìa khoá phòng ngủ của cậu.”
Lí Vụ nhận lấy, đút tay lại vào túi.
“Đừng để mất đó.” Cô dặn dò nhiều lần, lại hỏi: “Còn nhớ đường về ký túc chứ?”
“Nhớ rõ.” Cậu mạnh mẽ nắm chặt, cảm nhận được đồ vật nằm trong lòng bàn tay, tựa như lời cô nói, cảm giác thật chân thật. Một cánh cửa khác trong cuộc đời cậu sắp mở ra.
Sứ mệnh đã hoàn thành một nửa, lồng ngực Sầm Căng thong thả phập phồng: “Tôi vào trong xe ngủ, cậu trở về đi.”
“…” Lí Vụ mím môi.
Sầm Căng mở điện thoại nhìn lướt qua: “Buổi chiều gặp.”
Lí Vụ gật đầu.
Người phụ nữ quay đầu đi xuống hầm xe.
Có thể do thời tiết quá tốt, ánh nắng quá mức chói mắt, hai mắt Lí Vụ dâng lên một chút ướt át, giây lát đã bị gió thổi khô, cậu kìm lòng không được đuổi theo bước chân cô.
“Chị…”
Cậu khẽ gọi, không chân chính gọi ra, cắn răng một cái, lại lên tiếng gọi: “Chị!”
Sầm Căng quay đầu lại, nheo mắt, sắc mặt rạng rỡ.
Lí Vụ chạy chậm đến trước mặt cô, hơi thở không loạn: “Tiền buổi sáng chị cho tôi, tôi đặt dưới bàn trà trong cuốn sách “Những loài hoa”, bìa màu xám.”
Ánh mắt của cậu, luôn mạnh mẽ, vô cùng chuyên chú lại nghiêm túc: “Tôi không dùng đến, càng không thể lấy.”
Bốn mắt nhìn nhau giây lát, Sầm Căng sắc mặt tối sầm, giọng nói lạnh lùng: “Tuỳ cậu.”
Bỏ lại hai từ này, cô không chút do dự quay đầu bước đi.
Do dự một giây, Lí Vụ nhìn về phía bóng dáng cô: “Về sau nếu có cần, tôi sẽ hỏi mượn chị.”
Thân hình người phụ nữ dừng lại một chút, lại tiếp tục đi về trước, không hề quay đầu.
Lí Vụ đứng tại chỗ, khoé môi có độ cong mờ nhạt, cậu vẫn nhìn, vẫn nhìn, cho đến khi cô biến mất trong tầm mắt.