Edit: Hà Thu
Ngày hôm sau, Lý Vụ dậy rất sớm, nói chính xác hơn là cả một đêm không ngủ. Hơn sáu giờ đã xuống bếp giúp dì Thang tất bật chuẩn bị bữa sáng, còn quanh co lòng vòng hỏi Sầm Căng có quán ăn sáng nào mà cô rất thích hay không, cậu sẽ lập tức chạy đi mua ngay bây giờ.
Mà Sầm Căng cũng gần như cả đêm ngủ không ngon, cô biết ngày mai vừa tỉnh dậy tất cả mọi thứ sẽ khác xưa, cho nên vẫn còn chút tham lam giờ phút không cần phải đối mặt với trách nhiệm quan hệ “chị em” này.
Suy cho cùng, thì cô vẫn là một người tương đối ích kỷ, hơn nữa tối qua cô đã lồ ng cả tính ích kỷ vào cuộc nói chuyện. Nhìn thì có vẻ như đã làm hòa với thiếu niên kia, nhưng thực tế lại là dây dưa ngày càng sâu sắc, là sự đánh cược, là kiểu lấy thân làm miếng mồi nhử có nguy cơ hai chiều. Cô đã có thể tưởng tượng được thái độ của Lý Vụ đối với cô sáng nay sau khi tỉnh dậy sẽ thay đổi như thế nào.
Hơn tám giờ, Sầm Căng mở mắt ra, nghe loáng thoáng thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện, đoán là ba đang cùng Lý Vụ ăn sáng.
Để đề phòng thằng nhóc này kích động quá mức, không biết giữ mồm miệng cẩn thận trước mặt ba mẹ, cô quyết định lập ra hẹn trước ba chương với cậu.
Số mệnh của cô đúng là phải nhọc lòng nhiều mà.
Nghĩ như vậy, Sầm Căng mở WeChat ra, xem lại lịch sử trò chuyện đêm qua, ánh mắt rơi xuống hai chữ “đàn ông” nghiêm túc như thật, lại không nhịn được cong môi.
Cô kiên nhẫn đợi cho đến khi ba ra ngoài đi làm, mới gửi tin nhắn cho Lý Vụ: [Đến phòng tôi đi.]
Lời này cũng giống như mệnh lệnh, nhưng mà chỉ trong nháy mắt, trên cánh cửa đã truyền đến tiếng gõ nhẹ.
Sầm Căng sửa sang lại đồ ngủ một chút, giống như chuẩn bị gặp khách hàng quan trọng: “Mời vào.”
Lúc này thiếu niên mới đẩy cửa mà vào, hôm nay cậu mặc áo phông màu xám, quần sooc màu đen, để lộ ra bắp chân thon dài rắn chắc.
Ánh mắt chạm nhau, Lý Vụ quay đầu đi trước, không nói lời nào ngồi xuống ghế.
Sầm Căng chú ý đến vành tai ửng đỏ và khóe miệng cong lên của cậu, không nói nên lời hỏi: “Cậu đỏ mặt cái gì?”
Thiếu niên quay đầu lại, đôi mắt bị ý cười làm cho vừa đen lại vừa sáng: “Tôi cũng không biết, không kiềm chế được.”
Khóe miệng Sầm Căng hơi giật giật: “Đừng có mất tự chủ như vậy nữa. Cậu vừa nhìn thấy tôi liền phản ứng như vậy, sợ người khác không nhìn ra hai chúng ta có gì sao?”
Không nói thì còn không sao, mà vừa nói ra, cậu lại càng mặt đỏ tai nóng. Cậu quay đầu nhìn về phía cửa, sải bước đi tới đóng cửa phòng đang mở, sau đó mới yên tâm trở lại ngồi xuống.
Sầm Căng liếc xéo, ôm lấy cánh tay: “Tôi gọi cậu tới đây chính là muốn nhắc nhở cậu, cậu có thể kiềm chế bản thân một chút được không?”
Lý Vụ lập tức mím môi thành đường thẳng, sắc mặt nghiêm nghị, có thể so sánh với huấn luyện quân sự: “Được.”
Thấy cậu như vậy, Sầm Căng ngược lại không nhịn được hừ ra một tiếng cười, hai mắt cong cong: “Bộ dạng đức hạnh này của cậu, thật sự nên chụp lại rồi gửi cho cậu xem.”
Nói xong còn giả vờ đi sờ điện thoại di động bên gối.
Cái này làm không được, cái kia làm không xong, Lý Vụ sốt ruột: “Vậy tôi nên thế nào?”
Sầm Căng suy nghĩ một chút: “Cứ ở chung bình thường, giống như trước đây. Chắc hôm nay hoặc ngày mai thôi là mẹ tôi sẽ xuất viện trở về nhà, sau khi tôi tháo bột, là có thể chống nạng đi lại, cậu cũng không cần bế tôi đi tới đi lui nữa. Mẹ tôi là người cực kỳ nhạy bén, tôi sợ bà nhìn ra manh mối gì đó, đối với cậu cũng không phải chuyện tốt.”
Lý Vụ im lặng hai giây, đáp: “Được”.
Nhìn cậu một hồi, Sầm Căng mới để ý đến trước mắt cậu, tìm kiếm dấu vết xám xịt nào đó: “Tối qua cậu ngủ ngon lắm sao?”
Lý Vụ thành thật trả lời: “Không ngủ.”
Sầm Căng nhướng mày: “Vậy sao không có một chút quầng thâm nào?”
Bản thân Lý Vụ cũng kỳ quái: “Không có sao?”
Sầm Căng ghen tị cảm khái không ngừng: “Tuổi trẻ đúng là tốt thật, thức suốt đêm cũng không để lại dấu vết gì.”
Vừa dứt lời, Lý Vụ cũng nghiêm túc nhìn cô, trong mắt hiện lên một tia dò xét.
Đôi mắt to tròn sạch sẽ nồng đậm này của cậu quả thực phạm quy đến cực điểm, Sầm Căng bị cậu nhìn đến mức hai gò má hơi nóng lên, chất vấn: “Nhìn cái gì vậy?”
Lý Vụ nhanh chóng thu hồi tầm mắt: “Hôm qua chị ngủ không ngon sao?”
Sầm Căng không chút nghĩ ngợi: “Tôi ngủ rất ngon.”
“Được.” Giống như chuyện chất lượng giấc ngủ của cô tốt càng khiến cho cậu vui vẻ hơn, bên môi thiếu niên cong lên thành hình vòng cung, lại nhìn về phía cô: “Tôi ôm chị đi đánh răng nhé?”
Sầm Căng dừng một chút, vươn một cánh tay ra.
Lý Vụ lập tức đứng dậy, giống như một vị kỵ sĩ trẻ tuổi đang đợi vương hậu sủng ái, nhanh chóng đi đến bên giường bế cô lên.
—
Chiều hôm đó, mẹ Sầm khỏi bệnh xuất viện trở về nhà. Từ lúc dưỡng bệnh, bà đã nghe chồng nói Lý Vụ đến đây chăm sóc con gái. Lúc nhìn thấy cậu cũng vui vẻ kéo cậu hàn huyên một hồi lâu, còn khen cậu lại cao hơn, đỉnh đầu sắp chạm đến khung cửa rồi.
Sầm Căng ngồi trên sofa đơn, mặt không chút thay đổi xúc dưa hấu.
Trong khoảng thời gian này, cô có chú ý đến Lý Vụ mấy lần. Cậu nhóc này vẫn nghe lời trước sau như một, hoàn toàn không nhúc nhích nhìn trộm cô cái nào, ngồi nghiêm chỉnh toàn tâm toàn ý nghe mẹ cô lải nhải, thỉnh thoảng có chút phản ứng, nghiễm nhiên trở thành một con người ngoan ngoãn đúng mực.
Hừ, diễn xuất cũng tốt quá nhỉ.
Sầm Căng yên lòng, lại có chút hụt hẫng. Cô cầm điều khiển chuyển kênh từ xa, giải tỏa cảm xúc nhàm chán. Một lát sau, cô dừng lại ở một kênh hoạt hình nào đó, nghiêng đầu tìm lời để nói: “Lý Vụ, cậu xem phim hoạt hình không?”
Lý Vụ liếc nhìn màn hình TV, không rõ cô có ý gì, nhưng đồng ý khẳng định sẽ không sai, nên “ừm” một tiếng.
Mẹ Sầm cười nhạo một tiếng: “Người ta bao nhiêu tuổi rồi, còn kêu xem phim hoạt hình.”
Sầm Căng nói: “Đã lớn được bao nhiêu chứ, mới mười tám tuổi thôi mà.”
Mẹ Sầm nói: “Con tưởng ai cũng như con, mười tám tuổi còn xem phim hoạt hình sao?”
Sầm Căng phản bác nói: “Mười tám tuổi con xem phim hoạt hình hồi nào?”
Mẹ Sầm ấn tượng sâu sắc: “Kỳ nghỉ hè sau kỳ thi đại học, ngày nào con cũng ôm máy tính xem Shugo Chara* gì đó, rồi cái gì mà Lý Tiểu Lang** nữa, mải mê xem đến mức quên cả ngủ. Con cho rằng mẹ không nhớ sao?”
*Được dịch từ tiếng Anh-Shugo Chara!, còn được gọi là My Guardian Characters, là một bộ truyện tranh shoujo Nhật Bản được tạo ra bởi bộ đôi tác giả manga, Peach-Pit. Câu chuyện xoay quanh nữ sinh tiểu học Amu Hinamori, có vẻ ngoài nổi tiếng, được các bạn cùng lớp gọi là “ngầu và cay”, trái ngược với tính cách hướng nội của cô.
**Syaoran Li (Tiếng Việt: Lý Tiểu Lang ; Tiếng Trung: 李小狼 ; Bính âm hán ngữ : LǏ Xiǎoláng (Xiǎoláng – lit. Coyote) ; Tiếng Nhật: リ・シャオラン Ri Shaoran): là nhân vật hư cấu và là nhân vật chính thứ hai của loạt manga Cardcaptor Sakura và anime của nó, do nhóm CLAMP thiết kế.
Lý Vụ nhếch môi: “Chị, chị muốn xem thì xem đi, tôi không có ý kiến gì cả.
“Tôi mới không thèm xem.” Sầm Căng mặt không đổi sắc chuyển kênh, nói thầm: “Bây giờ tôi chỉ xem những gì người lớn xem thôi.”
Mẹ Sầm trực tiếp ném một ánh mắt hình viên đạn qua: “Con nói linh tinh cái gì ở trước mặt trẻ con vậy!”
Sầm Căng đặt lại quả dưa hấu xuống bàn cà phê, vô tội: “Con làm gì đâu, không phải Lý Vụ đã mười tám tuổi, trở thành người lớn rồi sao? Mẹ, mẹ cũng mâu thuẫn với chính mình quá đấy.”
Cuối cùng là ai đang mâu thuẫn với chính mình? Mẹ Sầm á khẩu không nói nên lời, không ngồi trên sô pha nữa, nói chuyện khách sáo với Lý Vụ hai câu, liền vào phòng bếp cùng dì Thang bận rộn với bữa tối.
Chỉ còn lại hai người trong phòng khách rộng lớn.
TV vẫn dừng lại ở CCTV 5, âm thanh là tiếng lải nhải bình luận trận đấu, bao trùm toàn bộ không gian. Ngoài ra, không còn tiếng động nào khác.
Sầm Căng nhìn không chớp mắt. Lý Vụ cũng nhìn màn hình, thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn trộm cô.
Sầm Căng cũng thất thần, cô có thể cảm nhận được mỗi một lần thiếu niên không ngừng nhìn chằm chú, nhưng cũng không quay đầu lại bắt quả tang cậu. Cô chậm rãi nhớ lại ánh mắt ấm áp mà thận trọng của cậu, trong lòng có chút nóng nảy, không được tự nhiên mà đưa tay vén lọn tóc ra sau tai.
Động tác của người phụ nữ có chút mềm mại, Lý Vụ lập tức nhìn đến ngây người, đột nhiên dừng lại ở sườn mặt cô, sau đó không chớp mắt, khó mà dời đi.
Sầm Căng cảm nhận được, sau khi không xác định được thằng nhóc này đang si ngốc cái gì, cô quay đầu lại trừng cậu một cái.
Lý Vụ vẫn không nghiêng đầu, ngược lại càng thêm thẳng thắn.
Sầm Căng trở nên căng thẳng, nhiều lần nhìn về phía phòng bếp, lại quay đầu lại nhìn cậu, ánh mắt như cảnh cáo, mà biên độ nụ cười của thiếu niên lại càng gia tăng. Cuối cùng sợ mình thật sự chọc giận cô, cậu mới rũ hàng mi dày, một lần nữa nhìn về phía TV.
Sầm Căng lấy điện thoại di động ra, dẫn binh hỏi tội: [Cậu làm gì đó?]
Lý Vụ cũng nhìn điện thoại, trả lời: [Nhìn một chút thôi.]
Sầm Căng nhắm mắt gõ bàn phím: [Cái này gọi là nhìn một chút sao? Cậu sắp nhìn được một năm rồi.]
Lý Vụ: [Nhưng tôi lại cảm thấy bản thân đã một năm rồi chưa được nhìn.]
Lời thật lòng luôn khiến người ta không thể phản bác, Sầm Căng đặt điện thoại trở lại. Có thể do cô độc thân quá lâu, nên hình như cũng có chút vui vẻ, có chút hưởng thụ loại cảm giác đã lâu không gặp này. Kiểu được để ý, được quan tâm, được đối xử chân thành đến mức dâng tràn tình cảm như vậy.
Đến giờ cơm tối, ba Sầm cũng trở về, trên bàn ngồi đầy một vòng người, vừa nói vừa cười, hoà thuận vui vẻ.
Lý Vụ lại biến trở lại thành cậu bé im lặng hiểu chuyện lúc trước, khi người lớn chủ động nói chuyện với cậu, cậu mới nghiêm túc đáp lại vài câu. Thời gian còn lại hoặc là uống soda, hoặc là vùi đầu ăn cơm, thỉnh thoảng mới vô duyên vô cớ cười nhạt một chút.
Sầm Căng ngồi bên cạnh cậu, thấy cậu diễn trò đến mức hơi quá, câu nệ muốn chết, bèn gắp một miếng thịt cá vào bát cậu, ám chỉ: “Cậu ăn nhiều một chút, đừng khách sáo như vậy.”
Lý Vụ sửng sốt một chút, sau đó nhanh chóng liếc nhìn cô một cái, trịnh trọng nói: “Cám ơn chị.”
Ba Sầm nói: “Đã bảo cháu không được khách sáo mà sao vẫn khách sáo như vậy?”
Mẹ Sầm phụ họa: “Đúng vậy.”
Mẹ Sầm múc canh cho cậu: “Tiểu Vụ, khi nào cháu bắt đầu đi học?”
Lý Vụ hai tay nhận lấy: “Tháng chín.”
Ba Sầm nói: “Chuẩn bị huấn luyện quân sự rồi.”
“Vâng.”
Sầm Căng khẽ thở dài: “Lại sắp rám nắng nữa rồi, muốn nuôi cậu ấy đến béo trắng cũng khó quá mà.”
Mẹ Sầm nói: “Da con trai có đen một chút cũng đâu có vấn đề gì?”
Ba Sầm cười rộ lên: “Đằng nào cũng phải phơi nắng, không bằng tháng sau học lái xe luôn đi. Đúng lúc chú có người bạn mở trường dạy lái xe, tốt nghiệp cấp 3 xong học lái xe là thích hợp nhất.”
Sầm Căng “à” một tiếng: “Vậy thì đen lại càng thêm đen, càng không cô gái nào thích.”
Lý Vụ buồn bực uống canh, dừng lại một chút, nói bóng nói gió hỏi: “Có phải con gái đều không thích làn da ngăm không?”
“Nào có, cháu đừng nghe chị Căng Căng nói bừa.” Mẹ Sầm tỏ vẻ ghét bỏ: “Con rể trước kia của dì, cũng kiểu trắng bóc thư sinh, mà đâu thấy tốt chỗ nào. Cháu có mày rậm mắt to, chờ đến khi lên đại học, chắc chắn sẽ có rất nhiều cô gái thích.”
Sầm Căng nghẹn họng: “Con chỉ nói về gu thẩm mỹ cá nhân thôi, mẹ có cần nói nhiều như vậy không. Lý Vụ thích thế nào, con cũng đâu quản được.”
…
Đêm đó, Lý Vụ trở về phòng, nghĩ lại một màn trên bàn cơm, liền gửi tin nhắn cầu cứu Thành Duệ: [Tớ phải đi học lái xe, làm thế nào để chống nắng đây?]
Thành Duệ chắc đang chơi game nên không kịp trả lời, Lý Vụ chỉ có thể gọi video quấy rầy. Lúc này phía bên kia mới có phản ứng, hùng hổ chửi thề: [Đồ phản bội, cậu còn không biết xấu hổ mà đến tìm tớ.]
Lý Vụ xin lỗi, lại vội vàng thúc giục: [Mau nói tớ biết đi.]
Thành Duệ lấy làm lạ: [Cậu làm gì mà đột nhiên lại cần chống nắng?]
Lý Vụ nói: [Sầm Căng không thích da ngăm.]
Thành Duệ: [F*ck, tớ giết cậu.]
Một lúc sau, Thành Duệ gửi tới mấy địa chỉ Taobao, có mũ lưỡi trai, có kem chống nắng. Còn nói rằng đó là những thứ tốt nhất mà cậu ta đã tự mình thử nghiệm.
Lý Vụ xem mấy liên kết kia, trả lời: [Tớ tìm hiểu Taobao trước đã.]
Thành Duệ không thể tin được: [……… Đừng nói với tớ là cậu chưa từng mua hàng online bao giờ nhé?]
Lý Vụ không quan tâm: [Tra cứu một chút sẽ biết.]
Thành Duệ quỳ xuống bái phục.
Dựa theo quy trình thao tác được dạy trên mạng, Lý Vụ nhanh chóng đăng ký một tài khoản cho mình, sau khi đặt hàng những sản phẩm do Thành Duệ giới thiệu, lại lướt xem những thứ phụ nữ thích, muốn chọn quà sinh nhật cho Sầm Căng, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không có đầu mối. Mãi đến khi một hình ảnh nào đó chợt lóe lên, cậu mới thông suốt hiểu ra, cẩn thận nhớ lại nhãn hiệu tiếng Anh trên những chai lọ mà mấy ngày trước cậu đã nhìn thấy ở bồn rửa mặt của Sầm Căng, rồi bắt đầu tìm kiếm chúng.
Chờ kết quả tìm kiếm và giá cả hiện ra, Lý Vụ hơi sửng sốt, nhưng vẫn lần lượt mở từng cái ra, chuyên tâm tỉ mỉ so sánh công hiệu, công dụng, bận rộn đến rạng sáng mới đặt hàng.
Ngày tháo băng vừa vặn đúng vào ngày sinh nhật của Sầm Căng, trong lúc cô cùng dì Sầm đến bệnh viện, Lý Vụ liền lẻn vào phòng của người phụ nữ, đặt lọ kem mắt màu xanh lá cây mà mình đã mua trước đó lên bồn rửa mặt của cô, còn bày bên cạnh cái mà cô đã sử dụng trước đó, dung nhập một cách hoàn hảo, muốn tạo bất ngờ cho Sầm Căng.
Chạng vạng, Sầm Căng trở về nhà, hai mẹ con đi dạo một vòng quanh trung tâm thương mại, trên tay cầm không ít túi lớn túi nhỏ, mẹ Sầm còn xách theo một chiếc bánh kem rất đẹp, không cần nói cũng biết mục đích là tặng sinh nhật cho con gái.
Lâu lắm rồi không ra ngoài thư giãn, cho dù chỉ ngồi trên xe lăn tùy tiện đi dạo cũng đủ khiến tâm tình Sầm Căng sung sướng. Cô còn trang điểm xinh đẹp cho có cảm giác nghi thức, sắc mặt tươi sáng mà sinh động.
Cảm giác nghi thức của ba Sầm thậm chí còn hơn thế nữa, sau khi ăn cơm xong, lúc hát bài hát chúc mừng sinh nhật, ông là người có giọng hát lớn nhất, lấn át hoàn toàn những người khác. Cuối cùng mọi người dứt khoát im lặng, nghe ông một mình quên bản thân mà cất cao giọng.
Sầm Căng giữ chiếc mũ sinh nhật bị lệch do nghiêng tới ngả lui: “Ba, ba giống như đang tổ chức concert vậy.”
Ba Sầm hắng giọng: “Sinh nhật con gái đương nhiên phải trịnh trọng nghiêm túc rồi.” Nói xong, ông chính thức đưa dao cắt bánh cho Sầm Căng.
Sầm Căng rũ mắt chia ra sáu phần lớn nhỏ gần bằng nhau, sau đó giao lại bánh cho dì Thang.
Dì Thang đem mấy miếng bánh cô cắt chia ra từng đ ĩa nhỏ, lần lượt đưa cho Sầm Căng, ba mẹ cô, Lý Vụ, và cuối cùng là mình.
Thấy tất cả người lớn đều ở một bên ăn bánh ngọt, Sầm Căng mới nhìn về phía thiếu niên vẫn trầm tĩnh đứng đối diện bàn. Từ đầu đến cuối cậu không nói gì nhiều, giống như vẫn chưa thích ứng và hòa nhập được với bầu không khí mừng sinh nhật của đại gia đình này.
Sầm Căng trầm ngâm, cúi đầu nhìn phần của chính mình, sau đó cầm dao cắt bánh lên, cẩn thận gạt hai chữ “Vui vẻ” được vẽ trên lớp kem trên cùng ra, mời gọi cậu: “Lý Vụ, lại đây.”
Nam sinh hơi giật mình, đi đến bên cạnh cô.
Sầm Căng vòng tay đưa qua.
Lý Vụ lập tức nghiêng người chú ý.
Sầm Khâm lấy chuôi dao xuống cho cậu xem: “Vui vẻ cho cậu.”
Lý Vụ từ chối: “Chị ăn đi.”
Sầm Căng nhướng mắt: “Thật sự không ăn sao?”
Lý Vụ: “Ừm.”
Vừa dứt lời, hai gò má cậu đột nhiên lạnh lẽo, bị bôi một miếng kem nhỏ lên. Cậu phản ứng quay đầu lại nhìn cô, vừa vặn đụng phải đôi mắt tràn đầy ý cười tà ác của người phụ nữ, long lanh trong vắt, tươi mát như hồ nước mùa thu, đẹp đến mức khiến người ta hoảng hốt, mà nụ cười của cô giống như đã thực hiện được mục đích, không thể phủ nhận: “Không cần cũng phải cần, em trai.”
Tâm trí Lý Vụ rung động, liếc nhìn mấy người lớn đang xem ti vi ăn bánh ngọt trong phòng khách, xác nhận bọn họ không chú ý tới nơi này, lập tức dùng ngón tay cái chọc vài cái, không chút chần chờ cọ lại trên má cô.
Kem lạnh, nhưng ngón tay thiếu niên lại rất ấm áp, Sầm Căng bị xoa như vậy, cả người ngơ ngẩn, trái tim như bị kem thấm vào, bắt đầu ngứa ngáy khó chịu. Cô vội vàng dùng mu bàn tay lau đi, giả bộ tức giận nói: “Cậu muốn làm phản phải không?”
Lý Vụ lại có chút vô tội: “Cùng nhau vui vẻ không tốt sao?”
Cô trực tiếp nhấc chân phải lên đạp vào đầu gối cậu.
Lý Vụ bị đá bất ngờ không kịp đề phòng, cũng cười rộ lên, rất nhanh đã quên mất nửa khuôn mặt bên trái còn dính kem của mình.
—
Trước khi đi ngủ, Sầm Căng chống nạng đi rửa mặt, lúc ngồi trước bồn rửa tay tiến hành quy trình chăm sóc da hàng ngày, cô đột nhiên phát hiện lọ kem mắt của mình có thêm một “người” chị em sinh đôi giống hệt nhau.
Cô mở nắp ra nhìn, đầy ắp, sau đó lại vặn chặt lại, nhẹ nhàng đặt nó trở lại chỗ cũ.
Không cần đoán cũng biết là oan đại đầu nào đặt ở đây, cô lập tức cầm lấy điện thoại di động, chất vấn Lý Vụ: [Kem mắt là cậu mua?]
Đầu dây bên kia dường như đang ngóng trông cái này, trả lời tin nhắn nhanh như chớp: [Ừm. Chị, sinh nhật vui vẻ.]
Sầm Căng lại hỏi: [Mua lúc nào?]
Lý Vụ đáp: [Mới hai ngày trước.]
Sầm Căng: [Mua ở đâu vậy?]
Lý Vụ việc: [Mua trên mạng.]
Thật khiến người ta lo lắng mà, Sầm Căng tạm thời quyết định nâng cấp cuộc thẩm vấn lên kiểm tra: [Đến chỗ tôi, mang luôn cả điện thoại di động tới.]
Sau khi nhận được chỉ thị, thiếu niên cách vách lập tức xoay người xuống giường, đi sang phòng Sầm Căng, trong phòng khách tối om không có một bóng người. Cậu vừa bước vào, toilet đã truyền ra giọng nói của người phụ nữ: “Tôi ở đây, đóng cửa lại.”
Lý Vụ “ừm” một tiếng, khép cửa lại, đi tới.
Sầm Căng không vui liếc cậu một cái, xoè tay nói: “Cho tôi xem lịch sử mua hàng online của cậu.”
Lý Vụ lập tức ấn vào giao diện, đưa điện thoại cho cô.
Sầm Căng vuốt màn hình liếc nhìn, đứa trẻ ngoan này, còn biết đặt hàng ở cửa hàng flagship chính thức, cô nhịn không được cười nhẹ trách móc: “Ai cho cậu bản lĩnh, mua kem mắt đắt tiền như vậy?”
Lý Vụ im lặng một hồi, thành thật trả lời: “Chị sẽ dùng nó.”
Sầm Căng hít một hơi thật sâu: “Tôi cũng không dám dùng đâu, đổi lại là ai cũng chả dám dùng. Cậu có năng lực hoang phí quá nhỉ? Số tiền kiếm được từ sáng đến tối ở quán cà phê, đều dùng hết để mua cái này sao? Một thứ đồ bé tí đắt tiền như vậy, có đáng không? Còn chẳng bằng mua thêm mấy quyển sách, thậm chí một chiếc máy tính bảng cũng tốt hơn thế này.”
Rõ ràng cảm giác được cô đang giận mình, là thật sự tức giận. Lý Vụ biết mình sai, không ngụy biện cũng không giải thích, chỉ buông tay ủ rũ đứng đó.
Sầm Căng tiếp tục xem qua lịch sử mua hàng của cậu, lơ đãng nhìn thấy một thứ khác, lại nhíu mày: “Những thứ này là cái gì?”
Lý Vụ cũng liếc nhìn: “Hai ngày nữa học lái xe sẽ dùng.”
Ánh mắt Sầm Căng dừng lại trên mấy thứ đó, suy nghĩ kéo dài, lo lắng trong lòng nhất thời tiêu tan hơn phân nửa, cô đè nén ý cười: “Sao vậy, sợ bị phơi đen à?”
“Ừm.”
“Tôi thuận miệng nói thôi, đầu óc cậu có thể đừng nhanh nhạy như vậy được không?”
Sầm Căng có chút xúc động, đặt điện thoại lại trước người cậu. Lý Vụ vội vàng nhận lấy, nắm trong tay cũng không dám xem lại. Im lặng vài giây, cậu liếc nhìn lọ kem mắt nhỏ mình mua, nghiêm túc nói: “Chị, lần này là nhận đi được không. Lần sau tôi sẽ mua những món quà trong khả năng của mình.”
Sầm Căng mím môi dưới, làm hòa: “Được, không có lần sau đâu đấy.”
“Chị sẽ dùng chứ?” Lý Vụ thấy tâm trạng cô khá hơn, lại đuổi theo hỏi một câu.
“Tôi không cần, tôi còn phải giữ lại để làm tài liệu giảng dạy những cách tặng quà khiến người ta tiêu cực.” Người phụ nữ nhìn thẳng về phía trước, cố ý nói những lời tức giận.
Lý Vụ cong môi dưới: “Cũng đúng.”
“Đúng cái đầu to nhà cậu ấy.”
Vừa định mắng thêm hai câu nữa, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận ho khan của giọng nam trung niên. Sầm Căng sững sờ, đoán là ba xuống lầu hút thuốc. Quả nhiên, đèn trong phòng sáng lên, lời quan tâm của ba từ hành lang trong sân đối diện cửa sổ truyền tới: “Căng Căng, còn chưa ngủ sao?”
Nửa đêm canh ba, Sầm Căng lập tức hoảng hốt, liếc mắt nhìn cửa kính mờ sương trong phòng vệ sinh, lại liếc sinh vật cao ngất ngưởng bên cạnh, vội vàng túm lấy cậu một cái, tức giận ra lệnh: “Ngồi xổm xuống.”
Sau đó mở vòi nước ra, quay đầu trả lời ba: “Vâng, con đang rửa mặt ạ.”
Cô giảm tiếng nước nhỏ xuống, lại trêu ghẹo nói: “Ba lại hút thuốc sau lưng mẹ phải không?”
Ba cười ha hả: “Ừm, hút một điếu thôi, ngày mai con cũng đừng nói cho mẹ biết.”
“Được, ba đi ngủ sớm đi.”
“Con cũng mau ngủ đi, đừng thức khuya, không tốt cho việc khôi phục xương.”
Sầm Căng ngọt ngào đáp một tiếng, tim đập loạn xạ. Cô mở to vòi nước một lần nữa, lúc này mới rảnh rỗi nghiêng đầu xem tình hình của Lý Vụ. Vừa mới liếc mắt một cái, lập tức rơi vào một đôi mắt đen sâu thẳm.
Khoảng cách giữa cô và thiếu niên gần đến ngoài dự đoán. Sau một chớp mắt ngưng trệ, hơi thở của hai người trở nên dồn dập gấp gáp, hòa quện vào nhau.
Sầm Căng đoán có thể cậu đã đến gần nhìn cô như vậy từ rất lâu rồi, còn cố tình đợi cô quay đầu lại. Nếu không thì làm sao ánh mắt của cậu lại thu hút như vậy, cô căn bản không trốn thoát được.
Nước nóng trong bồn chảy ào ạt, càng lúc càng nóng, bốc ra hơi nước trắng xóa, không gian chật hẹp cũng nóng hầm hập.
Trong lúc nhìn nhau, cổ họng Lý Vụ động đậy.
Nghe thấy tiếng cậu nuốt nước bọt, Sầm Căng mới nhìn đi chỗ khác như vừa tỉnh khỏi giấc mộng.
Lý Vụ xấu hổ, vội vàng muốn đứng dậy nới rộng khoảng cách, nhưng lại bị kéo lại.
Sắc mặt người phụ nữ ửng hồng, hơi thở vừa vừa gấp vừa nóng xông thẳng về phía chóp mũi cậu: “Cậu muốn bị ba tôi phát hiện sao?”
Đôi môi mấp máy cũng ửng hồng như bị bỏng, Lý Vụ không dám nhìn nữa, cúi đầu xuống.
Ngực cậu nóng nảy hỗn loạn, khó nhịn như bị trăm móng vuốt cào xé trái tim, hình ảnh mà cậu nhiều lần mơ thấy đã ở trong tầm tay, khiến trong cơ thể cậu dâng trào một loại xúc động, làm cho cậu có chút không chịu nổi. Cậu không kìm được ngẩng mặt lên, nhìn Sầm Căng lần nữa. Trong mắt có chút ướt át, còn mang theo một tia u ám, cứ như vậy lẳng lặng nhìn cô, nhìn đôi mắt của cô, đôi môi của cô, tất cả mọi thứ trên khuôn mặt cô.
Sầm Căng liếc mắt nhìn cậu một cái, hiểu rõ hơn nửa.
Trời ạ, Sầm Căng quay mặt đi, bị nhìn chằm chằm như thế này ai mà chịu nổi. Cái kiểu trẻ trung hoạt bát nhưng cũng mang theo d*c vọng khát cầu cuồng nhiệt như vậy, thật khiến người ta nhịn không được muốn đáp lại, muốn được thỏa mãn. Nhưng cô phải khắc chế chính mình, không thể thất thủ trước được. Sầm Căng kiềm chế nhịp tim, nặn ra những lời ác độc từ trong kẽ răng: “Tôi biết cậu muốn làm gì, nhưng mà không, được.”
Thiếu niên nghe vậy, xấu hổ cúi thấp đầu xuống, giống như một con thú nhỏ mất hồn lạc vía.
Cuối cùng, đèn ngoài cửa sổ cũng tắt, ba Sầm trở về phòng, đi lên lầu.
Sầm Căng thở phào nhẹ nhõm, tắt nước, cả phòng tắm cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Lý Vụ đột ngột đứng lên, bước nhanh ra khỏi phòng cô.
Sầm Căng yếu ớt tựa lưng vào ghế, nhìn xung quanh một vòng. Hơi nước lượn lờ, nhiệt độ cao đến đáng sợ. Cô lại lấy tay ôm mặt, được rồi, cũng không tệ.