Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đang cập nhật Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta Chương 350: Hiện thực – Việc học là vô biên

Chương 350: Hiện thực – Việc học là vô biên

10:14 chiều – 25/05/2024

Edit: Mids

Beta: Yan

Ngân Tô nhìn Phó Kỳ Kỳ đứng đó trong tuyệt vọng một lúc rồi lên taxi rời đi.

“Ong ong ong……”

Ngân Tô lôi điện thoại ra nhìn rồi nhận điện thoại.

Giọng nói của Khang Mại vang lên: “Tô tiểu thư, cô đang ở đâu?”

“Trường học.”

“Cô đến trường học làm cái gì?” Ngữ điệu nói chuyện của Khang Mại có chút kỳ quái: “Có chuyện gì đã xảy ra?”

“Anh không thể nói chuyện gì tốt hơn được à.” Cô chỉ không được may mắn thôi, chứ không phải tai tinh mà đi đến đâu chỗ đó liền có chuyện! “Ở trường tôi còn có thể làm gì khác ngoài việc học?.”

“???” Ha?

Khang Mại dùng việc im lặng bày tỏ sự khó hiểu của mình.

Đại lão không chỉ làm việc bán thời gian ở quán trà sữa, mà còn muốn đi học? Đây là loại sự kiện huyền ảo gì vậy!

“Anh đoán xem tôi vừa nhìn thấy ai?” Ngân Tô không giải thích thêm gì với Khang Mại mà chuyển chủ đề khác.

Ông chủ Khang  nghiêm túc suy nghĩ: “Kẻ thù?”

“……” Cô có nhiều kẻ thù như vậy à! “Vừa rồi, tôi thấy Phó Kỳ Kỳ.”

“Cô ấy ở đại học Lan Giang à.” Khang Mại lập tức nói ra điểm mấu chốt, căn bản không hề quan tâm đ ến Phó Kỳ Kỳ, lại vòng trở lại chủ đề cũ: “Tôi rất tò mò, làm thế nào cô lại vào được Đại học Lan Giang với thông tin danh tính mà tôi đã chuẩn bị cho cô.”

Danh tính thân phận kia đã ở bệnh viện mười năm, tất nhiên sẽ không thể hoàn thành việc học một cách bình thường.

Đại học Lan Giang sẽ không bao giờ tiếp nhận cô ấy bằng những cách thông thường..

Khang Mại nghĩ đến điều gì đó: “Nghe nói năm nay trường Đại học Lan Giang mở tuyển sinh chuyên ngành đặc biệt, không phải cô vào bằng cách đó chứ?”

“Đương nhiên không phải.”

“Vậy cô nhập học bằng cách nào?” Khang Mại khiêm tốn thỉnh giáo.

“Cục điều tra cấm kỵ.”

“……” Anh ta cho rằng cô chỉ đang thèm muốn khu vực ô nhiễm của Cục điều tra mà thôi, không ngờ cô lại yêu cầu cho mình đi học bằng cửa sau! “Không phải, chẳng phải tôi đã nói tốt nhất là không nên đến Cục Điều tra sao? Tại sao cô lại để bọn họ xử lý việc nhập học cho cô? Chắc chắn bọn họ đã phát hiện kia là thân phận giả.”

Ngân Tô cũng không quan tâm về điều đó.

Cục Điều tra thực sự không biết danh tính thực sự của cô sao? Cô nghi ngờ có lẽ họ đã biết, thân phận có thể làm giả, nhưng khuôn mặt thì không thể làm giả.

(chắc chị quên chị có một đạo cụ tạo gương mặt giả)

Nhưng họ không đến hỏi cô, chứng tỏ rằng họ đồng ý cho cô sử dụng danh tính hiện tại – miễn là cô không làm điều gì có hại, kia nàng chính là Tô Phù Thiện.

Cục Điều tra biết điều đó và sẽ không lan truyền nó một cách bừa bãi,  nói không chừng khi có thế lực nước ngoài tìm kiếm cô, bọn họ còn có thể giúp cô che giấu danh tính thật sự của mình.

“Thật hay giả không quan trọng, miễn là tôi không có ý định làm điều gì gây hại cho xã hội, thì đối với họ tôi chính là một đối tượng hợp tác hoàn mỹ, không phải sao?”

“Trước đây không phải cô không muốn bại lộ thân phận à?”

“……” Không phải vì trước đây vẫn còn chưa quen thuộc với thế giới hiện thực à? Hiện tại không giống nhau! Cô đã không còn là Tô – thất học mù mờ đến tuyệt vọng như trước nữa!

Khang Mại: “Nhưng hiện tại đang tốt đẹp, sao cô lại nghĩ đến việc đi học?”

Đại lão a!!

Còn cần học cái gì nữa?!

Những học sinh trong trường có thể sống sót trong game đều không muốn đến trường, vậy tại sao cô lại làm ngược lại?

Khang Mại thực sự không thể hiểu được.

“Kiến thức là vô cùng, ông chủ Khang.”

“……”

Được rồi, đây chính là sự khác biệt giữa anh ấy và đại lão.

Khang Mại cuối cùng đã quay trở lại vấn đề ban đầu: “Cô vừa nói cô đã nhìn thấy Phó Kỳ Kỳ, có chuyện gì đã xảy ra với cô ấy?”

Khang Mại cảm thấy Ngân Tô nếu chỉ là nhìn thấy cô ấy thì cũng sẽ không đề cập với mình chuyện đó dù chỉ một câu.

“Tôi thấy có hai người trung niên đến tìm cô ấy, hình như đến để đòi tiền.”

“Chắc là cha mẹ của Tưởng Lượng.” Khang Mại đã từng điều tra qua hoàn cảnh hai người này: “Sau khi Phó Kỳ Kỳ ra ngoài, Tưởng Lượng đã chết, có thể Phó Kỳ Kỳ đã nói với họ rằng Tưởng Lượng là vì bảo vệ cô nên mới chết, cho nên bọn họ trong khoảng thời gian này lâu lâu liền tìm cô ta đòi tiền.”

Tưởng Lượng là con một, cha mẹ hắn sinh hắn ra khi hai người đã có tuổi. Đứa con trai mà họ đã nuôi dưỡng hơn hai mươi năm đột nhiên không còn, bọn họ không thể làm gì với trò chơi, họ không còn cách nào khác ngoài việc trút giận lên người Phó Kỳ Kỳ còn sống sót.

Mà cô gái Phó Kỳ Kỳ này…

Cô ấy lớn lên trong một gia đình hạnh phúc, là hòn ngọc quý trên tay cha mẹ, bản thân cô ấy cũng chưa bao giờ phải chịu nhiều đau khổ đã hình thành nên tính cách tốt bụng, cô ấy không biết lòng người luôn nham hiểm.

Vì vậy, đối mặt với cha mẹ Tưởng Lượng đột nhiên thay đổi thái độ, cô ấy cũng không còn cách nào khác ngoài việc phải đưa tiền cho họ.

Đừng nói đến trò chơi, chỉ trong thế giới hiện thực, tình huống như vậy cũng thường xuyên nhìn thấy.

Ngân Tô hỏi xong từ nãy cũng chưa nói gì khác, “Tại sao anh lại gọi cho tôi?”

“Chẳng phải trước đó cô đã nói rằng cô ở trong phó bản ăn không ngon, ngủ không yên à, tôi có một vài thứ tốt, hôm nay tới bên này làm việc, tiện đường mang cho cô một ít, ai biết được cô lại không ở nhà. Tôi vẫn đang đứng trước cửa nhà, cô có quay về không? Nếu cô chưa quay lại tôi sẽ để nó ở khu quản lý toà nhà khi nào cô về thì qua đó lấy.”

“Ông chủ Khang là người thật tốt bụng.” Ngân Tô cảm động, đứng dậy quét mã của xe điện: “Năm phút về đến liền.”

……

……

Ngân Tô nói năm phút là năm phút, khi cô về đến nơi Khang Mại vẫn còn đang ngồi xổm trước cửa, Ngân Tô liền suy nghĩ đến việc có nên chuẩn bị một chiếc ghế nhỏ ở cửa hay không…

Khang Mại: “Ngay từ đầu cô nhất quyết đã đổi ngôi nhà này, chắc không phải vì muốn theo học ở Đại học Giang Lan đâu nhỉ?”

Ngân Tô giơ ngón tay cái lên, khen ngợi: “Ông chủ Khang thật thông minh, chuyện này mà cũng bị anh đoán trúng.”

“……”

Lúc đó rõ ràng có một ngôi nhà tốt hơn, nhưng cô nhất quyết chọn ngôi nhà này. Bây giờ anh ta đã biết cô đang học tại trường đại học Lan Giang, chỉ cần anh ta không ngốc thì có thể đoán được là tất nhiên!!

Có hai chiếc thùng xốp bên cạnh Khang Mại, xem xét theo kích thước, bên trong hẳn là có không ít đồ vật.

Ngân Tô mở cửa, cùng Khang Mại chuyển thùng xốp vào nhà.

Khang Mại đi phòng bếp, thấy cái tủ lạnh trống rỗng bỗng không nói nên lời: “Tủ lạnh của cô chưa bao giờ được sử dụng kể từ khi cô mua nó, phải không? Cô có thể nấu ăn chứ?”

Có vẻ từ rất lâu về trước, anh ta chỉ thấy cô ấy gọi đồ ăn đem về.

Khang Mại cảm thấy cô khẳng định sẽ không nấu cơm, nhưng Ngân Tô lại chém đinh chặt sắt gật đầu: “Sẽ.”

Khang Mại nghe thấy Ngân Tô nói sẽ, lúc này mới đem đồ vật trong thùng xốp ném vào tủ lạnh, còn có một ít hải sản, anh ta để lại bên ngoài, ở phòng bếp tìm nồi chảo rồi trực tiếp nấu ăn..

“Không nhìn ra ông chủ Khang cũng sẽ tự mình làm đồ ăn.” Ngân Tô ngạc nhiên cảm thán.

Một anh chàng to lớn như vậy đang loay hoay trong bếp, trông không giống như đang nấu ăn mà giống như đang xử lý một cái thi thể hơn.

Ông chủ Khang “loảng xoảng loảng xoảng” đem hải sản đã rửa sạch sẽ ra cho vào trong nồi: “Món này chỉ cần hấp thôi, không cần kỹ thuật gì cả.”

Ngân Tô cảm thấy có đạo lý, không tiếp tục lên tiếng khen ngợi nữa.

“Cô không thi vào chuyên ngành đặc biệt của Đại học Lan Giang sao?”

Ngân Tô lắc đầu, “Chuyên ngành đặc biệt cùng trò chơi có liên quan đến nhau, tôi vào đó để làm gì?”

Cô ở trong trò chơi đã đủ vất vả rồi, đến khi quay lại hiện thực còn phải tiếp tục tìm hiểu những thứ liên quan với nó, cô cảm thấy không thiết sống nữa.

Khang Mại cũng suy nghĩ về điều đó, đại khái cảm thấy so với thực lực của cô quả thật không cần thiết phải học chuyên ngành đó..

“Trước đây, Đại học Lan Giang chỉ nhận sinh viên do Cục Điều tra giới thiệu nhưng năm nay trường lại bắt đầu nhận sinh viên trực tiếp, mở cửa trực tiếp cho tất cả người chơi ở độ tuổi phù hợp, khẳng định là do Cục Điều tra bày mưu đặt kế, cô cảm thấy bọn họ muốn làm cái gì?”

Ngân Tô: “Chỉ cần quốc gia khác vượt qua phó bản tử vong, tiếp theo liền đến lượt Trung Quốc, về sau sẽ càng ngày càng nhiều. Học sinh là tương lai cùng hy vọng, việc Cục điều tra đào tạo họ một cách có hệ thống, sẽ gia tăng cơ hội sống của bọn họ.”

Từ năm thứ 2 khi trò chơi xuất hiện, phía chính phủ đã cho các trường học triển khai các chương trình dạy học có liên quan đến trò chơi, tuy nhiên vì nội dung là dành cho những người dân bình thường nên nhiều nội dung trong trò chơi không thể được lan truyền.

Về phần người chơi……

Bởi vì đủ loại nguyên nhân, trừ Cục điều tra và công hội,cũng không còn nơi nào khác trong xã hội tồn tại việc đào tạo bài bản theo hệ thống.

Hiện tại tất cả mọi người đều có thể đăng ký, ngoài việc có thể chọn ra những người chơi có kỹ năng thiên phú còn có cơ hội bồi dưỡng ra lực lượng nòng cốt.

error: Content is protected !!