Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Đang cập nhật Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta Chương 357: Chỉ có một lối ra (6)

Chương 357: Chỉ có một lối ra (6)

10:14 chiều – 25/05/2024

Edit: Fang 

Beta: Wendy 

Trên tường không xuất hiện “X”.

Nếu là kiểu chuyện xấu này thì có cái để nói rồi. 

Thôi Nhiên nhìn Phó Kỳ Kỳ.

Phó Kỳ Kỳ không muốn tăng thêm phiền phức cho người khác, cũng không muốn chết trong tay quái vật, nên vẫn luôn phối hợp, lúc này cũng mở miệng nói: “Tôi đã đập vỡ cửa kính trong nhà, nói là cha uống rượu say đập vỡ.”

Ông Tưởng: “Tôi… Tôi đã trộm một con gà của nhà hàng xóm.”

Loan Tinh: “Tôi đã chọc thủng lốp xe đạp của bạn cùng lớp.”

Mấy người đều an toàn vượt qua, đến lượt Ngân Tô, cô nghĩ một lát, nói: “Tôi giấu đầu của hàng xóm vào trong nồi của một hàng xóm khác.”

Loan Tinh: “???”

Thôi Nhiên: “???”

Ngay cả Phó Kỳ Kỳ cũng ngẩng đầu nhìn Ngân Tô một cái.

Tại sao cô vừa lên đã bùng nổ như vậy? Đây hẳn là chuyện trong trò chơi… Thế cũng được sao?

Hiển nhiên, điều này có thể.

Quái vật không phán định nội dung Ngân Tô nói không hợp lệ.

Thế là bọn họ tiến vào vòng tiếp theo. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Chuyện những người khác nói cơ bản đều là một vài chuyện nhỏ trong cuộc sống, đến lượt Ngân Tô, cô mở miệng lại là: “Tôi ném cánh tay của một người bạn vào trong máy xay.”

Lại chẳng hạn như: “Tôi đoạt con mắt của một người bạn nhỏ, còn trồng cậu ta ở trong vườn hoa.”

Nội dung Ngân Tô nói quá bùng nổ, dẫn đến “chuyện xấu” những người khác nói càng không đáng nhắc tới.

Từng lượt từng lượt qua đi, những người khác cũng học theo kỹ xảo của Ngân Tô, có thể nói về chuyện xảy ra trong phó bản, thế thì bọn họ có cái để nói về chuyện “xấu” từng làm rồi.

Nhưng ông Tưởng thì khác, ông ta chỉ là một người bình thường, chỉ có thể nói về chuyện ông ta từng làm trong cuộc sống hiện thực.

Thời gian qua đi, rất nhiều chuyện đã bị quên lãng, theo từng lượt từng lượt của trò chơi, ông Tưởng đã nói hết những gì mình nhớ rồi. 

Ông Tưởng vắt óc suy nghĩ: “Tôi nhặt được một cái ví tiền, chiếm nó làm của riêng.”

Dưới dòng quy tắc đó, sau khi ông Tưởng dứt lời, xuất hiện một dấu “X”.

Con ngươi ông Tưởng hơi co rút, cơ thể lúc trước bị điện giật không thể khống chế, run như cầy sấy.

Chắc chắn những cốc nước trên bàn có vấn đề, ông Tưởng không muốn uống.

Ông ta muốn lùi về sau, nhưng ngay lúc này, ông ta phát hiện cơ thể mình không thể khống chế, lắc lư đi về phía cái bàn.

Lúc ông Tưởng nhúc nhích, quái vật tóc lập tức chọc chọc bả vai Ngân Tô, Ngân Tô ấn nó xuống, không có hành động gì.

Ông Tưởng chọn ra một trong 12 cốc nước, động tác cứng ngắc, biểu cảm khuôn mặt thống khổ và vặn vẹo, đưa cốc lên miệng mình.

Cái cốc không hề lớn, nước bên trong cũng không nhiều, một ngụm là có thể uống hết.

Ông Tưởng uống nước xong, cảm thấy cơ thể có thể khống chế, ông ta lập tức cúi gập người, đưa tay móc họng.

“Ọe ——”

Ông Tưởng nôn khan mấy tiếng, không nhả ra được bất cứ thứ gì.

Ngay lúc này, ông Tưởng sờ cổ mình gãi gãi: “A a… Ngứa quá… Trong cổ họng tôi có thứ gì đó… Có thứ gì đó ở trong đang bò, ngứa quá…”

Loan Tinh tiến lên giữ ông Tưởng lại, đề phòng ông ta gãi rách cổ mình.

Ông Tưởng không thể gãi, không thuyên giảm được cảm giác ngứa, chỉ có thể la hét: “Bắt nó ra ngoài!! Mau bắt nó ra ngoài!! Ngứa quá… Cứu mạng… Cứu tôi!! Tôi sắp chết rồi… Tôi không muốn chết!”

Loan Tinh chỉ đè ông ta, không để ông ta động đậy. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Khoảng chừng một phút sau, cảm giác ngứa ở họng ông Tưởng biến mất, không sao rồi? Không sao rồi…

Loan Tinh thấy ông Tưởng không giãy giụa nữa, chậm rãi thả ông ta ra. Ông Tưởng lập tức sờ cổ mình: “Không ngứa nữa… Không ngứa nữa, tôi vẫn chưa chết!”

Vẻ mặt Loan Tinh nghiêm trọng: “Tiên sinh, lúc trước chúng tôi đã nhắc nhở ông, đừng nói láo, đừng ôm tư tưởng gặp may.”

Một khi xúc phạm quy tắc của quái vật, bọn họ cũng không làm gì được.

Nếu tùy tiện giúp đỡ, nói không chừng sẽ bị quái vật coi là vi phạm quy, bọn họ cũng sẽ bị liên lụy.

Ông Tưởng nhếch nhác nằm bò dưới đất, trong lòng vẫn còn sợ hãi, xoa cổ của mình, nỗi sợ cơ thể mình không thể khống chế vừa nãy lại nhấn chìm ông Tưởng lần nữa.

Loan Tinh lùi ra: “Tiên sinh, vẫn là lượt ông nói.”

“Tôi… Tôi… Tôi đã nhặt được một cái ví tiền.” Dấu “X” trên tường vốn đã biến mất lại xuất hiện lờ mờ, ông Tưởng sợ hãi tăng tốc độ nói: “Lúc đó chủ nhân của ví tiền ở ngay bên cạnh, cậu ta đã… đã uống rượu say, tôi phát hiện bên trong có rất nhiều tiền, tôi muốn nhặt ví tiền rời đi, nhưng cậu ta tỉnh lại… Tôi… Tôi lỡ tay đẩy cậu ta một cái, ai ngờ cậu ta rớt xuống mương, chết đuối rồi. Cậu ta không nên tỉnh lại… Cậu ta không tỉnh thì tôi sẽ không bị dọa mà đẩy cậu ta, cũng không thể trách tôi…”

Dường như ông Tưởng vẫn muốn nhận được sự đồng tình từ những người khác: “Chuyện này không trách tôi được đúng không?”

Loan Tinh: “…”

Loan Tinh nhìn trên tường một cái, dấu X xuất hiện lờ mờ đó đã biến mất.

Giết người, giết người trong thế giới hiện thực, có vẻ còn là rất nhiều năm trước… Cho dù người này sống sót ra ngoài thì cũng phải bắt lại.

Phó Kỳ Kỳ nghe thấy lời kể lại của ông Tưởng, đôi mắt trầm tĩnh như một đầm lầy chết cuối cùng cũng có một chút gợn sóng khác thường.

Cô ta nghĩ rằng bọn họ không ngừng lấy cái chết của Tưởng Lượng để uy hiếp cô ta đã là chuyện quá đáng nhất bọn họ từng làm rồi. 

Cô ta đúng là không hiểu cha mẹ nhà họ Tưởng một chút nào.

“Mày nhìn tao như vậy làm gì?” Ông Tưởng bị ánh mắt của Phó Kỳ Kỳ làm cho không thoải mái trong lòng, tức khắc nổi giận đùng đùng, giọng nói không tự chủ mà trở nên lớn tiếng.

“Tao đã nói là tao không cố ý, tao không hề giết người, là cậu ta tự chết đuối!!”

“Hơn nữa, không có khoản tiền đó thì con trai tao không đi học nổi, nếu không đi học thì mày dựa vào đâu mà gặp được con trai tao? Mày đã hại chết con trai tao rồi, bây giờ mày có tư cách gì mà nhìn tao như vậy?”

Con ngươi của Phó Kỳ Kỳ hơi co lại, siết chặt quần áo, gục đầu xuống.

Ngân Tô không ngờ ông Tưởng vẫn còn chuyện lớn như vậy, cô đè quái vật tóc đang muốn vọt ra lại, nhắc nhở Loan Tinh: “Đến lượt cô rồi.”

Bây giờ bị nhốt ở đây, chuyện gì cũng không quan trọng bằng rời khỏi chỗ này.

Loan Tinh thu hồi tâm tình, tiếp tục nói ra một chuyện xấu mình đã từng làm.

Mấy người nói xong rất nhanh, lại tới lượt ông Tưởng. 

Ông Tưởng cảm thấy như là bị nhằm vào rồi, những chuyện bọn họ nói, rõ ràng có vẻ giống như là bịa đặt, tại sao bọn họ không phạm quy?

“Tôi…” Ông Tưởng muốn nói láo theo bản năng, nhưng nghĩ đến trải nghiệm lúc nãy, ông ta lại kinh hãi: “Tôi từng buôn bán động vật được bảo vệ cấp độ hai…”

Vượt qua.

Ông Tưởng thở phào, nhưng ánh mắt Loan Tinh và Thôi Nhiên nhìn ông ta càng ngày càng bất thường.

Nhưng đến lượt tiếp theo, hiển nhiên ông Tưởng cũng không còn chuyện xấu hơn từng làm, ông ta quả thực không nói ra được, liệu không nói có bị trừng phạt hay không?

Đương nhiên không nói có bị trừng phạt, hơn nữa là trừng phạt giống như lúc nãy. 

Ông Tưởng không thể khống chế mà lựa chọn một cốc nước để uống lần nữa. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cốc nước này không gây ra vấn đề gì cho ông Tưởng, nhưng dường như ông ta nhìn thấy chuyện gì đó đáng sợ, la hét chạy trốn khắp nơi.

Cuối cùng đụng phải cột bê tông, ngã xuống đất mới yên tĩnh lại.

Ngân Tô ló đầu, nhìn vào ánh mắt đang hoảng sợ của ông Tưởng, vẻ mặt tươi cười: “Tiên sinh, vận may của ông tốt quá đi.”

Ông Tưởng hoa mắt chóng mặt: “…”

Vận may của ông ta tốt ở đâu?

Dường như Ngân Tô hiểu ý ông Tưởng muốn bày tỏ, duỗi hai ngón tay ra lắc lắc trước mắt ông ta: “Hai lần vẫn chưa chết đó thôi? Vận may như thế còn chưa đủ tốt sao?”

Ông Tưởng: “…”

error: Content is protected !!