“Hoàng muội!”
Trong lúc tất cả mọi người đang bật cười, Thái Thượng Hoàng đột ngột cất giọng.
Nghe thấy nội dung câu nói của ông, cả đám người trượt chân tập thể, suýt nữa thì ngã sấp mặt.
“Phụ hoàng, cha nói đứa bé này là Tiểu Hoàng Cô của trẫm á? Cha có lầm không thế?” Hoàng Đế hỏi lại bằng giọng điệu khó tin, đứa bé mới có xíu vậy mà lại là Tiểu Hoàng Cô của Đại Tần bọn họ ư?
Sao trái ngược hoàn toàn với tưởng tượng của y thế?
Trăm quan cũng không thể tin nổi, họ quan sát cô bé đang ngủ say trên mai rùa lớn bằng ánh mắt vừa tò mò vừa kích động.
Cho dù nghĩ thế nào, bọn họ cũng không ngờ vị này lại chính là Tiểu Hoàng Cô của Đại Tần.
“Ông nội, chắc hẳn ông nhận nhầm rồi, bé gái này thoạt trông giống con cái của bách tính bình thường hơn, không thể là bà cô của bọn con được.
Không thể nào.”
“Đúng đó, không thể nào, con bé còn nhỏ hơn con nữa kìa.”
Nhóm hoàng tử nhỏ cũng rối rít hùa theo, căn bản không tin đây là bà cô của họ, làm gì có bà cô nào mà nhỏ xíu như thế.
Nói ra ngoài, bọn họ sẽ phải hộc máu ba lần mất thôi.
Thái Thượng Hoàng cũng không chắc lắm, nhưng ông không dám đánh thức đứa bé này.
Con rùa làm như không nhìn thấy họ, cứ tiến về phía trước với tốc độ chậm rì rì, con đôi con ngươi xanh kia chỉ có hình ảnh của củ cà rốt trước mặt.
Ông quan sát đứa bé một lúc lâu, rồi lấy một từ trong ngực ra một miếng ngọc bội, mà điều khiến ông ngạc nhiên là, ở giữa miếng ngọc bội kia thế mà lại lóe lên ánh sáng màu đỏ.
“Không nhầm, đây chính là em gái của ông đây, là con gái của chú út ta.” Thái Thượng Hoàng nói bằng giọng điệu chắc nịch.
Nhóm người kia nghe vậy thì hít một hơi khí lạnh, nhao nhao nhìn về phía đứa bé kia bằng ánh mắt ngạc nhiên.
Đé bé này thật sự là Tiểu Hoàng Cô ư?
Âm thanh hít khí lạnh kia quá lớn, đứa bé bị làm phiền, khẽ cau mày ra chiều khó chịu.
Thái Thượng Hoàng tranh thủ thời gian ra hiệu cho đoàn người yên tĩnh lại, chớ quầy rầy em gái ông ngủ.
Nhưng mà đã không kịp nữa rồi, đứa bé mơ màng mở mắt ra, đám người lập tức đối diện với một đôi con ngươi trong veo, to tròn, vừa tròn lại vừa đen nhánh, giống một quả nho.
Kết hợp với gương mặt xinh xắn, bé con giống hệt mọt tin đồng, chỉ liếc mắt một cái đã khiến người ta yêu thích không thôi.
Tiểu Miên Miên đang ngủ say, mơ thấy cha đang cầm một cái đùi gà vô cùng lớn, đã đưa đến khóe miệng cô bé rồi, cô bé chỉ cần hé miệng là có thể ăn được.
Thê nhưng khi cô bé đang chuẩn bị hé miệng ra, bắt đầu ăn, thì bên tai truyền đến một loạt tiếng rầm rì, giống như có rất nhiều người đang nói chuyện, đánh thức cô bé.
Mất đi đùi gà, trong lúc nhất thời, Tiểu Miên Miên cảm thấy vô cùng tủi thân, móm chặt môi mở to mắt.
Cô bé muốn xem rốt cuộc là ai vô đạo đức thế, đánh thức cả một đứa bé đang ngủ say.