Cung Trường Thọ – nơi ở của Thái Thượng Hoàng có diện dịch vô cùng lớn, hơn nữa cảnh quan môi trường cũng rất đẹp.
Hôm nay, cung Trường Thọ chào đón một vị khách mới, cũng là vị khách tôn quý nhất, từ trên xuống dưới cung Trường Thọ đều căng thẳng chuẩn bị chào đón khách quý.
Tiểu Miên Miên vừa đi vừa nói chuyện với Thái Thượng Hoàng, khi cô bé vừa bước chân vào cửa, đã nghe thấy một đám người đồng thanh nói: “Hoan nghênh Tiểu Hoàng Cô.”
Tiểu Miên Miên bị dọa đến ngu người, khi lấy lại tinh thần, cô đã thấy hai hàng người xếp hàng ở hai bên cổng, cung kính cúi đầu hành lễ với cô.
“Chào mọi người, ta là Tiểu Miên Miên.”
Cô bé có dáng vẻ đáng yêu, vẫy tay chào hỏi mọi người, nụ cười trên môi cô bé vô cùng ngọt ngào, giống hệt bé gái bên cạnh Bồ tát.
Vừa liếc mắt một cái, nhóm cung bộc đã thích vị Tiểu Hoàng Cô này.
“Ha ha, Miên Miên, về sau những người này sẽ hầu hạ muội.” Thái Thượng Hoàng cười ha ha nói.
“Hầu hạ ấy ạ? Miên Miên không cần người hầu hạ đâu, mẹ muội nói rồi, trẻ con phải học cách độc lập, không thể ỷ lại vào người khác, nếu không sẽ trở thành kẻ vô dụng đó.” Tiểu Miên Miên nói chuyện với giọng điệu chững chạc, đường hoàng, khiến nhóm cung bộc phải nhìn cô bé con trước mặt với ánh mắt khác.
Họ vốn tưởng Tiểu Hoàng Cô này cũng giống các vị Hoàng tử, từ nhỏ đã quen có người hầu hạ, nếu không có cung bộc thì chẳng thể làm gì.
Trái lại, không ngờ Tiểu Hoàng Cô này lại hiểu chuyện như thế, chẳng hề ương ngạnh như trong dự đoán của họ.
“Được, được, được, chẳng qua Miên Miên vẫn còn nhỏ, có một số việc không thể tự làm được, vẫn cần có người lớn giúp đỡ.
Đúng không?” Thái Thượng Hoàng dụ dỗ.
Tiểu Miên Miên khẽ nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ, ra chiều suy nghĩ, dáng vẻ nghiêm túc của cô bé khiến lòng đám cung bộc mềm nhũn.
“Hình như là thế thật.
Vậy thì được thôi.”
Lúc này, một thái giám còn già hơn Thái Thượng Hoàng tiến lên, gương mặt nở nụ cười toe toét, cả người cúi thấp, cố gắng để tầm nhìn của bản thân và Tiểu Miên Miên ngang bằng nhau.
Người nọ cười nói: “Tiểu Hoàng Cô, nô tài là Quế công công bên cạnh Thái Thượng Hoàng, nếu ngài có chuyện gì thì cứ sai bảo lão nô, lão nô nhất định sẽ làm tốt.”
Tiểu Miên Miên nhìn thái giám già cười toe toét trước mặt mình, biết đối phương có ý tốt, bèn gật đầu, nói: “Được, cảm ơn Quế Công Công nhé.”
Sau đó, cặp mày của Tiểu Miên Miên chợt cau chặt lại, lập tức thò tay vào cái tay nải nhỏ của mình moi moi móc móc một hồi: “Quế công công, ta có thứ này cho lão nè, lão nhớ giữ bên mình nhé.
Có thứ này, ban đêm lão đi ngủ sẽ không mơ thấy ác mộng nữa.”
Quế công công giật mình, sao Tiểu Hoàng Cô lại biết ban đêm lão thường ngủ mơ thấy ác mộng?
Sự thay đổi của biểu cảm trên gương mặt của Quế công công không thoát khỏi con mắt của Thái Thượng Hoàng, ông lập tức biết Tiểu Miên Miên nói trúng rồi.
Ha ha, em gái ông lợi hại quá đi mất thôi, không hổ là con gái của chú út.
Trên gương mặt Thái Thượng Hoàng lộ ra ý cười đắc ý, ông đưa tay vuốt vuốt bộ ria mép theo thói quen, sống lưng ưỡn thẳng, dáng vẻ đắc ý như con công xòe đuôi vậy.