Nghe thấy lời nói của Thái Thượng Hoàng, Tiểu Miên Miên tò mò ngẩng đầu lên hỏi: “Hoàng huynh ơi, tại sao huynh lại phái anh trai thị vệ kia đi theo muội? Muội có thể tự bảo vệ bản thân mà, không cần người khác bảo vệ đâu.”
Thái Thượng Hoàng vội cất lời giải thích: “Huynh biết Miên Miên rất lợi hại, đám người xấu kia chắc chắn không phải đối thủ của Miên Miên, nhưng Miên Miên mới đến kinh thành, chưa quen thuộc với cuộc sống nơi đây, muội không muốn có người đưa muội đi thăm thú, làm quen một chút ư?”
Tiểu Miên Miên nghiêng cái đầu nhỏ nghĩ ngợi một hồi, cô bé cảm thấy hình như lời hoàng huynh nói cũng có lý.
Vì thế, cô bé gật đầu: “Vâng ạ, hoàng huynh nói đúng lắm.
Thế thì chờ khi Miên Miên quen với kinh thành rồi, sẽ không cần người đi theo nữa.”
“Hmm…” Hình như cũng chẳng sai.
Sau khi một già một trẻ vừa ăn sáng xong, Hoàng Đế và Hoàng Hậu đã tới.
“Cô út, tối hôm qua cô ngủ có ngon không? Có bị lạ giường không?” Hoàng Đế nở nụ cười quan tâm hỏi han.
“Chào buổi sáng cháu trai, cháu dâu.
Tối hôm qua cô ngủ ngon lắm, xưa nay cô chưa từng bị lạ giường đâu nhé.” Tiểu Miên Miên nở một nụ cười ngọt ngào, khiến lòng dạ Hoàng Hậu mềm nhũn cả đi.
“Cô út ơi, cháu đã chuẩn bị cho cô rất nhiều cung trang xinh đẹp, nhưng do vội quá, nên số đo khá lớn, sau này còn phải phiền cô út cho phép thợ may đo lại kích thước cơ thể, để may lại lần nữa.” Hoàng Hậu vừa dứt lời, thì ra hiệu cho nhóm cung nữ mang những bộ váy áo xinh đẹp kia tới.
“Có màu trắng hồng, còn có màu xanh lá cây, thêm cả màu lam nhạt nữa.
Cô út thích mặc bộ nào cũng được.”
Nhìn thấy nhiều chiếc váy nhỏ xinh đẹp như vậy, hai mắt Tiểu Miên Miên sáng rực lên.
Cô bé chưa từng nhìn thấy nhiều váy áo đẹp đẽ đến thế đâu, trong nhà cô bé chỉ có hai bộ áo đạo mặc đi mặc lại, ngoài màu trắng ra thì cũng chỉ có màu trắng, khiến cô bé mặc đến chán ngán luôn rồi.
Mỗi lần thấy những cô bé khác được mặc váy vóc xinh đẹp, cô bé bèn hâm mộ không thôi.
“Cô chưa từng thấy nhiều váy vóc xinh đẹp thế này đâu, cảm ơn cháu dâu nhé.” Dứt lời, cô bé lại bắt đầu trở nên hào phóng.
Khi nhìn thấy động tác moi moi móc móc tay nải nhỏ của Tiểu Miên Miên, hai mắt của Thái Thượng Hoàng và Hoàng Đế đều sáng rực lên, không biết lần này Tiểu Miên Miên sẽ lại lấy ra thứ tốt gì đây?
Sớm biết chỉ cần làm vậy là có thể chiếm được niềm vui của Tiểu Miên Miên, bọn họ đã giành làm rồi.
Nếu thế chẳng phải món quà đó sẽ thuộc về họ ư?
Tiểu Miên Miên cũng không để họ thất vọng, cô bé trực tiếp lấy ra một đóa hoa có màu trắng như tuyết.
Đóa hoa kia vẫn còn tươi tắn, dường như chỉ vừa hái xuống khỏi cành.
Điều quan trọng nhất là, rốt cuộc cái tay nải nhỏ của cô bé là bảo bối gì, mà có thể đựng nhiều đồ như vậy? Hơn nữa, vì sao đựng cả hoa trong đó mà vẫn không bị những món đồ khác đè nát?
Vấn đề này khiến tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều vô cùng tò mò, nhưng không ai chủ động hỏi.
Cha mẹ cô bé là người tu đạo, trên người cô bé có một vài món pháp bảo cũng không phải chuyện gì kỳ lạ.
“Cô tặng bông hoa này cho cháu nè.
Ăn bông hoa này vào là có thể trở nên xinh đẹp đó.” Tiểu Miên Miên đưa bông hoa màu trắng cho Hoàng Hậu.
Hoàng Hậu run tay nhận lấy, trên gương mặt tràn ngập biểu cảm được cưng chiều mà lo sợ: “Cái này… Cháu cảm ơn cô út.”
“Đừng khách sáo với cô, đều là người một nhà cả mà.” Tiểu Miên Miên xua tay, vui vẻ nhìn đống váy áo.