Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 15

10:28 chiều – 26/05/2024

6

Thấy tôi không từ chối đề nghị của Trương Thiên Nhất, cô gái kia hỏi tôi: “Cô định để anh ta tiếp quản cửa hàng quan tài này hả?”

“Từ chối có tác dụng không?” Tôi không trả lời mà nhìn chiếc xe màu đen.

Dù dài khoảng mười thước, có cánh cửa lớn, được trùm kín mít nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được âm khí ở bên trong.

“Cũng đúng. Anh ấy là người của Trương gia, nghe đồn là huyền môn chính thống nữa.” Cô gái kia bật cười, “Những người trong nghề như cô có phải đều nghe tới danh tiếng của Trương gia không?”

Tôi liếc nhìn cô ta.

“Dù sao tôi cũng chỉ là người chân đất, không quan tâm nhà họ thế nào.” Cô gái có vẻ khinh thường Trương gia, “Tôi là Long Linh, người vớt xác ở quỷ môn quan Hoàng Hà, bọn họ đều gọi tôi là Thủy Hầu Tử. Nghe nói cô là Quan Cửu hả?

“Long (龙) Linh, tên hay.” Tôi gật đầu, tỏ vẻ mình biết rồi.

Không biết sao Long Linh lại thấy không vui: “Không phải Long đó, mà là Long (竜) của long đồng. Cô có biết không?”

Long Đồng?

Thời cổ đại rất nhiều bộ tộc không đủ cái ăn, muốn sinh một đứa bé, nuôi nó lớn lên càng khó hơn, thế nên để chọn nuôi một đứa bé chào đời đủ tuổi chuẩn để nuôi nấng có rất nhiều quy tắc.

Những đứa trẻ bị khiếm khuyết, dị tật hoặc là gặp tai nạn sau khi sinh sẽ được gọi là long đồng.

Những long đồng này sẽ bị bộ tộc thiêu sống để xoa dịu cơn thịnh nộ của ông trời, gọi là tế long (竜).

Ở thời đại này chữ này không còn được nhiều người biết đến, thế mà vẫn có người tự xưng là long đồng sao?

Cô ta không bị thiêu chết thì thôi, tính cách còn khá vui vẻ, có khí chất anh hùng, không hề có sự u ám.

Người như vậy khiến tôi không khỏi tò mò: “Quỷ môn quan mười người đi, chín người không thể quay lại. Nước ở nơi đó vô cùng nguy hiểm, một cô gái như cô sao lại đi làm nghề nhặt xác?”

“Quan tài ma không phải cũng do phụ nữ nhà họ Quan làm sao?” Nói tới đây, Long Linh nhìn chiếc xe màu đen, đến gần tôi, nghiêm túc nói, “Trong đây có một nữ thi đứng, tôi cực khổ lắm mới vớt từ quỷ môn quan lên được. Trương Thiên Nhất muốn gọi thiên lôi đốt để cô ta hồn phi phách tán, nhưng tôi không đồng ý. Quan Cửu, tôi muốn nhờ cô đóng quan tài ma cho cô ta.”

Long Linh dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn tôi, còn mở balo đang đeo trên lưng: “Trên đường tới đây tôi nghe Trương Thiên Nhất nói nhà họ Quan làm quan tài không thiếu tiền. Đây là tất cả số tiền tôi tích góp sau khi nhặt xác gần hai mươi năm, là tấm lòng của tôi, cô nhất định phải đóng quan tài ma cho cô ta.”

“Chỉ vì một xác chết đứng vớt được từ dưới lên mà bỏ ra số tiền tiết kiệm cả đời hả?” Tôi nhìn Long Linh.

Cô ta trông chỉ mới hai mươi tuổi, sao có thể nhặt xác gần hai mươi năm được?

Một người đang sống sờ sờ sao lại muốn đặt làm quan tài ma cho xác chết mình vớt được?

Đúng là thú vị!

Nhưng khi chiếc xe kia chạy vào sân nhà, một luồng khí lạnh lập tức ập thẳng vào người tôi khiến tất cả lông tơ dựng đứng.

7

Cửa xe vừa mở, trời đang sáng đột nhiên nổi gió, mây đen lập tức kéo đến.

Sau đó quan tài ma ở sau nhà vốn im lặng mấy năm nay lại bắt đầu có tiếng động.

Trước cửa nhà, chiếc chuông đồng được treo bằng tơ nhện keo leng keng.

Một chiếc quan tài sắt được dán nhiều lớp niêm phong viết phù văn bằng chu sa được nâng xuống, bên trên còn được khắc rất nhiều dị thú trấn hồn.

Trong lúc những người khác khiêng quan tài, Trương Thiên Nhất cầm một thanh kiếm bằng đồng đen đứng cạnh giữ vững đội hình.

“Hay là gọi thiên lôi đốt đi.” Vừa nhìn là tôi đã thấy có vấn đề.

Lần trước mười mấy người chết, tôi suýt bị kéo vào giới u minh, oán khí của Lý Cúc Hoa cũng không nặng như vậy.

Cái xác nằm trong quan tài này và Lý Cúc Hoa đều rắc rối như nhau cả.

Thấy tôi xoay người định bỏ vào nhà, Long Linh vội cản tôi lại, nói: “Tôi nghe Trương Thiên Nhất nói nhà họ Quan làm quan tài ma để họ không phải chết, nhưng cô lại không biết cách làm quan tài người đúng không? Tôi có thể cung cấp manh mối về quan tài con người cho cô, chỉ cần cô giúp tôi làm quan tài ma cho cô ta.”

Long Linh nghe việc này từ Trương Thiên Nhất?

Thế cô ta không biết Trương gia ở Vân Hải có một quan tài người sao?

Nếu muốn, tôi có thể trực tiếp tới Trương gia và xem cái quan tài người do chính tay bà ngoại và mẹ mình làm.

Tôi thấy Mặc U đứng ở cửa sau bị ồn ào bên ngoài làm phiền phải quay ra, mới nhìn anh, anh lập tức lảng tránh, chuyển sang nhìn Trương Thiên Nhất.

Trong lòng chua chát, tôi quay đầu nói với Long Linh: “Nói đi.”

“Cô từng nghe nói đến quan tài Bôn Vân chưa?” Long Linh nhìn tôi, “Bôn Vân là con trai thứ ba của thủy thần Vô Chi Kỳ. Vào thời Đại Vũ trị thủy, ngài ấy bị Đại Vũ đánh bại. Đại Vũ ra lệnh cho các thiên tướng trảm Bôn Vân, ném xác xuống sông. Vô Chi Kỳ sai thủy quái đi nhặt xác, dùng gỗ mun (*) rồi an táng trên vách núi Toàn Châu dựng đứng.”

(*) Tên gốc là âm trầm mộc (阴沉木) hay còn gọi là ô mộc (乌木) chỉ loại gỗ đen được cacbon hóa, nhìn chung có màu đen, là loại gỗ quý.

Nghe nói đến gỗ mun, tôi theo bản năng nhìn Mặc U đang ẩn mình trong bóng tối.

Nửa quan tài người của anh cũng làm từ gỗ mun.

“Nghe đồn Vô Chi Kỳ dùng gỗ mun làm quan tài là để giúp con trai Bôn Vân sống lại. Vách núi Toàn Châu kia là nơi âm dương giao nhau, tiện cho việc hấp thu tinh hoa nhật nguyệt, ứng với chu thiên đẩu số.” Long Linh trầm giọng, “Nó có giống quan tài người nhà họ Quan cô làm không? Tôi có thể dẫn cô đến vách núi Toàn Châu xem quan tài của Bôn Vân, nói không chừng nhìn thấy quan tài kia, cô có thể bắt chước làm một cái.”

Quan tài của Bôn Vân, gỗ mun, vách đá dựng đứng…

8

Tôi thầm ghi nhớ thông tin về quan tài của Bôn Vân, nhìn cửa hàng một vòng, lại nhìn Mặc U đang đứng dựa vào khung cửa, cuối cùng hạ quyết tâm, gật đầu: “Được!”

Long Linh lập tức tươi cười rạng rỡ.

Nhưng Trương Thiên Nhất lại nói: “Xác chết đứng này rất hung, chắc cô cũng cảm nhận được, cô phải suy nghĩ cho kỹ càng.”

Vớt xác có ba nên ba không, trong đó điều kiêng kị nhất chính là không được vớt thi thể đứng.

Long Linh suy nghĩ một lúc, giải thích: “Thôn chúng tôi mưa to liên tiếp ba ngày, nước sông dâng cao nhưng lại có rất nhiều cá chết nổi lềnh bềnh, mọi người đi vớt cá thì phát hiện thi thể này. Thi thể ở ngay gần bờ, tóc đen che phủ hết khuôn mặt, lại trôi nổi trên mặt nước như đang nhìn thẳng vào những người bắt cá. Thế nên…”

Long Linh hạ giọng: “Tôi cũng cảm nhận được thi thể này rất hung, nhưng coi như là vì quan tài Bôn Vân, cô đi xem thử trước đi rồi làm cũng được.”

Phát hiện xác chết đứng trong nước, mưa dầm mấy ngày kể oan tình, cá chết trôi nổi thu hút con người, nửa đêm oán than tìm cố nhân.

Xác chết này đang muốn kêu oan!

Nhưng dù có thế nào đây cũng là tối kỵ, đáng lẽ không nên vớt lên.

Long Linh không quen biết xác chết này nhưng lại bỏ ra tất cả số tiền mình có kèm với điều kiện quan tài của Bôn Vân chỉ để tôi làm quan tài ma. Cô ta rốt cuộc có ý đồ gì?

Tôi khẽ cười, giơ tay chỉ Trương Thiên Nhất, hỏi Long Linh: “Cô cũng đã nói vụ quan tài của Bôn Vân với anh ta đúng không? Nếu không chỉ với sự ngăn cản của cô, anh ta có thể từ bỏ việc dẫn thiên lôi thiêu rụi xác chết đứng sao? Điều anh ta muốn cũng là tôi theo cô đi xem quan tài của Bôn Vân kia để tôi nghiên cứu cách làm quan tài người.” Nói tới đây, tôi nhìn Trương Thiên Nhất, “Đúng không?”

Nếu không Long Linh sao có thể ngăn cản được Trương gia Vân Hải?

Trương Thiên Nhất không có ý định thực hiện hôn ước, giữa chúng tôi coi như không có ràng buộc gì, nhưng anh ta lại giải vây cho tôi, thực ra là để tôi làm việc cho mình.

“Trừ khi cô dẫn chúng tôi đi xem quan tài của Bôn Vân vô điều kiện?” Tôi nói.

Long Linh lập tức nhận ra vấn đề, quay đầu nhìn Trương Thiên Nhất: “Thì ra anh lợi dụng tôi.”

Trương Thiên Nhất vẫn giữ nụ cười trên khuôn mặt: “Làm quan tài ma cũng được, tìm quan tài của Bôn Vân cũng thế, đây đều là điều hai cô muốn, mọi người chỉ đang hợp tác mà thôi.”

Tôi còn chưa kịp phản bác, Mặc U ở phía sau bỗng lên tiếng: “Tôi biết tại sao cậu lại làm như vậy. Quan tài người của Trương gia đã xảy ra vấn đề.”

Quan tài người bà ngoại làm xảy ra vấn đề?

Sao Mặc U biết?

Tôi quay đầu nhìn anh.

Nhưng Mặc U vẫn nhìn Trương Thiên Nhất chằm chằm, cười như không cười: “Tôi có thể cùng Quan Cửu đi tìm quan tài của Bôn Vân, cũng có thể hỗ trợ cô ấy giải quyết vấn đề quan tài người Trương gia đang gặp, sau khi xong việc, tôi có một điều kiện.”

“Mời nói.” Trương Thiên Nhất đưa tay.

“Sau khi xong việc, cậu đổi tên đi, tên gì cũng được, nhưng không được gọi là Thiên Nhất nữa!” Mặc U lạnh giọng.

Tôi cứ tưởng Mặc U muốn nghiên cứu quan tài người của nhà họ Trương hoặc là những điều kiện khác lớn lao hơn, kết quả chỉ yêu cần Trương Thiên Nhất đổi tên, như thế không thiệt thòi sao?

Tôi vội kéo tay áo Mặc U, ám chỉ anh bàn điều kiện khác.

Long Linh nhìn tôi, lại nhìn Trương Thiên Nhất, thì thầm: “Bạn trai cô đang ghen đấy. Nhất là số khởi đầu, cửu là số kết thúc. Một bắt đầu, một kết thúc. Thiên Nhất, Quan Cửu…” Long Linh giơ tay ra đếm, “Sau này hai người mà có con thì đặt tên là Thời, nghe cứ như là tảo hôn vậy.”

(*) Tảo hôn (娃娃亲): là một phong tục cổ xưa, ám chỉ việc kết hôn giữa một người nam và một người nữ do cha mẹ sắp đặt khi họ còn nhỏ

Tôi sửng sốt.

Một là, điều Mặc U quan tâm có phải sống suy nghĩ của tôi không?

Hai là, nếu tôi và Trương Thiên Nhất là tảo hôn, tại sao bà ngoại và mẹ chưa từng nhắc đến.

Không đúng!

Bắt đầu từ việc Trương gia đến đóng quan tài con người, mọi thứ hình như đã được bàn bạc từ trước.

Chẳng trách khi Trương gia đến, bọn họ không mang theo tiền hay gỗ làm vật liệu, nhưng bà ngoại vẫn có thể đóng ra quan tài, chứng tỏ là đã có sự chuẩn bị.

Nhưng tại sao chứ? Quan tài người kia xảy ra vấn đề gì?

Rốt cuộc là vấn đề gì mới khiến Trương Thiên Nhất rất ghét tôi phải tự tìm tới nhà, còn dẫn theo Long Linh cung cấp manh mối về quan tài người?

error: Content is protected !!