Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Bách Hợp Chương 328

Chương 328

10:40 sáng – 27/05/2024

Hạ Mạt ngẩn ra một chút, phản ứng đầu tiên chính là Beta nam hồ đồ đi? Cũng dám trắng trợn mà nói ra ý muốn phản bội Nội Các?! Nhưng mà đợi đến khi cậu nhìn về phía sau mới phát hiện nảy sinh ý tưởng này cũng không phải chỉ có một mình Beta nam, mà gần như là tất cả binh sĩ của Nội Các!

Cậu cứng họng, không nói ra nổi câu nào.

Phản loạn Nội Các, quy phục Hoàng Đảng?

Đây đương nhiên là điều mà cậu muốn thấy nhất! Mong nhìn thấy nhất! Chỉ là nếu như vậy thì người nhà của những vệ binh này sẽ bị lọt vào tầm ngắm của Nội Các đi?!

Beta nam thấy Hạ Mạt vẫn luôn im lặng không nói lời nào, cho rằng lời nói của mình làm cho cụa phản cảm, chỉ có thể yên lặng gục đầu xuống.

Sớm đã đoán được cho dù Hoàng Đảng có trí tuệ uyên bác đến mức nào thì cũng không có khả năng tiếp nhận địch nhân trước kia. Nhưng bọn họ vẫn không muốn từ bỏ, chẳng sợ chỉ có một chút khả năng gia nhập Hoàng Đảng thì bọn họ cũng muốn nếm thử!

Hoàng Đảng lúc này, tuy nói thực lực tổng hợp vẫn kém Nội Các, nhưng lại là một nơi có thể cho người ta tự do cùng tôn nghiêm! Một nơi thuộc về có thể để cho bọn họ cam tâm tình nguyện đầu rơi máu chảy!

Chỉ là một nơi thuộc về như vậy chung quy vẫn không thuộc về bọn họ.

Binh lính miễn cưỡng cười cười, trên má hiện lên hai núm đồng tiền nhạt, “Thực xin lỗi, là chúng tôi mạo muội. Hy vọng chuẩn vương phi không để chuyện này ở trong lòng ……..” nói xong, hắn xoay người chuẩn bị rời đi.

Bóng dáng nam Beta cô đơn như vậy, thật giống như bọn họ đã đem tất cả hy vọng đặt lên Hoàng Đảng, nhưng Hoàng Đảng lại tàn nhẫn nói cho bọn họ tất cả đều là si tâm vọng tưởng.

“Từ từ!”

Hạ Mạt thật sự không muốn thấy kết quả tàn nhẫn như vậy, vì vậy nhanh chóng đuổi theo.

Nam Beta hốt hoảng xoay người, nhìn Hạ Mạt, “Chuẩn vương phi, còn có chuyện gì cần phân phó sao.”

Hạ Mạt nói: “Cũng không phải chúng tôi không muốn tiếp nhận các anh.”

Đồng tử xám xịt của nam Beta bỗng nhiên bốc cháy lên một ngọn lửa.

“Chỉ là, cần các anh suy xét kỹ tiền căn hậu quả của hành động này.” Hạ Mạt cố kỵ mà nhìn thoáng qua doanh trại của Laurent, Beta nam thấy thế lập tức nhạy bén nói: “Hắn không ở đây.”

Hạ Mạt thoáng yên tâm, “Căn cứ vào hiểu biết của chúng tôi với Nội Các thì để bảo đảm mức độ trung thành của mọi người, bọn họ sẽ tìm mọi cách khống chế người nhà phụ thuộc của bọn họ. Lúc nãy tôi chần chừ chính là không biết người nhà của các anh có hay không…….”

Beta nam bừng tỉnh, vẻ mặt cảm động, “Cảm ơn chuẩn vương phi quan tâm! Tôi là cô nhi, cho nên không tồn tại vấn đề người nhà bị khống chế, thế nhưng người nhà của một vài chiến hữu quả thực bị khống chế.”

Hạ Mạt gật đầu, tiếp tục nói: “Tôi không muốn các anh bởi vì gia nhập Hoàng Đảng mà mất đi thân nhân, cho nên ・・・・・・”

“Chuẩn vương phi xin yên tâm! Tôi sẽ truyền nguyên văn những lời ngài nói cho các chiến hữu! Cảm ơn ngài!”

“Mau trở về đi.”

“Vâng!”

Beta nam cao hứng phấn chấn về nơi dừng chân, lập tức đã bị một đám vệ binh vây xem, mọi người không dám làm càn nói chuyện với chuẩn vương phi, nhưng muốn tra hỏi một binh sĩ nhỏ vẫn còn có thể!

Kết quả là, Hạ Mạt chỉ nghe thấy Beta nam phát ra từng tiếng kêu thảm thiết, thế nhưng trong thanh âm kia lại lẫn vào càng nhiều vui sướng cùng hưng phấn.

Buổi tối 5h30, đám Randall trở về.

Để nghênh đón đoàn thăm thân từ xa mà đến, đội hộ vệ hoàng gia tự chủ trương mà thêm một món ăn mặt vào trong bữa cơm chiều.

Hai mặn một chay, nếu như ở trên địa cầu cổ thì chỉ là một thực đơn bình thường, thế nhưng đối với Lạp Hỗ tinh cầu thì chỉ có người có tiền mới có thể hưởng thụ.

Du ngoạn hơn nửa ngày, năm tên nhà giàu đã sớm khiếp sợ không thôi.

Ngay từ đầu nghe nói Hoàng Đảng phát hiện ra tinh cầu nguyên thủy có thể thay thế địa cầu cổ, bọn họ còn tưởng rằng đây là tin vịt mà Hoàng Đảng thả ra, không nghĩ tới chờ chân chính đặt chân lên mảnh đất này mới phát hiện ra Lục Tinh phong phú dồi dào hơn cả trong tưởng tượng.

Chu Hữu Tài bưng bát, tỉ mỉ nhìn đồ ăn trong đó: Một cái bánh mì nướng, một phần rau xanh xào thịt, một phần xương sườn nướng, còn có mấy loại rau dưa. Loại thức ăn này ngay cả một gia đình loại trung cũng thấy khá sang chảnh, nhưng là ở Lục Tinh, ngay cả tất cả binh sĩ đóng quân đều có thể ăn được loại đồ ăn ngon lành này!

Giá trị kinh tế của Lục Tinh còn cao hơn đánh giá của bọn họ nhiều!

Nghĩ đến đây, Chu Hữu Tài nhịn không được có chút kích động, hắn hung hăng gắp hai miếng rau cho vào trong miệng mình, một bên ăn, một bên nhanh chóng lên kế hoạch trong đầu: Cục thịt mỡ này hắn ăn chắc rồi!

Sau cơm chiều, Randall cùng Lannado lại liên lạc với nhau, thảo luận chủ yếu liên quan đến sự nguy hiểm khi nhóm nhà giàu quy thuận.

Hạ Mạt nằm nghiêng trên giường,vốn còn rất có tinh thần, chỉ là nghe nghe rồi lại buồn ngủ, ngay cả mí mắt khép lại lúc nào cũng không biết.

Thẳng đến khi Randall cắt đứt video, rón ra rón rén lên giường thì ý thức của Hạ Mạt mới thoáng trở lại, mở nửa con mắt ra nhìn Randall, cánh tay bá đạo vòng qua người hắn rồi lại ngủ mất.

Tám giờ sáng ngày hôm sau, chờ Hạ Mạt tỉnh lại, Randall đã không còn nữa, sờ sờ độ ấm bên ổ chăn của Randall, lạnh lạnh, có vẻ đã rời giường rất lâu.

Hạ Mạt chậm rãi mặc xong quần áo, mới vừa xuống giường Randall đã bưng nước ấm đi vào.

“Anh tính giờ chuẩn thật.”

Randall cười cười không nói, vẫn thay cậu rửa mặt cùng tay như cũ, làm xong mọi việc hắn mới buông khăn, hai tay ôm lấy eo Hạ Mạt, lỗ tai dán lên cái bụng hơi nhô lên kia.

Ánh mắt Hạ Mạt phi thường nhu hòa, “Thật sự có thể nghe thấy thanh âm bọn nhỏ hoạt động sao?”

“Đương nhiên.”

Hạ Mạt buồn cười, “Kỳ thật chính là thanh âm tiêu hóa của dạ dày đúng không.”

“Sao có thể?” Khóe miệng Randall gợi lên một độ cung phi thường nhạt, “Đi ra ngoài ăn cơm đi.”

“Được.”

Hai người đi ra khỏi doanh trại, vốn đang định xếp hàng nhưng lại không nghĩ mấy người lính đã giúp bọn họ lấy xong. Bọn họ đi đến đối diện ba người Trương Lợi, bắt đầu ăn cơm sáng.

Hạ Mạt gần đây rất có tinh thần ăn uống, chung quy cũng do không có việc gì sốt ruột cả, tuy nói Nội Các đến làm cho bọn họ cảm thấy rất phiền chán, nhưng chỉ cần đám người đó không chủ động lao ra đến trước mặt cậu thì cậu sẽ không cảm thấy quá khó chịu.

Nhưng trên thế giới này chính là có nhiều chuyện không mong muốn như vậy.

Hạ Mạt mới vừa uống xong hơn nửa bát cháo đã phát hiện ba người Trương Lợi ngồi đối diện ngẩng đầu nhìn chằm chằm sau lưng cậu. Hạ Mạt bị bọn họ xem đến sởn tóc gáy, quay đầu nhìn lại, a, kẻ ác!

Laurent xuất hiện quá đột nhiên, Hạ Mạt hoàn toàn không có chuẩn bị tâm lý, đồ ăn sặc vào khí quản dẫn đến một trận ho khan tê tâm liệt phế.

Randall lo lắng mà vỗ lưng cậu, sắc mặt đen đến dọa người.

Laurent kinh ngạc mà “A” một tiếng, khẩn trương hỏi: “Hạ Mạt, chuẩn vương phi không có việc gì đi?”

Hạ Mạt thật vất vả khụ đồ vật ở trong khí quản ra, nghe thấy tên xấu xa này nói liền “Ha hả”! Nếu ngươi không xuất hiện ở trước mặt ta thì lão tử đúng là không có chuyện gì cả!

“Là tôi không tốt, tôi hẳn là nên nói trước một tiếng.” Biểu tình trên mặt Laurent phi thường áy náy, thật giống như gã ôm toàn bộ trách nhiệm lên đầu mình.

Hạ Mạt quả thực vô lực phun tào, ai cũng biết ngươi là sói xám, còn giả làm bạch liên hoa cái gì?!

Thấy Hạ Mạt không hồi phục, Laurent cũng phi thường tự giác mà kéo một cái ghế nhỏ bên cạnh ra ngồi xuống, sau đó làm lơ biểu tình phi thường cổ quái của năm người còn lại tự mình nói: “Chuẩn vương phi hiện giờ mang thai cũng hơn 3 tháng, theo lý mà nói đã vượt qua kỳ nguy hiểm, thế nhưng thuyền cẩn thận có thể đi được vạn năm, ngài vẫn phải khắc chế nhiều ở trên phương diện sinh hoạt.”

Hạ Mạt bị hắn nói như lọt vào trong sương mù, ngay sau đó liền nghe thấy gã nói: “Chuẩn vương phi đã ở chỗ này một đoạn thời gian rất dài, vì an toàn của bản thân ngài hẳn là nên nhanh chóng về cung tu dưỡng.”

Ta phi! Lúc này đã gấp không nhịn nổi mà lộ mặt thật?!

Muốn cho lão tử rời đi Randall về Lạp Hỗ?!

Quả thực tưởng bở!

Laurent nói: “Hiện giờ tình huống ở Lục Tinh vẫn chưa ổn định, đóng quân ở đây trong thời gian dài cũng không tốt cho thai nhi.” Gã dừng một chút, “Nếu như ngài không chê, tôi có thể phái phi thuyền của Nội Các hộ tống ngài”

“Các hạ.” Hạ Mạt đánh gãy lời nói của gã.

“Chuẩn vương phi mời nói.”

“Ngài có phải là quản quá nhiều rồi không?”

Tươi cười của Laurent vẫn không thay đổi.

“Đầu tiên, tôi chính là bởi vì Hắc Vương Tinh cùng phái đoạt quyền của Triều Qua tinh cầu công kích mà đánh bậy đánh bạ đi vào nơi này, dựa theo quy định của luật pháp tinh tế, người đầu tiên phát hiện ra tinh cầu có thể đặt tên cho tinh cầu này, cũng có quyền định cư lâu dài ở đó.”

Laurent bị lời nói của cậu phản bác lại, gã im lặng một lúc, Hạ Mạt lại nói: “Huống hồ nếu tôi đoán không sai thì lần tập kích đó cũng có quan hệ với Nội Các?”

Sắc mặt Laurent biến đổi, ra vẻ trấn định nói: “Chuẩn vương phi, ngài đang nói giỡn?”

“Nói giỡn?” Hạ Mạt nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang nắm chặt của Randall dưới bàn “Có phải nói giỡn hay không mời Nội Các tra một cái chẳng phải là biết hay sao?”

Sắc mặt Laurent liên tục thay đổi, gã vốn muốn để Hạ Mạt chạy về Lạp Hỗ, sau đó Randall cùng với đội hộ vệ Hoàng gia sẽ không có lý do ngốc ở chỗ này nữa, thậm chí ngay cả đoàn thăm thân gì đó của bọn họ cũng có thể rút lui! Đến lúc đó bọn họ muốn làm cái gì còn không phải dễ như trở bàn tay?! Trăm triệu không nghĩ tới, Hạ Mạt vậy mà khó đối phó như vậy!

Hạ Mạt nhìn Laurent thay đổi sắc mặt mà cảm thấy thực sự buồn cười, hắn buông tay Randall, bưng bát cháo tiếp tục húp từng ngụm nhỏ, một bên ăn, một bên nói: “Các hạ, ngài không cảm thấy bản thân thế đơn lực mỏng sao? Đã không có người bày mưu tính kế, đã không có người thề sống chết nguyện trung thành, ngài còn có thể nhấc lên sóng gió gì?”

Trên mặt Laurent tràn đầy nhục nhã cùng phẫn nộ.

Hạ Mạt nhẹ nhàng nhích lại gần phía Randall, “Có câu nói không biết các hạ đã nghe qua chưa. Đắc đạo giả đa trợ, thất đạo giả quả trợ (Câu nói của Mạnh Tử, dịch ra là: Làm theo đạo lý thì được nhiều người giúp, làm trái đạo lý thì ít người chịu giúp), tôi đoán, đây đại khái chính là sự khác biệt nhất giữa ngài và Randall điện hạ đi.”

Laurent ngậm bồ hòn ở chỗ của Hạ Mạt, sau khi trở lại bên của Nội Các thì trở nên táo bạo vô cùng, quả thực hận không thể lôi Hạ Mạt qua đánh một trận!

Từ ngày đó, Laurent không còn tìm Hạ Mạt phiền toái, thế nhưng bên đoàn khảo sát kia lại xảy ra tình huống liên tục.

Ngày thứ ba đoàn khảo sát đi đến Lục Tinh, Trương Tiền Hoa cầm đầu bởi vì rơi xuống vực sâu mà bị thương nằm liệt nửa người.

Điều đó như một điểm xuất phát, hai ngày kế tiếp một người trong ba thành viên còn lại bởi vì tình huống ngoài ý muốn mà bị thương ở não. Sau đó, đoàn khảo sát bảy người chỉ còn lại có ba người.

Laurent biết những thứ này nhất định có quan hệ với Hoàng đảng, thế nhưng không thể nào tìm ra được chứng cứ! Chỉ có thể làm kẻ câm ăn hoàng liên, đắng mà không nói được câu nào!

Hết chương 328

error: Content is protected !!