Bản lĩnh của Liên Trì nàng đã được lĩnh giáo qua, quả thật hắn nói câu này cũng không có gì là không ổn, nhưng nếu hắn là một nam nhân trưởng thành nói câu này với nàng, thì ắt hẳn nàng sẽ rất cảm động, đáng tiếc, hắn chỉ là một hài tử chưa trưởng thành, nói câu này lại có hơi… Buồn cười.
Tang Ca cốc đầu hắn một cái, cười cười nói: “Được. rồi, vậy ngươi phải mau mau trưởng thành để bảo vệ ta đấy nhé.”
Liên Trì lập tức ủ rũ, hắn cũng đâu có muốn ở trong bộ dạng hài tử, nhưng hắn mới sinh ra không lâu, muốn trưởng thành phải chờ một thời gian rất dài.
Nếu bế quan tu luyện thì nhanh nhất cũng phải mất một trăm năm mới có thể trưởng thành hơn bộ dạng bây giờ. Liên Trì thầm hạ quyết tâm, trong vòng một trăm năm, Tang Ca chỉ ở lại Ma tộc làm sâu gạo thì có lẽ sẽ an toàn, sau này hắn bế quan xong, thực lực thăng tiến thì việc bảo vệ cho nàng lại càng dễ dàng hơn.
Nhưng suy tính của Liên Trì lại không thể nào so được với suy tính của Thiên đạo, một trăm năm… Nói ngắn cũng không ngắn, nói dài lại không dài, nhưng đủ để xảy ra rất nhiêu chuyện, chỉ sợ tới lúc Liên Trì bước ra ngoài đã cảnh còn người mất…
Tuy nhiên Liên Trì lại không cách nào biết được. chuyện này, hiện tại hắn chỉ một lòng muốn mạnh lên: “Tang Ca, ta muốn bế quan tu luyện.”
Tang Ca nghe vậy không khỏi kinh ngạc, xong nàng cũng không ngăn cản, bế quan để thực lực thăng tiến là chuyện tốt, hơn nữa nếu bế quan hắn sẽ không quấn lấy nàng, nàng cũng sẽ bớt mất một cái đuôi. Bế quan đúng là… Không thể nào tốt hơn!
Tang Ca như mẹ già nhìn thấy con trai đã trưởng thành, nàng vui mừng nói: “Ngươi muốn bế quan ở đâu, †a sẽ chuẩn bị giúp ngươi!”
Hiếm khi nào Liên Trì lại từ chối yêu cầu của nàng như lần này, hắn lắc đầu nói: “Không cần, tự ta sẽ tìm nơi bế quan.”
Tang Ca cầu còn không được, nàng nở nụ cười rạng rỡ, hào hứng nói: “Vậy ngươi muốn bế quan bao lâu? Chừng nào thì bắt đầu?”
Nhìn thấy nụ cười của Tang Ca, Liên Trì cũng cười theo: “Ta muốn bế quan một trăm năm, ngày mai sẽ đi.”
Nàng có hơi tiếc nuối, một trăm năm… Có hơi ít. Nếu như hắn bế quan lâu một chút thì tốt rồi.
Còn về phần Huyết Vũ, trong khi hắn trăm suy ngàn tính để Tang Ga và Liên Trì tự chém giết lẫn nhau thì lại không tính được tới bước Liên Trì sẽ đi bế quan. Tới khi hắn biết được chuyện này thì Liên Trì đã đi được hơn mười ngày, muốn tìm cũng không biết tìm ở đâu, Huyết Vũ tức tới hộc máu.
Tất nhiên, hiện tại hắn vẫn chưa biết chuyện đó cho nên vẫn hứng thú bừng bừng kể cho Phong Liên Dực nghe về kế hoạch của mình.
Phong Liên Dực không có thời gian ngồi nghe hắn lảm nhảm, nghe thấy đề nghị ban nãy của Huyết Vũ, hắn mất kiên nhẫn mắng một tiếng: “Ngu xuẩn!”
Nhìn thấy bộ dạng Huyết Vũ còn muốn tiếp tục nói, cuối cùng Phong Liên Dực cũng không nhịn nổi nữa, bàn tay nhanh như chớp giơ ra đánh vào phần gáy của hắn. Huyết Vũ chỉ kịp trợn tròn mắt, sau đó ngã gục xuống đất.
Phong Liên Dực thuận thế ngồi xuống bên cạnh hắn, dùng tay bóp miệng Huyết Vũ ra để máu từ lòng bàn tay của mình nhỏ giọt vào miệng hắn. Không lâu sau, Huyết Vũ đột nhiên mở bừng mắt, khí thế quanh người cũng khác hẳn khi trước, đôi mắt chỉ toàn lạnh nhạt hờ hững không còn sự linh động giống ban nãy.
Nhìn thấy hắn đã tỉnh, Phong Liên Dực cũng không tiếp tục cho hắn uống máu nữa. Lại nói, Huyết Vũ cũng đã đẩy tay hản ra ngoài rồi tự mình đứng dậy.
Chỉ thấy hắn đưa tay lên sờ sờ phần gáy, sau đó lạnh nhạt nói: “Ngươi lại đánh bổn tọa à? Lần sau ra tay nhẹ một chút, dù sao cũng là thân thể của bổn tọa.”
Phong Liên Dực không trả lời câu hỏi đó của hắn mà hỏi vấn đề khác: “Lần này ngươi có thể ra ngoài được bao lâu?”
“Máu của Bạch Xà, cộng thêm máu của ngươi… Nhiều nhất là hai ngày.”
“Hai ngày? Không đủ, có thể kéo dài thêm được không?” Phong Liên Dực nhíu mày hỏi.
Lần này Huyết Vũ trầm mặc rất lâu, gương mặt hắn như phủ thêm một lớp băng sương, sau đó mới dùng ngữ điệu tiếc hận nói: “Không được, bổn tọa sắp tới thời kỳ độ kiếp, khoảng thời gian này phải tiết kiệm lực lượng tập trung vượt qua kiếp nạn, không thể phân tán lực lượng đi đối phó với hắn.”
Nhắc tới hắn, Phong Liên Dực cũng không khỏi chán ghét nói: “Mỗi lần nhìn thấy kẻ kia dùng thân thể của ngươi làm những điều ngu xuẩn là ta lại không nhịn được muốn bóp ch,ết hắn.”
Giọng nói Huyết Vũ lúc này cũng đầy sát khí: “Bổn tọa cũng muốn bóp c,hết nó, nói gì tới ngươi!”
Hắn hơi ngừng một lát, sau đó mới nói tiếp: “Khoảng thời gian bổn tọa không có ở đây, hắn lại dùng thân thể bổn tọa gây ra tai họa gì nữa?”
“Cũng không có gì nhiều, nếu có thì chỉ là việc ký huyết khế với Tang Ca…”
“Ngu xuẩn! Nếu không phải do hắn thì bổn tọa cần gì phải phí sức với một con kiến hôi chứ!” Nghĩ tới việc này, Huyết Vũ lại càng bực mình. Không phải là hắn không thể giải Huyết khế, nhưng phá giải nó là đi ngược với đạo trời, phải chịu phản phệ. Thiên kiếp của hắn lại sắp tới gần, càng những lúc như thế này thì lại càng phải tiết kiệm lực lượng, nếu không rơi vào tình huống vạn bất đắc dĩ thì hắn sẽ không giải Huyết khế với Tang Ca vội.
“Tranh thủ hai ngày trở về Xà tộc của ngươi một chuyến đi, mấy tên Xà yêu kia sắp lật tung cái ngôi Xà Vương của ngươi rồi đấy.” Phong Liên Dực cũng không để ý tới Huyết Vũ nữa, ném lại một câu sau đó xoay. người đi vào trong phòng.
Huyết Vũ nghe thấy hắn nói như vậy thì cười lạnh một tiếng: “Hổ không ra oai lại tưởng bổn tọa là mèo con, xem ra bổn tọa đã nhân từ với các ngươi quá rồi… Bạch Xà!”
Hắn vừa gọi lên hai chữ Bạch Xà, thì thân thể Bạch Xà ở một nơi xa xôi bỗng nhiên cảm giác được chủ nhân triệu hoán, một cỗ lực lượng kéo thân thể nó về phương hướng của Huyết Vũ, mặc cho Hắc khí trong thân thể nó kháng cự thế nào cũng vô dụng.
Thoát một cái, trên bàn tay Huyết Vũ đã xuất hiện thêm một con Bạch Xà nhỏ, Bạch Xà khế dụi dụi vào tay. hắn như có ý muốn lấy lòng.
Huyết Vũ chỉ nhàn nhạt liếc nó một cái, nhưng lại khiến cho Hắc khí ở trong thân thể Bạch Xà rợn tóc gáy, có cảm giác như bị người ta đặt trước lưỡi kiếm sắc bén. Xong Huyết Vũ cũng không làm gì nó, mà là phất †ay thuấn di trở về Xà tộc.
Thời gian chỉ có hai ngày, sau đó hắn sẽ lâm vào. ngủ say. Vì thế thời gian này nhất định không được lãng phí.
Nói đi cũng phải nói lại, có lẽ chuyện này chính là quãng thời gian lịch sử đen tối nhất của hung thú Huyết Đằng Xà, Huyết Vũ.
Ai mà ngờ được rằng trong thân thể của hắn lại có tận hai linh hồn chen chúc nhau. Chuyện phải kể từ lúc hắn tu luyện bị tẩu hỏa nhập ma, nguyên khí đại thương bị cô hồn dã quỷ từ đâu tới muốn chiếm lấ,y thân thể, nhưng Huyết Vũ cũng không phải ăn chay, hắn dùng lực. lượng đối kháng lại lại càng khiến hẳn rơi vào tình cảnh rét vì tuyết lại lạnh vì sương.
Cuối cùng đạt tới trạng thái cân bằng hai linh hồn cùng chung một thân thể. Với một người tâm khí cao ngạo như Huyết Vũ, sao hắn có thể chịu được chứ, nhưng với tình trạng nguyên khí đại thương của hắn, muốn giành lại quyền khống chế thân thể vô cùng khó khăn. Cho nên hắn đành nhẫn nhịn chờ tới khi khôi phục hoàn toàn mới bắt đầu tranh đoạt thân thể.
Chỉ có điều Huyết Vũ cũng không nghĩ tới, kẻ cô hồn dã quỷ kia mất trí nhớ, trong khoảng thời gian hắn ngủ say lại dùng ký ức của hắn như của bản thân mình, tự nhân bản thân là Huyết Đằng Xà. Tuy vậy nhưng bản nhân với kẻ giả mạo vẫn hoàn toàn khác nhau, người nhận ra điểm khác đó chính là Phong Liên Dực. Lần đó suýt nữa Phong Liên Dực đã bóp nát thân thể này. May. mà hắn kịp thời tỉnh lại giải thích cho Phong Liên Dực nghe, sau đó lại nửa uy hiếp nửa dụ dỗ để Phong Liên Dực tạm thời trông coi thân thể mình.
Nhưng chuyện này nói ra quả thực rất mất mặt, cho. nên ngoại trừ Phong Liên Dực, không còn người thứ ba biết tới sự tồn tại của kẻ cô hồn kia.