Trời đêm trong veo, hàng ngàn tinh tú trên bầu trời như cách hoa đào lả tả rơi xuống phía đông. Nếu như cói theo cách của nhân giới, đây chính là hiện tượng sao băng. Nhưng hiện tượng này lại không đem tới điều tốt lành gì, bởi vài ngàn năm trước, một đêm trước khi Phượng tộc diệt tộc, hiện tượng này cũng từng diễn ra.
Trên nóc nhà của một tẩm điện nào đó, một bóng người hòa vẫn vào trong bóng đêm, người đó khoác một chiếc áo choàng đỏ, mái tóc bạc khẽ lay động trong gió – Ngoại trừ Liên Trì thì còn ai vào đây!
Hăn ngước mắt lên nhìn bầu trời, ánh mắt xoẹt qua một chút u ám, xong rất nhanh đã biến mất. Phía dưới, cung nữ trong Ma cung đang thu dọn một tẩm điện, tuy Liên Trì không hề cố ý che dấu hành tung của mình, nhưng đám cung nữ kia vẫn không mảy may nhận ra.
Liên Trì rũ mắt nhìn, chỉ thấy đám cung nữ kia ôm hết đống đồ này tới đống đồ khác ra đặt trước tẩm cung. Có vẻ như định dùng lửa đốt đống đồ đó đi.
“Không nghĩ tới trong tẩm điện nàng ta cũng có nhiều đồ tốt thật.” Một cung nữ vừa ném chiếc mặt nạ màu đen ở trong phòng ra ngoài, vừa lẩm bẩm cảm thán với người bên cạnh.
“Còn phải nói sao? Tang Ca từng là quận chúa cơ mà, thiếu gì đồ tốt cơ chứ, các nhìn thanh kiếm này mà xem?!” Có người đứng bên cạnh bĩu môi, sau đó liếc mắt nhìn thấy thanh bảo kiếm sáng bóng trên bàn, không khỏi reo lên.
Đám người vội vàng cúi đầu quan sát, chỉ nhìn thấy thanh Phượng Loan bỗng nhiên rung động như đang cảm nhận được thứ gì đó, kiếm khí sắc bén tỏa ra bốn phía.
Liên Trì đứng trên nóc tẩm điện vừa lúc nhìn thấy cái mặt nạ đen bị cung nữ kia ném ra ngoài, bỗng nhiên hắn cảm thấy mặt nạ này rất quen mắt, cho nên trước khi nó kịp rơi xuống đất đã khều ngón tay một cái, mặt nạ bỗng bay lơ lửng tới trước mặt hắn.
Hăn quan sát một hồi, cũng không nhớ ra mặt nạ này mình đã từng nhìn thấy chỗ nào, lại không nỡ vứt đi, cho nên tiện tay nhét vào ống tay áo, sau đó xoay người đi tới địa lao cứu Tang Ca.
Những tội trạng mà Tang Ca phải gánh, hắn đã nghe rồi. Cũng biết kết cục của nàng là thế nào, bây giờ chính là khoảng thời gian tốt nhất để lợi dụng nàng.
Địa lao nằm ở phía Tây của Ma cung, vốn dĩ với thuật pháp của Liên Trì, sẽ chẳng mất nửa khắc đã có thể tới được, nhưng không hiểu vì sao Liên Trì lại không muốn nhanh chóng chạm mặt nàng như vậy, cho nên chỉ tản bộ trên không trung, tới khi tới được cửa địa lao cũng đã hai khắc trôi qua.
Cửa địa lao không hề có thủ vệ canh gác, đi vào sâu trong chút nữa, phía trong tối tăm giơ tay ra không nhìn rõ năm ngón, ở góc địa lao chỉ có một ngọn đèn dầu đang le lói chiếu sáng. Bởi vì địa lao này thiết kế rất đơn giản, cho nên chẳng bao lâu Liên Trì đã tìm được lồng Cửu Khúc đang nhốt Tang Ca.
Nhưng khi nhìn thấy hình ảnh trước mặt mình, hắn chỉ cảm thấy lồng ngực nhói lên, một cảm giác phẫn nộ bỗng dưng ập tới. Bởi cánh cửa lồng Cửu Khúc đã được mở toang, phía bên trong, một tên nam nhân đang đè Tang Ca xuống đất, quần áo hai người không chỉnh †ề. Bộ vũ y trắng như tuyết của nàng đã bị máu thấm ướt, vạt áo trước ngực đã rách toạc, lộ ra làn da mềm mại trắng hồng. Tên nam nhân kia đang vùi đầu vào cổ nàng, say mê li,ếm m,út. Tang Ca nghiêng đầu qua một bên, bên má còn in hăn dấu bàn tay đỏ bừng, móng tay nàng đâm sâu vào trong da thịt, môi đã bị căn tới bật máu.
Nhìn thấy hình ảnh này, đầu óc Liên Trì còn chưa phản ứng được, nhưng thân thể của hắn đã hành động, Tang Ca chỉ nhìn thấy cánh tay của hắn vung lên, hóa thành phong chưởng chém vào gáy của tên nam nhân đang đè trên người nàng.
Một dòng máu ấm nóng phun lên mặt Tang Ca, nàng bỗng cảm thấy hơi nặng, cúi đầu mới phát hiện ra tên thị vệ kia đã tắt thở, đổ gục xuống người nàng.
Liên Trì sải bước vào bên trong lồng Cửu Khúc, đá †ên nam nhân kia qua một bên, một đám hắc vụ bỗng xuất hiện bao phủ lấy thân thể hẳn ta, rất nhanh sau đó, thân thể của tên thị vệ kia chỉ còn là một bộ xương trắng hấu.
Khóe mắt Tang Ca run rẩy, nhìn đi nhìn lại vài lân mới thật sự xác định người trước mắt mình là Liên Trì.
Nàng vẫn giữ tư thế nằm trên mặt đất, đôi mắt hơi ửng đỏ, bộ vũ y đã không còn che khuất được thân thể xinh đẹp của nàng, ấn ký hình ngọn lửa nơi mi tâm thi thoảng lại lóe lên, ngọn lửa sinh động như thật đập thẳng vào. mắt Liên Trì, khuấy đảo mặt nước tĩnh lặng trong lòng hắn.
Liên Trì chỉ cảm thấy cổ họng khô nóng, không hiểu vì sao, cứ mỗi khi nhìn thấy nàng, hản lại bắt đầu không kiềm chế được bản thân mình. Hai người nhất thời im lặng nhìn nhau, không ai nói một lời nào.
Đúng lúc này, Liên Trì bỗng ngồi xuống, dùng một tay nâng cằm nàng lên, ngón tay nhẹ nhàng vuố.t ve cánh môi đã sưng đỏ của nàng. Trong đầu bất giác nhớ tới hình ảnh ban nãy, ánh mắt hắn liền trở nên âm u khó đoán.
Tang Ca không quen với tư thế này, hoặc giả là nàng không quen với một Liên Trì thế này, cho nên há miệng muốn nói gì đó. Chỉ có điều lời vừa ra tới miệng, đã bị Liên Trì nuốt vào toàn bộ. Hắn cúi đầu, ngậm lấy môi nàng.
Tang Ca sững sờ, đầu óc trở nên trống rỗng. Lát sau, nàng bỗng kịch liệt giãy dụa. Liên Trì cau mày, chỉ cần một bàn tay cũng đã cố định được hai tay đang giãy dụa không ngừng của nàng trên đỉnh đầu. Tay còn lại đỡ lấy gáy của Tang Ca, khiến cho nụ hôn này của hắn càng trở nên sâu hơn.
Chỉ qua một hồi, hơi thở của hẳn bắt đầu trở nên dồn dập, bàn tay đang đỡ gáy của Tang Ca cũng di chuyển vị trì, lần mò xuống eo thon của nàng bắt đầu tìm tòi. Nhân lúc hắn cúi đầu hôn xương quai xanh của mình, Tang Ca nghiến răng nói từng chữ một: “Liên Trì! Dừng lại ngay cho tai”
Liên Trì quả thật dừng lại, hẳn ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Tang Ca, hắn chỉ nhìn thấy trong ánh mắt của nàng như có thứ gì đó đang vỡ vụn ra từng mảnh, mảnh vụn đó ghim thẳng vào tim Liên Trì, hắn khàn giọng: “Ngươi quen biết bổn tọa?”
Ánh mắt của hắn lạ lẫm, tuyệt không phải giả vờ. Tang Ca không biết hắn bị làm sao, nhưng có một điều nàng có thể chắc chắn, hắn không phải là Liên Trì trước. đây! Nếu như là trước đây, chỉ cần nàng nói không muốn. hắn chắc chắn sẽ dừng lại.
Liên Trì chờ hồi lâu vẫn không thấy nàng đáp lại, trong lòng hắn vốn còn lấn cấn chuyện ban nãy, cho nên bèn cúi đầu dùng sức cắn lên bả vai nàng. Lực cắn rất mạnh, làm rách cả da của Tang Ca. Máu từ miệng vết cắn lập tức ứa ra, cũng không biết hắn đã làm cách gì, chỉ thấy hắn khẽ hôn nhẹ lên miệng vết thương. Nụ hôn vừa dứt, máu cũng đã ngừng chảy, nhưng đau đớn của Tang Ca thì không hề giảm bớt.
Liên Trì càng hôn càng hăng, càng khó kiềm chế được bản thân. Bộ vũ y của nàng vốn đã rách rưới không chịu nổi, dưới tác động của hản, hiện tại ngay cả việc che đi những chỗ quan trọng cũng không được nữa.
Nụ hôn của Liên Trì kéo dài từ cầm xuống tới ngực tới phần bụng dưới của Tang Ca. Khi hôn tới phần bụng dưới, hẳn bỗng cảm thấy kích động không thôi, nhất thời bỏ qua phản ứng của Tang Ca.
Nàng chỉ cảm thấy máu nóng vọt lê/n đỉnh đầu, cảm giác nhục nhã xộc tới bủa vây lấy Tang Ca. Nàng muốn giấy dụa, muốn thét lên nhưng lồng Cửu Khúc vốn ngăn cách với không gian bên ngoài, ngoại trừ người ở trong lồng, không ai có thể nghe thấy tiếng động ở bên trong.
Tang Ca còn chưa tìm ra cách giải quyết chuyện này thì Liên Trì ở phía trên đã không chịu nỗi, hắn đẩy đùi của nàng lên cao, dùng sức tiến vào bên trong. Trong giây phút hai người hòa làm một, Liên Trì rê,n rỉ một tiếng đầy thỏa mãn.
Đau đớn từ hạ thân truyền tới nhắc nhở Tang Ca rằng đây không phải là giấc mơ, đây là sự thật. Nàng thật sự bị Liên Trì xâm phạm!
Tang Ca không giữ nổi bình tĩnh, nàng nức nở thét lên: “Liên Trì, nếu như ngươi cứu ta chỉ vì muốn thay thế vị trí của tên nam nhân kia, vậy thì ngươi có khác gì hắn chứ! Cầm thú! Cầm thú! Ta hận ngươi! Ta hận ngươi!”