Gần 7 giờ tối, Harry rảo bước về phía hầm, đến trước cửa văn phòng của Snape, đối diện với bức họa Medusa cậu nói ra khẩu lệnh.
“Harry Potter nhà Ravenclaw đến để cấm túc, mật khẩu là sồ cúc.”
Medusa lười biếng vẫy tay để cậu vào, trong lúc đó Harry còn có thể nghe tiếng con rắn khắc trên tay nắm cửa cười chế giễu.
[Lâu lắm rồi mới thấy có một đứa nhà Ravenclaw phải cấm túc. Ravenclaw lại sinh ra một tên ngu ngốc sao khặc khặc khặc]
Giả vờ không hiểu những tiếng xì xì của đám rắn, Harry tiến vào hầm. Căn phòng dù có lò sưởi vẫn tỏa ra hơi thở băng lãnh. Trên những cái giá để sát tường là hàng chai lọ đựng tiêu bản động vật ngâm trong dung dịch ướp xác màu xanh lá. Phía bên kia phòng Snape đang ngồi trước bàn làm việc quay lưng lại với Harry có vẻ như đang chấm bài tập.
“Cấm túc của trò ở bên kia.”
Harry đi đến bàn thí nghiệm, không biết hôm nay lại phải làm gì đây? Là vắt dịch con sên hay lại là nhổ răng nanh rắn độc. Trên bàn chỉ có một tấm da dê mỏng, cậu cầm nó lên nhìn thì thật là ngạc nhiên.
“Giáo sư Snape, cái này…”, Harry do dự lên tiếng.
“Trò có thể làm được, đừng giả ngu”, Snape cũng không hề nâng đầu lên mà nói.
Harry thở dài nhận mệnh, bắt đầu tìm kiếm nguyên liệu bắc vạc lên điều chế độc dược. Trên tấm da dê là một danh sách các loại thuốc cao cấp, có một số loại còn không có trong sách giáo khoa. Đây căn bản là vượt quá khả năng của học sinh năm bảy luôn rồi.
Harry lựa chọn vài loại không cần thời gian điều chế quá dài làm trước. Gạt bỏ hết tạp niệm, cẩn thận tỉ mỉ làm từng bước ngay cả đằng sau mình xuất hiện thêm một người cũng không để ý. Có chăng cũng vì cậu nhận định đây là nơi an toàn nhất trong lâu đài, là nơi cậu có thể thả lỏng cảnh giác đầu nhập vào công việc trong tay.
Snape quan sát toàn bộ quá trình Harry thực hiện với ánh mắt phức tạp, có lẽ hắn đang chứng kiến một bậc thầy độc dược trẻ nhất từ trước tới nay. Một bậc thầy độc dược mười một tuổi, thiên phú của đứa trẻ này có khi còn hơn cả hắn. Làm ra cái danh sách này thực ra Snape cũng chỉ muốn thử xem trình độ của thằng nhóc này đến đâu. Từ thủ pháp điều chế thuần thục của nó ở trên lớp hắn đã nhìn ra đó không phải là thủ pháp của một đứa nhỏ thiên phú cao mới biết làm độc được lần đầu. Snape biết trong các đại gia tộc nội tình thâm hậu người thừa kế luôn được đào tạo từ khi rất nhỏ, Draco Malfoy nhà ông bạn Lucius của hắn là một ví dụ. Gia tộc Potter là một gia tộc lâu đời có ghi chép trong “Sinh mà cao quý” nhưng chưa bao giờ nghe thấy người gia tộc này có thiên phú về độc dược như vậy, ngay cả thế gia độc dược như gia tộc Prince có khi còn không bằng. Thiên phú như thế này ở một gia tộc bình thường dù ở xó xỉnh khỉ ho cò gáy nào thì đã hận không thể rêu rao cho toàn thể giới phù thủy biết. Đứa nhỏ này giống như đột nhiên mọc ra từ hư không vậy.
“Trò có thiên phú làm người khác phải ghen tị, Potter”, sau khi Harry tắt lửa rót độc dược vào chai Snape đã buông một câu nhận xét như vậy.
Harry chậm rãi xoay người nhìn Snape, tuy miệng nói ghen tị như trong mắt của người đàn ông này chỉ có sự thưởng thức và công nhận.
“Em không nghĩ em có thiên phú gì để làm cho người ta phải ghen tị đâu.”, Harry mỉm cười thu dọn bàn thí nghiệm, người có thiên phú thực sự đang đứng sau lưng cậu mới đúng. Cậu đã bỏ ra gần 700 năm mày mò nghiên cứu nhưng chỉ có thể miễn cưỡng đạt được trình độ của Snape bây giờ. Harry biết rất rõ khả năng của mình, bảo cậu làm theo công thức sẵn có còn có thể chứ cậu không thể sáng tạo các loại độc dược mới như bậc thầy độc dược chân chính được, “Em chỉ là bắt đầu sớm hơn người khác mà thôi, làm đi làm lại nổ cả tấn vạc mới có thể thuần thục được như vậy.”
“Có khả năng kiên nhẫn, kiên trì theo đuổi mục tiêu của mình cũng là một loại thiên phú.”, Snape nhíu mày, đứa nhỏ này sao vậy? tự phủ định chính bản thân mình như thế?
Lời nói của Snape khiến Harry sửng sốt, cậu lăng lăng nhìn hắn không thốt được lời nào. Đôi mắt trong suốt tuyệt đẹp chăm chú dõi theo làm Snape mất tự nhiên.
“Trễ rồi trò có thể trở về. Đừng để ta bắt được trò sau giờ giới nghiêm đấy!”, Snape vung tay đuổi người.
“Vâng ạ”, Harry hành lễ với Snape rồi trở về, trước khi ra khỏi cửa cậu quay lại đối với Snape vui vẻ cười, “Cám ơn thầy, giáo sư Snape”
Harry rời đi để lại Snape cứng ngắc như tượng đá không tự nhiên đứng đó, hắn cảm thấy mặt mình có chút nóng. Làn da quanh năm vàng như nến đêm nay hiếm khi được phủ thêm một sắc thái khác tràn đầy sức sống.
…
Thời tiết dần trở lạnh, lũ trẻ cũng bắt đầu thay đồng phục mùa đông. Đám động vật nhỏ càng khó rời bỏ chiếc giường ấm áp vì thế mà bữa sáng ở đại sảnh gần đây đều vắng vẻ hơn ít nhiều.
“Dạo này mấy đứa nhóc nhà Gryffindor hay đến trễ quá!”, Giáo sư Galatea Merrythought đang dạy môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám phàn nàn với giáo sư McGonagall.
“Tôi sẽ nhắc nhở bọn chúng nhiều hơn.”, McGonagall nhăn mày đáp lời.
“Sắp đến giáng sinh, tụi nhỏ có hơi lười biếng một chút đừng nặng lời với chúng quá.”, Dumbledore khuyên nhủ.
“Sao ông không vào tận giường năn nỉ bọn chúng thức dậy luôn đi? Học trò nhà Slytherin sẽ không bao giờ có chuyện vô kỷ luật như vậy.”, Snape hừ lạnh.
“Do trời lạnh quá mà, mùa đông năm nay đặc biệt tới sớm. Ôi! Đã có mấy bé lửng nhỏ nhà tôi phải vào bệnh thất rồi.” giáo sư Sprout sầu muộn thở dài, học trò Hufflepuff tuy không đi trễ nhiều như Gryffindor nhưng cũng không ít.
“Học trò nhà tôi không hề đi trễ, trò Potter đã sửa lại cái đồng hồ lớn trong phòng sinh hoạt chung khiến nó có thể đúng giờ gọi tất cả học trò có tiết buổi sáng dậy mà không làm ồn tới những người còn lại.”, giáo sư Flitwick rung đùi đắc ý nói, lâu lâu nhà Ravenclaw mới có một học sinh xuất sắc như vậy phải tận lực khoe khoang mới được.
“Cái đồng hồ đó hư lâu lắm rồi ấy nhỉ?”, McGonagall hiếu kì hỏi.
“Đúng vậy, trò Potter rất có hiểu biết về những loại phù chú và trận pháp cổ. Trò ấy đã phát hiện và tu sửa những trận pháp khắc trên đồng hồ còn sao chép lại một bản cho tôi nghiên cứu nữa. Tôi không nghĩ tới cái đồng hồ không ai để ý tới của nhà tôi lại chứa đựng nhiều điều thú vị như vậy, trò Potter và tôi đã cùng thảo luận về chúng sau mỗi buổi học.”, Flitwick khen ngợi.
“Trò Potter là một đứa bé ngoan”, giáo sư Sprout cũng đồng tình gật đầu, “Trò ấy biết cách chăm sóc rất nhiều loại thực vậy pháp thuật, nhà kính của tôi may mắn được trò Potter sắp xếp ngăn nắp hẳn ra.”
“Trò Potter đúng là rất giỏi, chương trình biến hình năm nhất xem ra quá dễ với trò ấy. Tôi đã cho trò ấy một số bài tập nâng cao trò Potter đều hoàn thành xuất sắc mà còn đưa ra những ý tưởng rất đáng nghiên cứu”, McGonagall tích cực nhận xét.
“Trò Potter…”
“Trò Potter…”
Tay cầm tách cà phê của Snape dừng lại giữa không trung, hắn từ từ ngẩng đầu nhìn mấy vị giáo sư đang mồm năm miệng mười nói chuyện. Càng nghe hai hàng lông mày của Snape càng cau chặt lại, nghĩ tới những giờ cấm túc mỗi buổi tối trong lòng dâng lên cơn tức giận vô cớ. Mẹ nó, thằng nhóc này nghĩ nó là thánh hay sao? Lo chuyện bao đồng nhiều như vậy lấy đâu ra thời gian nghỉ ngơi.
Tối hôm đó, Harry đi tới hầm như thường lệ lại bị chặn đứng ở cửa.
“Cấm túc của trò từ hôm nay kết thúc. Sau này không cần đến nữa.”, Snape hằn học đuổi người.
“Nhưng mà em chưa làm hết danh sách…”, Harry do dự nói.
“Trò không cần lo”, Snape giận đùng đùng đóng sập cửa, sau đó hắn còn đổi luôn mật khẩu vào hầm.
Harry đứng bần thần trước cửa hầm thật lâu rồi mất mát trở về.
Mấy ngày sau đó tâm trạng của Harry vẫn luôn rất tệ nhưng vì cậu che giấu tốt nên không ai có thể biết được. Buổi học cuối cùng trước kì nghỉ lễ, sau giờ Thảo dược học Harry còn muốn ở lại giúp giáo sư Sprout đóng cửa tất cả nhà kính nhưng bị bà từ chối.
“Trò không cần phải giúp cô đâu, trò nên trở về chuẩn bị hành lý cho ngày mai mới đúng.”
“Không sao đâu, thưa giáo sư Sprout. Em…”
“Cô nói này”, giáo sư Sprout thở dài cắt ngang lời Harry, “Các thầy cô thật đáng trách, cô quên mất trò vẫn chỉ là học trò năm nhất thôi. Chuyện trò cần phải làm chính là học tập và vui chơi với bạn bè mới đúng.”
“Nhưng em rất thích giúp đỡ các thầy cô mà.”, Harry cười nói.
Giáo sư Sprout xoa đầu Harry cảm thán, “Trò là một đứa trẻ ngoan, là các thầy cô sơ suất. Nếu Severus không nói chúng ta còn chưa nhận ra mình đã chiếm mất thời gian nghỉ ngơi của em đâu.”
“Giáo sư Snape?”, Harry thật ngạc nhiên.
“Ừ, cậu ấy còn mắng các cô một trận. Cho nên, trò Potter trò phải nghỉ ngơi thật nhiều nếu không thì không cao lên được đâu.”, bà giả vờ dọa dẫm.
Giống như sau cơn giông trời hửng nắng, bước chân Harry có chút lâng lâng. Đột nhiên không hiểu sao cậu còn muốn nhảy nhót một chút. Harry đi thẳng xuống hầm, khẩn trương gõ gõ cửa làm Medusa đang ngủ giật mình tỉnh dậy khó chịu uốn éo.
“Chuyện gì?”, Snape mặt đen mở cửa nhận ra đó là Harry liền hằm hằm hỏi.
“Giáo sư Snape, giáng sinh vui vẻ.”, Harry cười hì hì.
“Trò đến đây chỉ để nói cái này?”, Snape nhướng mày hỏi.
“Em muốn tiếp tục đến hầm làm độc dược.”, Cậu hớn hở nói ra ý nguyện.
“Không có việc gì làm lại muốn cấm túc, đầu trò bị nước vào à?”, hắn không thể hiểu nổi.
“Không phải cấm túc, là em muốn được thầy hướng dẫn về độc dược”, Harry kiên định nhìn Snape.
“Không phải ai cũng có thể được bậc thầy độc dược chỉ bảo đâu?”, Snape nhếch môi cười nhạt.
“Vậy em có đủ tiêu chuẩn không?”, cậu nghiêng đầu mở to mắt nhìn Snape.
“Sau kì nghỉ, buổi tối hai, tư, sáu.”, Snape mím môi quăng một câu rồi vội vàng đóng sầm cửa để lại Harry miệng đã toét đến mang tai.
Một học kỳ kết thúc,lũ học trò lũ lượt lên tàu vượt qua vùng núi đồi phủ đầy tuyết trắng trở vềnhà. Harry ngồi trong toa tàu ngắm nhìn khung cảnh tâm trạng tốt hơn bao giờ hết.