Sau tất cả, Nhã Yến Kỳ nào biết được Chu Diễn ngụy biện ra một câu chuyện để chia rẽ tình cảm của cô ấy và Mạn Nghiên. Muốn hai người trở mặt, cấu xé lẫn nhau để hắn ở một bên hả dạ.
Nghịch cảnh con người thường bắt đầu từ việc yêu sai người, mà Nhã Yển Kỳ là một trong số trường hợp đó! Hiểu nhầm giữa cô ấy và Mạn Nghiên sẽ khiến Nhã Yến Kỳ trở nên biến chất, con người dân bị tha hóa!
Tiếng mở cửa của Mạn Nghiên làm Nhã Yến Kỳ sực tỉnh, cô ấy thu lại khuôn mặt thất thần, tiến đến cầm túi đã giúp Mạn Nghiên.
“Hai người sao thế? Mau bóc bánh ra ăn đi.”
Mạn Nghiên thấy mấy túi bánh còn nguyên vẹn trên bàn thì hơi bất ngờ. Nói là sẽ về nhanh nhưng vì bả chủ phải pha cà phê cho khách nên cô phải chờ khá lâu. Chẳng lẽ trong khoảng thời gian đó, hai cô gái ngồi nhìn nhau thôi sao? Cô thấy không khí hơi căng thẳng.
“À, nãy giờ em cùng chị Yến Kỳ ngồi say sưa nói chuyện, nên mới chưa bóc ra ăn đỏ” Chu Ái Ái nhanh miệng đáp.
Mạn Nghiên đem đá vừa mua về cho vào nước ngọt. Ba người ngồi nói chuyện, thi thoảng Chu ÁI Ái còn chọc cho Mạn Nghiên cười lên thành tiếng. Cô gái đơn thuần này đâu biết hai người đang ngồi trước mặt mình, ai cũng đeo một lớp mặt nạ hoàn hảo, mang đầy âm mưu toan tính trong đầu, chầu trực cơ hội để trả thù cô.
Chu ki Ái ngồi chơi khoảng ba mươi phút, rồi ra về. Mạn Nghiên nói Chu Ải Ái ở lại cùng ăn cơm nhưng cô ta không muốn làm phiền họ. Tiễn Chu Ái Ái xong, Mạn Nghiên lấy rau ra nhặt để làm bữa trưa.
Lúc đổ gốc rau vào sọt rác, Mạn Nghiên vô tình thấy dưa muối mà cô mang lên tối qua nằm gọn trong đó. Cô lặng người nhìn Nhã Yến Kỳ, hỏi:
“Yến Kỳ, sao trong sọt rác… lại có dưa cải muối thế?”
Nhã Yến Kỳ làm bộ áy náy, xin lỗi Mạn Nghiên.
“Buổi sáng nay tớ thèm nên lấy ra ăn với cơm. Tớ mãi xem phim nên quên đậy lại, để trên bàn bất cẩn quơ tay trắng, làm nó đổ hết ra sàn. Mạn Nghiên, tớ thành thật xin lỗi.” Nhã Yến Kỳ giọng nhỏ dần.
“Không sao, không sao đâu.”
Cô nhìn đống dưa cải muối trong sọt rác, lòng tiếc hùi hụi. Dì Hạ đã mất công lựa thật kỹ, sau đó phơi nắng rồi mới muối, vậy mà bị đổ hết sạch.
Mạn Nghiên đăng ký môn bóng chuyền trong học phần Giáo Dục Thể chất, trùng hợp lại gặp Vương Phong làm giảng viên đứng lớp.
Tiếng còi trên tay anh vang lên, mọi người bắt đầu tập trung đứng thành ba hàng ngang. Mạn Nghiên và Nhã Yến Kỳ đứng ngay hàng đầu tiên, còn ở giữa hàng, đối diện với Vương Phong.
Đến khi điểm danh xong, mọi người bắt đầu khởi động thư giãn gân cốt. Bài học đầu tiên là tư thế chuẩn bị và di chuyển trong môn bóng chuyền. Mạn Nghiên từng được đào tạo bài bản vào những năm học cấp ba, cô còn từng vào câu lạc bộ bóng chuyền của trường, nên mấy bài tập này không hề làm khó được cô.
Trái lại có vài người vì lâu ngày không vận động, mới tập được hai mươi phút đã ngồi dài ra đất. Một cô sinh viên than thở:
“Thầy Vương, mới mấy động tác cơ bản đã khó vậy rồi, làm sao bọn em ném trải bóng qua cái lưới cao đằng kia được chứ.”
“Có thấy ai học môn tôi mà rớt chưa? Mấy cô cậu chỉ cần đi học đầy đủ, thầy đẹp trai đây sẽ không đánh trượt môn đứa nào cả.” Vương Phong vừa nói vừa vuốt mái tóc bồng bềnh, lãng tử.
Mọi người nghe xong thì mừng rỡ, ai nấy đều không ngớt lời tán thưởng anh. Vương Phong quả không hổ danh vừa đẹp trai vừa tốt bụng, khác xa với tên Tôn Bách Thần mặt lạnh, suốt ngày hà khắc với học sinh. Trong tiết hắn, đến nghỉ giải lao năm phút cũng là điều xa xỉ!
“Đúng đúng, thầy Vương quả nhiên đẹp trai nha. Thầy dạy ở đại học Bắc Thành là niềm vinh dự to lớn của mấy đứa sinh viên tụi em luôn đó.”
Vương Phong cười lên đầy sảng khoái. Anh và đám sinh viên vẫn hay nói chuyện vui đùa qua lại, không bị gò bó bởi các quy tắc trong nhà trường. Học hành các môn khác đã đủ bức bách, vì thế Vương Phong không bao giờ đặt nặng áp lực lên sinh viên của mình. Anh luôn làm cho họ thấy thoải mái nhất có thể, để họ xem giờ Giáo Dục Thể Chất là thời gian giải tỏa căng thẳng, thỏa sức thể hiện bản thân mình.
“Mấy cô cậu thấy tôi và tên Tôn Bách Thần, ai đẹp trai hơn hửm?”
“Dĩ nhiên là thầy Vương rồi.” Đám sinh viên nhao nhao lên.
“Haha, tôi hỏi cho vui thế thôi, chứ bản thân tự ý thức được mình đẹp trai hơn cái tên mặt đơ đó nhiều!” Anh dí dỏm nói.
Mạn Nghiên nhìn Vương Phong, trộm bĩu môi một cái. Ôi trời, chẳng lẽ vì anh và Tôn Bách Thần chơi chung nên độ tự luyến cũng giống nhau sao? Bề ngoài có vẻ hai người họ đối nghịch nhau về tính cách, nhưng nghĩ kỹ thì có rất nhiều điểm tương đồng. Có lẽ vì thế mà hai người đàn ông hoàn hảo này mới là bạn thân của nhau.
Nếu không phải vì Mạn Nghiên thường xuyên “lăn giường” cùng Tôn Bách Thần, cô còn tưởng Vương Phong và hắn là một cặp nữa đó!
Vương Phong cho mọi người nghỉ ngơi tầm mười lăm phút. Sau thời gian đó hắn sẽ chia thành từng nhóm nhỏ, để mọi người tập làm quen với trái bóng.