Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 9: Chương 9

4:16 sáng – 28/05/2024

Người bị hại tối nay cũng chết rất thê thảm.
Tần Lễ Hòa là thương nhân có tiếng ở thành Trường An, chết trong phòng ngủ nhà mình, chịu cả trăm nhát đao.
Hiện trường thảm thiết khiếp người, nơi nào cũng thấy máu bắn tung tóe.
Thi Đại chỉ nhìn thoáng qua, đã tự biết mình lùi ra ngoài cửa.
“Toàn bộ vết đao đều là trước khi chết.”
Dù là Diêm Thanh Hoan, trông thấy cảnh này cũng tê hết da đầu:
“Hung thủ tránh hết tất cả những nơi trí mạng, vết thương tập trung ở tứ chi, sau lưng và lồng ngực, cũng tức là…lúc người điều khiển con rối hành hung, Tần Lễ Hòa sống không được chết không xong, chịu mấy trăm vết đao, mới mất máu quá nhiều mà qua đời.”
Nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ.
“Tần Lễ Hòa chết dưới lưỡi đao hỗn loạn, vừa khéo phù hợp với hình tượng quỷ đao lao.”
Thi Đại mở tờ giấy vàng nhạt trong tay ra:
“Câu chuyện linh dị hôm nay là Đao.”
Phường Thanh Long xuất hiện tung tích của người điều khiển con rối, đồng liêu Trấn Ách Ti nghe tin kéo tới, mang đến truyền thuyết linh dị mới nhất.
Giấy tiêm thảo lần này, được dán ở đầu đường phía tây phường Thanh Long.
Giống như hai lần trước, “Đao” là câu chuyện về quả báo.
Nhân vật chính là thương nhân nhu nhược vô dụng, tính tình quái gỡ, một ngày nọ gặp phải mấy tên cường đạo cướp bóc, chẳng những không báo quan, ngược lại còn trở thành đồng bọn, nối giáo cho giặc.
Sau khi thành công, thương nhân được một số tiền lớn bất nghĩa.

Ngặt nỗi gã không thể xóa bỏ tình cảnh tàn sát hôm đó ra khỏi đầu mình, đêm nào thương nhân cũng bị ác mộng đeo bám, cuối cùng đến một hôm, bị quỷ đao lao do oan hồn hóa thành tìm đến báo thù.
Đêm nay gia chủ gặp nạn, Tần phủ tĩnh lặng.
Thấy sắc mặt Lưu phu nhân xanh mét, Thi Đại an ủi vài câu, dịu dàng nói:
“Trượng phu của ngài là người như thế nào? Có kẻ thù không?”
“Kẻ thù? Kẻ thù của gã không ít đâu.”
Trải qua muôn vàn thử thách niềm vui nỗi buồn, Lưu phu nhân tâm như nước đọng:
“Tần Lễ Hòa không phải người tốt, là gã khốn ỷ mình có tiền tùy ý làm bậy, cưỡng ép dân nữ, ỷ mạnh hiếp yếu, bội bạc, e rằng trừ giết người, những chuyện khác gã đều làm hết.”
Nàng ta cười lạnh:
“Với tính tình của gã, dù thật sự giết người, ta cũng không thấy lạ.”
Diêm Thanh Hoan nghe mà ngơ ngác:
“Sao phu nhân lại nói vậy?”
“Ta không quản được miệng mình, mọi người cứ tùy ý nghe là được.”
Tự biết mình nhiều lời, Lưu Phu Nhân ngượng ngùng cười:
“Tính tình Tần Lễ Hòa nóng nảy, thường hay đánh mắng nha hoàn sai vặt, từng vì tranh chấp với người ta, suýt nữa đánh chết người đó.”
Giang Bạch Nghiễn đã băng bó vết thương, ôm kiếm đứng một bên, đột nhiên lên tiếng:
“Nghe nói Tần Lễ Hòa ăn chơi đàng đi3m, tiệm vải là do Lưu phu nhân quản lý.”
“Đúng vậy.”
Lưu phu nhân nén cười, nhìn thoáng qua chàng, lại nhanh chóng rời mắt.
Vị công tử này có tướng mạo điển trai ôn hòa, nhìn vào mắt chàng, lại khiến nàng ta nảy sinh ảo giác như bị rắn độc nhìn chằm chằm, sống lưng lạnh toát.
“Tần Lễ Hòa là kẻ giàu có đầu óc rỗng tuếch.”
Nhớ lại chuyện cũ, Lưu phu nhân thở dài tiếc nuối:
“Gã là người Giang Nam, hơn hai mươi năm trước đến Trường An, dựa vào tiền tổ truyền mở tiệm vải.”
Tần Lễ Hòa biết mình không có tài kinh doanh, ngỏ lời cầu hôn với Lưu gia làm ăn buôn bán nhiều thế hệ, nhờ sính lễ phong phú đã thành hôn với Lưu phu nhân.
Lưu phu nhân mỉm cười tự giễu:
“Ta và gã tuy là phu thê, nhưng giống chủ thuê và người làm sổ sách hơn.”
Thi Đại ngẫm ra điều đáng ngờ:
“Tại sao Tần Lễ Hòa không ở Giang Nam, lại mang theo gia nghiệp tổ truyền đến Trường An?”
Lưu phu nhân lắc đầu:
“Ta từng hỏi gã chuyện đó, Tần Lễ Hòa không trả lời.”
Yên lặng một thoáng, nàng ta khẽ nói như đang do dự:
“Ta đã nghi ngờ chuyện đó từ lâu.

Tần Lễ Hòa tự xưng là người Việt Châu Giang Nam, nhưng chưa từng dẫn ta đến quê nhà Việt Châu của gã.

Thấy cách hành xử của gã, không giống thiếu gia được sống an nhàn sung sướng, cực kỳ thô bỉ.”
Liệu gã có nói dối về lai lịch của mình hay không? Tại sao phải nói dối? Nếu Tần Lễ Hòa không phải người giàu có ở Giang Nam, từ đâu gã có tiền để mang đến Trường An?
Thi Đại rũ mắt, đầu óc hỗn loạn coi như đã có một sợi chỉ mỏng chờ được bóc ra.
Một kẻ không rõ lai lịch, mang theo một số tiền lớn.
Nguồn gốc của số tiền kia, có vẻ khá sâu xa.
“Ta phát hiện một điểm thú vị.”
Nhìn giấy tiêm thảo trong tay, Thi Đại nói:
“Tính cách và lai lịch của nhân vật chính trong những câu chuyện linh dị kia, có thể hoàn toàn trùng khớp với người chết.”
Diêm Thanh Hoan:
“Hoàn toàn trùng khớp ư?”
Không đúng đâu nhỉ? Ví dụ như câu chuyện “Đao” hôm nay, tuy nhân vật chính cũng là thương nhân, nhưng nhu nhược quái gỡ, khác xa một trời một vực với Tần Lễ Hòa nóng nảy kiêu ngạo.
“Còn nhớ chuyện đầu tiên không? Họa bì đấy.”
Thi Đại khẽ nói:
“Nhân vật chính trong Họa bì ngược đãi thê nhi, cưỡng ép dân nữ, chiếm đoạt gia tài của bách tính, là một gã khốn.

Miêu tả này, khiến huynh nghĩ đến ai?”
Diêm Thanh Hoan sửng sốt, giật mình hốt hoảng:
“Tần Lễ Hòa!”
“Câu chuyện thứ hai Quỷ thắt cổ.”
Thi Đại gật đầu:
“Nhân vật chính là ngụy quân tử, ngoài mặt hay giúp đỡ người nghèo, được hàng xóm xem là người lương thiện.”
Đây chẳng phải là người chết đầu tiên trong vụ hung án liên hoàn, thương nhân thích làm việc thiện, ra vẻ đạo mạo hay sao?
“Xem tiếp câu chuyện thứ ba Đao.”
Thi Đại nói:
“Nhân vật chính nhu nhược quái gỡ, vì cấu kết với đạo tặc, bị ác mộng đeo bám, không thể xóa nhòa ám ảnh trong lòng.”
Diêm Thanh Hoan buộc miệng thốt lên:
“Là tiên sinh dạy học mới chết hôm qua!”
Hắn còn nhớ rõ, tiên sinh dạy học u ám kiệm lời, rất sợ máu.

“Cũng tức là.”
Suy nghĩ hỗn loạn dần dần tập trung lại, thoáng chốc Diêm Thanh Hoan đã thông suốt:
“Thực ra hình mẫu nhân vật chính trong những câu chuyện linh dị kia đều là người chết, chẳng qua chỉ phân tán rồi tách ra thôi.”
Ví dụ như nhân vật chính trong “Đao”, phù hợp với thân phận “thương nhân bán vải” của Tần Lễ Hòa, cùng tính cách “nhút nhát quái gỡ” của tiên sinh dạy học.
Còn nhân vật chính trong “Quỷ thắt cổ”, lại dùng thân phận của “tiên sinh dạy học”, và tính khí “ôn hòa lễ độ” của phú thương.
Người điều khiển con rối trộn lẫn đặc trưng của hai người lại với nhau, viết vào cùng một câu chuyện, rồi làm loạn thứ tự, dễ dàng khiến người ta nghe nhìn lẫn lộn.
Chỉ đọc một câu chuyện đơn lẻ, không ai nghĩ nó sẽ liên quan đến người chết.
Chẳng ngờ, giữa câu chuyện và người chết, giữa người chết với nhau lại có một mối liên hệ, cả hai giao thoa kết hợp.
Như rất nhiều mảnh ghép rải rác, chỉ khi ghép lại từng mảnh với nhau, mới trông thấy cả bức tranh hoàn chỉnh.
Nghĩ tiếp theo hướng này, Diêm Thanh Hoan không khỏi cau mày:
“Nếu nhân vật chính đúng là người thật, vậy những thứ khác miêu tả trong câu chuyện, cũng là thật sao? Cướp đoạt tiền tài, giết người cướp của…”
“Nếu câu chuyện của người điều khiển con rối là thật, hẳn đúng là như vậy.”
Thi Đại suy nghĩ:
“Tiên sinh dạy học ở phường Xương Nhạc, từng tận mắt chứng kiến một đám đạo tặc cướp bóc, lợi ích che mờ đôi mắt, nối giáo cho giặc.

Vì nhát gan, từ đó về sau rất sợ thấy máu.”
“Người lương thiện trong phường Vĩnh Khánh, từng cướp đoạt tiền cứu mạng của người ta.”
Thi Đại lên tiếng:
“Còn về Tần Lễ Hòa, gã có số tiền không rõ lai lịch là chuyện ván đã đóng thuyền.”
Số người làm chuyện phi pháp trong thành Trường An nhiều không kể xiết, người điều khiển con rối lại chọn ba kẻ kia, ngược đãi chém giết mang tính báo thù.

Khả năng lớn nhất là hắn ta có mối thù sâu nặng với người chết.
Trong câu chuyện người điều khiển con rối viết, tội mà ba nhân vật chính phạm phải là…
“Ba người kia.”
Diêm Thanh Hoan nuốt nước bọt:
“Đều từng cướp tiền.”
“Nếu đoán không sai, ba người chết từng cướp giết một gia đình, dùng số tiền bất nghĩa kinh doanh làm giàu.”
Thi Đại gật đầu:
“Chân tướng chỉ có một, người điều khiển con rối đến để trả mối thù đó.”
Còn việc càn rỡ dán những câu chuyện linh dị lên tường, thay vì nói là điềm báo cái chết, chẳng bằng muốn công bố việc ác của ba người kia cho toàn thành đều biết.
Người điều khiển con rối đã thành công một nửa.
Câu chuyện do hắn ta viết đã lan truyền khắp thành Trường An, trong mắt bách tính, ba người kia làm nhiều việc ác, chết không hết tội.
Đây không chỉ giết người, mà còn moi tim.
Lời phân tích của nàng vang vọng bên tai, giọng điệu tuy nhẹ nhưng lại mạnh mẽ tựa sấm sét.
Diêm Thah Hoan nghe đến ngơ ngác, mãi một lúc sau, mới lộ vẻ khâm phục kích động:
“Quả thật là vậy!”
“Chẳng phải Giang công tử điều tra nguồn gốc của giấy tiêm thảo sao?”
Thi Đại cẩn thận suy nghĩ, xoa cằm:
“Chờ xác định được vị trí, đến đó hỏi thăm vụ án chưa giải quyết hơn hai mươi năm trước, nói không chừng có thể xác định thân phận của người điều khiển con rối.”
Nàng vốn đã xinh đẹp, lúc này tập trung suy nghĩ, đôi mắt thanh thoát tựa núi xa, ánh sáng lưu chuyển.
So với dáng vẻ mày mắt nhiễm ý cười thường ngày, lại điểm thêm chút xanh biếc trong vắt như nước xuân, khí phách thiếu niên hăng hái.
Giang Bạch Nghiễn nhìn vào mắt nàng, giọng điệu thản nhiên:
“Ngày mai có thể tra rõ.”
Hai đồng đội của hắn, sao lại đáng tin đến vậy.
Diêm Thanh Hoan không thể kiềm chế nổi sự kích động trong lòng, tràn đầy ý chí chiến đấu.
Tiểu thuyết không lừa hắn, thành Trường An quả nhiên ngọa hổ tàng long!
Ở nơi hắn không nhìn thấy, Thi Đại mím môi đè nén độ cong đang muốn giương lên, siết chặt hai tay, khó nén kích động đấm trong tay áo.
Cuối cùng! Đã nói ra lời thoại kinh điển rồi!
Chân tướng, vĩnh viễn chỉ có một!
A Ly, người duy nhất biết rõ sự việc:…Hiếm khi nghiêm túc được một lần, xin ngươi đừng ngây thơ như vậy mà!
Trờ về Thi phủ đã gần giờ hợi, phòng ăn đã chuẩn bị bữa tối phong phú.
Mạnh Kha rất có hứng thú với vụ án này, nghe rõ đầu đuôi, bị lá bùa cha đến của Thi Đại chọc cười đến không khép miệng được:
“Chờ cha con từ cực bắc về Trường An, nhất định phải cho ông ấy xem.”
Nghĩ một lúc lại bảo:
“Nhưng cũng không thể dựa vào lá bùa này được, nếu gặp ác yêu không biết chữ thì phải làm sao? Đại Đại, con luyện vẽ bùa đến đâu rồi?”
Thi Đại lấy cớ đầu bị thương, trí nhớ hỗn loạn, tránh khỏi sự thật trình độ vẽ bùa của mình không bằng ngày trước.
Bây giờ nàng đã nhớ lại toàn bộ ký ức của nguyên chủ, nhưng vẽ bùa chú trọng tâm thần hợp nhất, dù nhớ rõ động tác cũng khó bắt chước tâm cảnh.
Nói thẳng ra, nàng đến thế giới này chưa được mười ngày.
“Đã nhớ lại cách vẽ bùa rồi ạ.”
Thi Đại xoa chóp mũi:
“Nhưng khi vẽ bùa hơi khó một chút, linh khí sẽ bị kẹt lại chỗ nào đó, không thể xuyên qua được.”
“Chuyện vẽ bùa này, ta và Lưu Sương tỷ tỷ của con đều không hiểu.”
Ánh mắt Mạnh Kha khẽ đảo quanh, thoáng chốc đầu óc sáng tỏ:.

||||| Truyện đề cử: [Ngôn Tình] Yêu Đương Vụng Trộm |||||
“Chẳng phải Bạch Nghiễn biết sao? Con hỏi cậu ấy xem.”
Giang Bạch Nghiễn đang chậm rãi dùng bữa hơi khựng lại.
A Ly nằm trong lòng Thi Đại đôi mắt trợn tròn.
Thi Vân Thanh đang gặm miếng xương sườn như sói như hổ bỗng cứng người.
Thi Vân Thanh cau mày:
“Vẽ bùa có gì hay? Chẳng bằng học đao.”
Sau khi cậu được tìm về Thi phủ, từng học phù pháp với Thi Kính Thừa một khoảng thời gian, cảm thấy không thú vị, còn chẳng sảng khoái bằng vung đao.
Lòng dâng lên cảnh giác, A Ly lắc lư hai tai.
Nó thật sự không muốn để Thi Đại và Giang Bạch Nghiễn có mối quan hệ ngoài định mức.
Quan hệ giữa Mạnh Kha, Thi Kính Thừa và cha nương Giang Bạch Nghiễn rất tốt, trong mắt đôi phu thê này, Giang Bạch Nghiễn ôn hòa có lễ, tài năng hơn người, là hậu bối khiến người ta yêu thích.
Mạnh Kha đề nghị, Giang Bạch Nghiễn sẽ không từ chối.
Quả nhiên, nó nghe giọng nói chứa ý cười của thiếu niên:
“Được.”
A Ly: “…”

Tạo nghiệt mà.
Hồ ly nhỏ rúc người lại, thò đầu ra nhìn Thi Đại.
Không ngoài dự đoán, cô nương này vẫn vui vẻ như thường.
Tất nhiên tâm trạng Thi Đại rất tốt.
Trước đây nàng đã nói gì ấy nhỉ, có Giang Bạch Nghiễn bên cạnh, cũng như cùng nhóm học tập với người đứng nhất khối, chẳng những nhẹ nhàng hoàn thành bài tập, còn được phụ đạo miễn phí.
Nàng quyết định thêm một dòng “hào quang người học giỏi” vào ưu điểm của Giang Bạch Nghiễn.
Giang Bạch Nghiễn lên tiếng:
“Chờ dùng xong bữa tối, Thi tiểu thư có thể đến thư phòng vẽ vài lá bùa cho ta xem thử.”
Vừa dứt lời, Thi Vân Thanh cũng nhanh chóng lên tiếng:
“Ta cũng đi.”
“Con đi làm gì?”
Mạnh Kha mỉm cười xoa đầu nhi tử:
“Con đâu có học bùa.”
Chỉ mới ban nãy, cậu còn ghét bỏ nói “học bùa chẳng bằng học đao”.
Bị một câu chặn họng, Thi Vân Thanh nghiến răng hàm.
Cậu không nói rõ được, tại sao mình lại không muốn để Thi Đại đến thư phòng với Giang Bạch Nghiễn.
Nhưng cứ khó chịu kỳ lạ thế nào ấy.
Trong lòng giằng co một thoáng.
Thi Vân Thanh cắn răng, nặn ra một câu:
“Con cũng muốn học.”
Thế nên ba người cùng nhau đến thư phòng.
Thư phòng rộng rãi, vừa vào đã ngửi thấy mùi đàn hương lượn lờ, nước mực thoang thoảng.
Cửa sổ để mở tĩnh lặng, thấp thoáng ánh nến, vô số quyển sách quý hiếm độc nhất được đặt trên kệ gỗ tử đàn, cổ kính yên ả.
Mạnh Kha cho người đưa đến rất nhiều điểm tâm, lần lượt đặt lên bàn, bánh ngọc lộ, thủy tinh long phượng, bánh ngọt hoa quế, món nào cũng tròn đầy đáng yêu.
Nghe nói chu sa được hình thành từ thiên địa thuần dương, có thể xua đuổi âm tà.

Cầm bút lông nhỏ nhiễm sắc đỏ thắm trong tay, Thi Đại nhìn Giang Bạch Nghiễn bên cạnh, bỗng thấy hơi hồi hộp.
Cứu mạng, cảm giác này, giống như làm bài kiểm tra trên lớp vậy.
Hôm nay khi truy bắt quỷ đao lao, Giang Bạch Nghiễn đã bị thương.
May mà đao gió chỉ gây ra vết thương ngoài da, Diêm Thanh Hoan băng bó xong đã không còn trở ngại gì nữa, chỉ là sắc môi nhạt màu, có vẻ tái nhợt.
Cũng vì thế, nốt ruồi nhỏ bên môi càng thêm bắt mắt, khi khóe mội chàng khẽ giương, nó cũng cong theo.
“Thi tiểu thư.”
Giang Bạch Nghiễn nói:
“Bắt đầu thôi.”
Thi Đại ngoan ngoãn cầm bút.
Ngón tay nàng thon dài trắng nõn, được vầng sáng từ ánh nến soi chiếu, lấp lánh như men ấm.

Nhấc tay xuống bút, thuận lợi vẽ xong một lá bùa an thần, linh khí hỗn loạn.
Từ khi đến thế giới này, ngày nào Thi Đại cũng luyện tập phù pháp.
Đối với loại bùa an thần thường gặp, nàng đã có thể hạ bút thành văn, nhưng nếu gặp phải bùa chú có hoa văn phức tạp, nàng chỉ nắm được chưa đến năm phần.
Lại nhìn thoáng qua Giang Bạch Nghiễn, Thi Đại khẽ ho:
“Đây là loại đơn giản, khó hơn chút nữa, ta vẽ không thuận tay lắm.”
Giang Bạch Nghiễn và nàng giữ khoảng cách thích hợp, chàng khẽ gật đầu:
“Thi tiểu thư tiếp tục đi.”
Lại cầm bút lông, vẽ bùa trừ ác diệt tà.
Đây là loại bùa hơi phức tạp, cần hao tốn không ít linh lực.

Không biết tại sao, cứ đến chỗ khởi thừa chuyển kết, đầu bút lại chậm chạp.
Thế nên rất hiển nhiên, kế tiếp hoàn toàn sụp đổ.
Thi Đại: “…”
Tin buồn, thất bại nặng nề.
Nhìn nét chu sa vặn vẹo trên tờ giấy vàng, Thi Đại gãi đầu, vành tai ửng đỏ:
“Chê cười rồi, kiểu chó bò.”
Bị chữ nào đấy k1ch thích thần kinh, Thi Vân Thanh đang nằm bẹp trên bàn bôi vẽ linh tinh lập tức ngẩng đầu.
Chửi ai hả?
Nhưng lập tức nhận ra có gì đó không đúng:
Tại sao cậu lại tự thay mình vào con chó chứ?!
Bùa trừ ác diệt tà ban nãy quá mất mặt, Thi Đại cầm bút lên, nhưng vẫn khựng lại chỗ bước ngoặt, không thể tiến thêm.
Người ta thường nói cần cù sẽ có thu hoạch, nàng vẽ rất nghiêm túc, quả nhiên bùa chú cũng không chịu thua kém, từ chó bò biến thành chó nghiêm túc bò.
Bên cạnh truyền đến tiếng tặc lưỡi.
Thi Vân Thanh lười biếng cầm bút, nheo mắt nhìn lá bùa trừ ác diệt tà, kéo dài giọng:
“Xấu ghê.”
Thi Đại cũng không giận, nhìn giấy vàng trước mặt cậu.
Không ngoài dự đoán, so với kiểu chó bò của nàng, nét vẽ gà bới khó coi của Thi Vân Thanh đã hóa thành chó đang động kinh.
“Vẽ bùa chán chết.”
Khẽ hừ một tiếng, giọng nói Thi Vân Thanh nhỏ đi:
“Chi bằng luyện đao.”
Nếu luyện đao, cậu còn có thể chỉ dẫn nàng đôi chút.
Cậu nói rất lạnh nhạt, giả vờ cầm bút với vẻ không yên lòng, vẽ lung tung lên giấy.
Thấy đối phương chậm chạp không trả lời, đứa nhỏ cau mày, nghi ngờ có phải câu “xấu ghê” của mình khiến nàng không vui hay chăng, vội vàng ngẩng đầu, ngửi thấy mùi hương thơm mát.
“Ừm…ai dạy đệ cách cầm bút vậy?”
Thi Đại duỗi ngón trỏ, chỉ vào ngón cái của cậu:
“Chỗ này, dời xuống một chút.”
Cậu ghét cầm bút viết chữ, học nghiêm túc như vậy làm gì?

Thi Vân Thanh bĩu môi, chần chừ một thoáng, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn dời ngón cái xuống:
“Phiền chết đi được.”
Nghe lời ghê, khó chịu ghê, hết sức đáng yêu.
Thi Đại cong môi, nở nụ cười bà dì.
Tuy nàng không rành vẽ bùa, nhưng vẫn biết cách cầm bút, đến gần hơn một chút, nghiêm túc điều chỉnh tư thế cầm bút lộn xộn của Thi Vân Thanh.
Thi Vân Thanh không quen bị đụng chạm.
Nhưng không rõ tại sao, khi đầu ngón tay Thi Đại phủ lên bụng ngón tay của cậu, dẫn dắt ngón trỏ và ngón giữa thay đổi vị trí, cậu lại không tránh đi như lúc bình thường.
Là vì sức của nàng quá nhẹ? Hay do đầu ngón tay nàng mát lạnh, không khiến người ta phiền chán?
Không nghĩ ra đáp án, Thi Vân Thanh phồng má.
Cậu thấy vui vẻ vì sự tiếp xúc này, nhưng lòng lại bực bội.
Đã mười ba tuổi rồi, ngay cả cầm bút cũng phải để nàng dạy, đừng nói Thi Đại, ngay cả cậu cũng thấy buồn cười.
Thật vô dụng.
Rõ ràng cậu đã cố gắng trở nên mạnh mẽ, không muốn để lộ vẻ chật vật vụng về.
Đáy lòng dâng lên sự nóng nảy, yên lặng mãi một lúc, Thi Vân Thanh mất tự nhiên rời mắt:
“Không học nữa.”
Thi Đại sửng sốt:
“Sao vậy?”
Cậu chàng trước mặt rũ mắt, ngũ quan sắc sảo có vẻ mềm dịu hơn dưới ánh nến, giọng điệu rầu rĩ:
“Vẽ bùa chẳng thú vị.”
Tay phải siết chặt rồi lại buông lỏng, sau một khoảng yên ắng ngắn ngủi, cậu nghe Thi Đại lên tiếng:
“Nhưng mà…phù thuật của Giang công tử rất giỏi.”
Thi Vân Thanh: “?”
Như sói con bị giẫm đuôi, Thi Vân Thanh đột ngột ngẩng đầu.
“Chẳng phải đệ luôn muốn đánh bại chàng ấy sao? Chờ đến khi đệ luyện đao pháp ghê gớm như kiếm thuật của chàng ấy, tìm chàng ấy quyết đấu, lại phát hiện chàng ấy còn phù thuật làm chiêu sau.”
Thi Đại duỗi tay, chạm vào chóp mũi cậu:
“Cam lòng không?”
Một câu, bắn trúng hồng tâm, bắt chẹt hoàn hảo.
Tuyệt! Không! Cam! Lòng!
Mắt thấy vẻ sa sút tinh thần của đệ đệ nhà mình thoáng chốc tan biến, Thi Đại híp mắt mỉm cười.
Nàng trưởng thành ở cô nhi viện, từng chăm sóc rất nhiều đệ đệ muội muội tính cách khác lạ.
Thi Vân Thanh bị tà tu rót yêu đan, cách xa cuộc sống loài người đã nhiều năm, dẫu cho biểu hiện của cậu như chú nhím nóng nảy, nhưng từ tận đáy lòng, chắc chắn rất tự ti.
Đối diện với đứa nhỏ có lòng tự trọng mạnh như vậy, an ủi quá nhiều chỉ khiến cậu mất tự tin hơn, chi bằng bốc thuốc đúng bệnh, k1ch thích cậu một chút.
“Đệ đệ của ta giỏi như vậy, nếu vì không viết vẽ bùa mà thua thiệt thì thật đáng tiếc.”
Khóe mắt Thi Đại cong cong, giọng điệu mềm mại hơn vài phần:
“Vả lại…đệ học chung với ta đi mà.

Một mình ta học chán lắm.”
Giọng nói nàng lanh lảnh, nhả chữ như châu ngọc gió mát, khẽ mỉm cười, đuôi mắt như kẹo ngọt tan chảy.
Khiến người ta chẳng thốt nổi lời từ chối.
Thi Vân Thanh rời mắt:
“Dựa, dựa vào đâu phải học với ngươi?”
“Dựa vào việc ta là tỷ tỷ của đệ.”
Một miếng vải tẩm mật ong được nhét vào miệng cậu, mùi thơm trái cây và vị ngọt của mật ong hòa quyện lan tỏa.
Thi Đại nhướng mày, mỉm cười đắc ý:
“Cái này gọi là áp chế về mặt dòng máu, có vải chẳng sợ*, hiểu chưa?”
(*) Câu gốc là 理直气壮: Có lý chẳng sợ, Thi Đại dùng 荔枝气壮, 理直 và 荔枝 (quả vải) đồng âm với nhau, đều là lizhi.
Hừ.
Vành tai Thi Vân Thanh hơi nóng, chậm rãi nuốt vị thơm ngọt, siết chặt bút lông trong tay:
“Học, học thì học.”
Xem cậu học đến đất trời u ám luôn này.
Thi Vân Thanh điên cuồng vẽ bùa, Thi Đại ngồi lại ghế của mình, khó xử nhìn lá bùa trừ ác diệt tà.
“Giang công tử.”
Thi Đại quyết tâm nghiêm túc học hỏi:
“Lúc huynh học vẽ bùa, có kinh nghiệm riêng biệt gì không?”
Có thể có kinh nghiệm gì chứ.
Năm đó Giang Bạch Nghiễn bị giam cầm làm con rối thay thế, tà tu thấy chàng có năng khiếu phi thường, quyết định đào tạo chàng thành một thanh đao giết người.
Trong một khoảng thời gian dài đằng đẵng, chàng sống một mình trong phòng tối, bên cạnh chỉ có sách vở về tà thuật và phù thuật.
Nếu phải nói…
Giang Bạch Nghiễn:
“Tĩnh tâm vẽ, bình thường không quá mười lần đã có thể nắm vững.”
Thi Đại: “…”
Nếu ai cũng có thể vẽ mười lần đã nắm vững, chẳng phải trên đời đều là thiên tài phù thuật rồi ư?
Thi Đại đau khổ:
“Kinh nghiệm riêng của Giang công tử, đúng là độc đáo.”
Nàng nào học được.
Giang Bạch Nghiễn rũ mắt cười.
Tiếng cười vừa tan, sau lưng bỗng có hương lạnh ập tới chẳng hề báo trước.
Thi Đại còn chưa kịp phản ứng, đã trông thấy một bàn tay khác nắm lấy bút lông trong tay nàng.
Mùi thuốc phả lên chóp mũi.
Giang Bạch Nghiễn không hề vượt quá giới hạn, chỉ nắm cán bút phía trên, không chạm vào bàn tay cầm bút của nàng.
Vóc dáng chàng rất cao, hơi cúi đầu, sắc mặt hờ hững, nhưng lại mang theo cảm giác áp bức như giam cầm.
Cái bóng và hơi thở thuộc về chàng đan xen nhau như một tấm lưới, lặng lẽ bao phủ.
“Như vậy có mạo phạm không?”
Giọng nói rất êm tai.
Bình thường cách chàng một khoảng, giọng nói như băng mỏng mặt trên mặt nước đầu xuân, tuy mềm mại nhưng lại lạnh lùng.
Lúc này gần như không còn khoảng cách, vang vọng sát bên tai, như đá ngọc vờn nước, lan ra gợn sóng lăn tăn.
Đây là tiết phụ đạo một kèm một của thánh học đó nha.
Thi Đại vội lắc đầu:
“Không mạo phạm.”
Lúc lên tiếng, nàng không tự giác liếc nhìn tay phải của Giang Bạch Nghiễn.
Như được chạm khắc từ ngọc, khớp xương rõ ràng, vì cầm bút, có thể trông thấy gân xanh nhàn nhạt.
Còn có vài vết thương dài mảnh, chưa lành hẳn, không sâu lắm, màu hồng nhạt.
“Thương Sinh Lục” từng nhắc đến, Giang Bạch Nghiễn chẳng buồn quan tâm đ ến mấy vết thương nhỏ như vậy, gần như không hề chủ động bôi thuốc.
Chàng chẳng chịu để tâm đ ến cơ thể mình.
“Vẽ bùa cần tập trung bình tĩnh, Thi tiểu thư lo lắng quá nhiều, hạ bút lung tung.”
Giang Bạch Nghiễn khẽ nói:
“Tập trung, làm theo động tác của ta.”
Quả thật Thi Đại có quá nhiều tạp niệm.
Vẽ bùa chú trọng hoàn thành trong một nét, nếu sơ sót dù chỉ một chút cũng phải làm lại từ đầu.

Lúc nàng vẽ bùa hay lo trước lo sau, không thể theo ý muốn của mình, thường xuyên rập khuôn.
Phần đầu cán bút được Giang Bạch Nghiễn nắm chặt, khi chàng dùng sức, tay phải của Thi Đại cũng cử động theo.

Bàn tay cách nhau quá gần, ống tay áo lả lướt rũ xuống, xếp chồng lên nhau, lúc va chạm phát ra tiếng vang khẽ đến mức khó phát giác.
Chàng tinh thông môn này, hạ bút như mây khói, chẳng qua chỉ trong thoáng chốc, đã thành thạo phác họa lá bùa diệt ác trừ tà.
Thi Đại: “?”
Từ từ.
Sao chàng làm được vậy? Tăng tốc gấp mười lần chăng? Tại sao nàng vẽ lại như rùa đen bò lung tung thế này?
“Giang công tử.”
Thi Đại hỏi với vẻ thăm dò:
“Có thể làm lại lần nữa không? Chậm hơn một chút.”
Nàng nghe thấy chàng khẽ “ừm” một tiếng.
Lần này Giang Bạch Nghiễn thật sự giảm tốc độ lại, đặt bút vẽ như nước chảy mây trôi, hoàn thành một mạch.
Chu sa uốn lượn, phác họa hoa văn phức tạp huyền diệu, cứ thế vẽ theo chàng vài lá bùa, kỳ diệu thay, Thi Đại lại ngẫm ra được chút cảm giác thông suốt.
Tựa như khối băng tan chảy, một vũng nước đọng chậm rãi lan tràn.
Giang Bạch Nghiễn sau lưng buông tay lùi một bước:
“Thi tiểu thư, thử lại xem.”
Thi Đại rất nghe lời, lại lần nữa vẽ bùa.
Cảm giác hạ bút theo Giang Bạch Nghiễn ban nãy hãy còn sống động trước mắt, đặt bút thuận lợi không trở ngại.

Lần này không còn chần chừ nữa, như dòng nước chảy róc rách, dễ dàng lướt qua khúc quanh của eo núi.
Tuy lá bùa trừ ác diệt tà này không quá tinh tế, nhưng so với hai tác phẩm ban đầu của nàng, đã có tiến bộ rất lớn.
Giang Bạch Nghiễn khẽ nhướng mày:
“Thi tiểu thư rất có năng khiếu.”
Thi Đại có thể đột phá gông cùm nhanh như vậy là chuyện nằm ngoài dự đoán của chàng.

Chẳng qua chàng chỉ nhắc nhở đơn giản đôi chút, đối phương đã hiểu rõ lá bùa này được bảy tám phần.
Thành công rồi ư!
Lần đầu vẽ xong bùa trừ ác diệt tà mà không hề khựng lại, Thi Đại bất giá cong môi, ngẩng đầu nhìn chàng, đáy mắt chẳng giấu nổi niềm vui:
“Đa tạ Giang công tử, là huynh dạy giỏi.”
Thi Đại đã tìm được cảm giác, ngồi trước bàn tiếp tục vẽ bùa.

Dần dần, vẻ ngập ngừng không lưu loát tan biến, lá bùa loáng thoáng tỏa sáng.
Giang Bạch Nghiễn rũ mắt, nhìn động tác của nàng.
Thi Đại không hề phát giác, cơ thể A Ly cứng đờ cuộn người lại bên bàn.
Cứu, cứu mạng với.
Trong tầm mắt, Giang Bạch Nghiễn đứng sau lưng Thi Đại.

Vì đứng thẳng, bóng chàng bao phủ cả người nàng, như đầm lầy bẩn thỉu, chỉ hơi bất cẩn sẽ bị nuốt chửng.
Tuy ánh mắt chàng hờ hững, nhưng lại như rắn độc, lặng lẽ di chuyển, dần dần bò lên đầu ngón tay, mu bàn tay và xương cổ tay nàng.
Ánh mắt chàng không chút kiều diễm, A Ly có lý do tin tưởng, cái tên điên Giang Bạch Nghiễn này đang suy nghĩ xúc cảm khi dùng trường kiếm c ắm vào làn da Thi Đại.
Quả thật Giang Bạch Nghiễn cũng nghĩ như vậy.
Cả đời này chàng đã chém giết vô số người và yêu quái, sinh linh trong mắt chàng, chẳng qua chỉ mỏng manh như lớp da thịt.
Từng có một khoảng thời gian, tiêu chuẩn mà chàng đo lường con người, chính là mức độ vui vẻ khi dùng mũi kiếm cướp đi sinh mạng của họ.
Vì Thi Đại cầm bút vẽ bùa, lộ ra một vùng cổ tay trắng sạch, mỏng như tơ lụa.
Làn da mong manh đến thế, nếu rạch một kiếm…
Suy nghĩ bỗng đứt đoạn.
Giang Bạch Nghiễn đột nhiên khựng lại.
Không hề phòng bị, có thứ gì đó nhẹ phất qua lòng bàn tay chàng.
Cảm giác trước nay chưa từng có đột ngột lan tràn, không đau, chỉ ngứa ngáy như chuồn chuồn lướt nước, ngấm vào sâu trong máu thịt, rung động quấn quanh.
Khó lòng kiềm chế, Giang Bạch Nghiễn cuộn ngón tay lại, sống lưng cứng ngắc.
Chàng muộn màng phản ứng, vừa nãy là Thi Đại đã nhét thứ gì đó vào tay chàng, trong lúc lơ đãng, móng tay nàng cọ vào phần thịt mềm trong lòng bàn tay chàng.
Là một bình sứ nhỏ.
Giang Bạch Nghiễn từng nhìn thấy, đây là thuốc trị thương Thi Đại thường mang theo bên người.
Thấy dáng vẻ của chàng như vậy, Thi Đại sửng sốt.
Giang Bạch Nghiễn giúp nàng vẽ bùa, nàng nên tỏ lòng cảm kích.

Nhớ đến người này chẳng buồn quan tâm đ ến vết thương trên người mình, nàng dứt khoát tặng thuốc bôi cho chàng.
Thuốc này lấy từ núi Dược Vương, hiếm có khó tìm, xứng đáng làm lễ vật tạ ơn.
Lúc trước tặng đồ cho Giang Bạch Nghiễn đều bị từ chối không chút ngoại lệ, lần này Thi Đại học được cách thông minh, nhét thẳng bình sứ vào tay chàng.
Nàng thật sự không ngờ, Giang Bạch Nghiễn lại lộ ra biểu cảm thế này…
Khoảnh khắc bị nàng chạm vào, đôi mắt hoa đào thoáng run rẩy, hơi lạnh mất tăm, ánh mắt nhìn về phía nàng mờ mịt bối rối, như gợn sóng lăn tăn trên mặt nước.
Nàng thậm chí nghe thấy hơi thở trầm thấp của Giang Bạch Nghiễn phát ra từ cổ họng, yếu ớt như làn khói nhẹ, quấn quanh vành tai.
Như tấm vải lụa vụn vỡ.
Gương mặt của chàng quá mức xinh đẹp, Thi Đại rất không có tiền đồ bị mê hoặc:
“Giang công tử, tà làm đau huynh à…đụng trúng vết thương của huynh rồi sao?”
Hình như nàng, không hề dùng sức mà nhỉ?
Hoảng hốt chỉ kéo dài thoáng chốc.
Giang Bạch Nghiễn siết chặt bình sứ, cảm xúc nơi đáy mắt u ám không rõ ràng:
“Là ta thất thần, xin lỗi.”
“Hôm nay đa tạ Giang công tử, bình thuốc trị thương này là quà cám ơn.”
Thi Đại thở phào, bình tĩnh đánh giá chàng thêm một lúc, mày mắt cong cong:
“Sau này còn có thể nhờ huynh chỉ dạy tiếp không?”
Sắc đêm u ám, không trăng không sao.
Giang Bạch Nghiễn một mình về phòng.
Ngọn đèn hiu hắt trong phòng, ánh lửa chập chờn, bình sứ bị chàng tiện tay đặt lên bàn.
Ý cười như lớp mặt nạ tan biến, toát ra vẻ lạnh lẽo của băng tuyết.

Chàng giơ tay phải lên, khẽ cau mày, nhớ lại cảm xúc ban nãy.
Cảm nhận lạ lẫm muôn phần.
Thân xác này chìm trong nỗi đau đằng đẵng, đã mục nát từ lâu.
Chàng quen với đau đớn da thịt bị xé toạc, dù mũi đao đâm xuyên lòng bàn tay, cũng có thể nhắm mắt làm ngơ.
Duy nhất hôm nay, chỉ bị đầu ngón tay của Thi Đại lướt nhẹ, đã run rẩy không ngớt.
Giang Bạch Nghiễn giơ tay, ngón trỏ tay trái đặt lên lòng bàn tay phải, chậm rãi xẹt qua.
Chỉ có cảm giác da thịt chạm nhau nhàm chán, không gì đặc biệt.
Lẽ nào cần dùng lực nhẹ hơn?
Vẻ tò mò như đứa nhỏ hiện lên đáy mắt chàng, bình tĩnh duỗi tay phải, lòng bàn tay áp sát ánh nến đang nhảy nhót.
Khác với đau đớn khi bị lưỡi đao đâm vào máu thịt, bị lửa đốt gần như chỉ đau rát nhẹ nhàng.
Ngọn lửa li3m láp, mềm nhẹ như lụa.
Rõ ràng cũng là xúc cảm dịu dàng, nhưng ngoài dự đoán, vẫn không thể khiến chàng ngứa ngáy như một thoáng ban nãy.
Giang Bạch Nghiễn yên tĩnh quan sát, chậm rãi khép lòng bàn tay, bóp chặt đốm lửa.
Gió thổi bóng trúc, ngọn lửa vụt tắt.
Trong mắt chàng hiện lên vẻ bối rối hiếm có..

error: Content is protected !!