Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 33: C33: Chương 33

4:40 sáng – 28/05/2024

Trước đó một lúc.

Trong hang động giam giữ các nữ tử.

Rất nhanh sẽ bắt đầu nghi thức bái lạy, tất cả mọi người nín thở tập trung, chờ đợi thời khắc trốn chạy.

Thẩm Lưu Sương chống tay lên trán, yên lặng ngồi một góc, đánh giá sắc mặt mọi người trong hang động.

Họ đều là những người bình thường không chút linh lực, cơ thể máu thịt, sao có thể chống lại yêu vật.

Dù hạ quyết tâm cùng nhau chạy trốn, nhưng thật sự đến thời khắc mấu chốt, mỗi người đều mang theo vẻ hoảng hốt, vì bất an mà toàn thân cứng ngắc.

Vài người cực kỳ nhát gan, đã run rẩy rơi nước mắt, lại bị chính mình hoảng hốt lau đi.

Lòng người bàng hoàng, bão giông sắp ập đến.

Nhưng mà…

Liếc nhìn cửa đá đóng chặt, Thẩm Lưu Sương cau mày.

Cánh cửa kia ít nhất cũng nặng ngàn cân, nhìn động tác đẩy cửa của mấy con yêu vật khi trước, hẳn đã thiết kế pháp trận.

Pháp trận bên ngoài, họ lại ở đây, làm sao mở ra được?

Chẳng lẽ…

“Mọi người.”

Phùng Lộ đứng giữa hang động, vẫy tay với những người khác, khẽ lên tiếng với vẻ cảnh giác:

“Qua đây, ta có chuyện muốn nói.”

Từ lúc bắt đầu, Phùng Lộ đã nói mình có cách trốn ra ngoài.

Trong lòng khẽ động, Thẩm Lưu Sương nhìn Liễu Như Thường cách đó không xa, lặng lẽ gật đầu.

Liễu Như Thường được Lý Tri Họa bảo vệ bên người, ra dấu tay “đã hiểu”.

Hai người họ vẫn đeo mặt nạ do yêu họa bì vẽ, diễn vai mẫu nữ Lý gia.

Đại nữ nhi Lý gia Lý Tri Họa hiển nhiên rất không thích Thẩm Lưu Sương, người “mẫu thân” tin thờ Liên Tiên, vẫn luôn vây quanh “muội muội” Liễu Như Thường, dịu dàng an ủi.

Lúc này Phùng Lộ lên tiếng, nữ tử trong hang động đều đến gần vùng trung tâm, vây thành vòng tròn nhỏ.

“Là thế này.”

Xác nhận ngoài cửa đá không có động tĩnh yêu vật đến gần, Phùng Lộ khẽ nói:

“Lát nữa…chờ bắt đầu nghi thức bái lạy, sẽ có người ở bên ngoài mở cửa đá giúp chúng ta.”

Khựng lại một lúc, nàng ta nhanh chóng sửa lại:

“Không phải người, là yêu.”

Câu này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Nữ tử trung niên khi trước chặn họng yêu vật tò mò hỏi:

“Yêu? Yêu nào?”

“Là kính yêu đưa cơm cho chúng ta…nữ yêu kia.”

Phùng Lộ rũ mắt, kéo ống tay áo.

Nàng ta chỉ là tiểu cô nương chưa đến mười sáu, không có nhiều kinh nghiệm sống, lần đầu gặp phải chuyện lớn yêu ma làm loạn, bản thân lại phải làm dê đầu đàn cho kế hoạch bỏ trốn.

Nói không căng thẳng là giả.

“Buổi tối ta ngủ không sâu lắm, có một hôm nghe tiếng vang tỉnh dậy, thấy nam kính yêu kia mở cửa đá, hình như rất đói.”

Nhớ lại tình cảnh hôm đó, Phùng Lộ run rẩy:

“Gã muốn ăn ta.”

Trong màn đêm tối mịt tĩnh lặng, trông thấy cặp mắt như dã thú kia, Phùng Lộ sợ đến mức như muốn vỡ gan.

Kính đồng bịt miệng nàng ta, đáy mắt là vẻ tham lam không chút che đậy.

Liên Tiên nương nương nhớ rõ số lượng tế phẩm, gã không thể nuốt trọn nàng ta, nếu không sẽ bị Liên Tiên nương nương trách phạt.

Nhưng…nếu chỉ bẻ gãy ngón tay của nàng ta, hoặc khoét một miếng thịt, Liên Tiên nương nương sẽ không phát hiện đâu nhỉ?

Yêu khí vẩn đục, như núi thái sơn đè trên đỉnh đầu.

Nước mắt không thể khống chế ồ ạt chảy xuống, vừa ngước mắt, Phùng Lộ đã trông thấy nữ kính yêu cạnh cửa.

“Là nàng ta cứu ta.”

Phùng Lộ nhỏ tiếng nói:

“Nàng ta nói với nam yêu, nếu gã ra tay, nàng ta sẽ bẩm báo Liên Tiên, nói gã trộm đồ ăn.”

Thực lực của kính nữ còn xa mới có thể sánh bằng kính đồng.

Vừa thốt ra câu đó, yêu lực mạnh mẽ đánh thẳng vào ngực nàng ta, khiến nàng ta chật vật lùi về sau vài bước, ngã phịch dưới đất.

May mà lời của nàng ta vẫn có tác dụng.

Kính đồng sợ Liên Tiên, lo ngại nàng ta nói chuyện này ra ngoài, bực bội rời khỏi hang động.

Kính nữ vô cảm đứng dậy, không nói nhiều với Phùng Lộ.

Lúc nàng ta sắp rời đi, Phùng Lộ nhanh tay lẹ mắt, nắm tay áo nàng ta:

“Sao ngươi lại giúp ta?”

Kính nữ bình tĩnh đáp:

“Ngươi là thức ăn của Liên Tiên nương nương.”

“Liên Tiên cho ngươi lợi ích gì?”

Phùng Lộ kéo nàng ta không buông:

“Ngươi ở lại đây, chẳng phải cũng bị yêu quái khác ức hiếp sao? Tại sao phải thông đồng làm bậy với chúng, không thể giúp chúng ta sao?”

Thực ra Phùng Lộ không có ấn tượng sâu sắc gì với nữ yêu này.

Nàng ta khúm núm, trầm mặc ít nói, mỗi ngày theo kính đồng đến đưa cơm, thỉnh thoảng bị kính đồng mắng vài câu, cúi đầu chẳng ừ hử gì.

Nhưng nghĩ kỹ lại, có thể nhận ra rất nhiều dấu vết không hợp nhau.

Kính đồng ngang ngược càn rỡ, không ít lần động tay động chân với nữ tử trong hang động, mỗi lần gã gây chuyện, đều là kính nữ lên tiếng ngăn cản.

Tính tình nhện tinh nóng nảy, có khi bị nữ tử mắng chửi đến mức phẫn nộ, định vung nắm đấm, cũng là kính nữ dùng danh nghĩa “Liên Tiên nương nương”, bảo hắn ta đừng phá hủy đồ ăn.

Tối đó, Phùng Lộ đỏ mắt nói với nàng ta rất nhiều, ví dụ như thân thế của mỗi một cô nương trong hang động, hoặc sự không cam lòng, khổ sở và khát vọng của họ.

Cầu xin, dụ dỗ, khuyên nhủ có tình có lý, đều dùng hết.

Yêu ma cấu kết làm việc xấu với Liên Tiên ở nơi này, quả thật không có lý do gì để giúp họ.

Phùng Lộ không ôm hi vọng, cho nên chẳng quá thất vọng, không ngờ hôm sau, lúc kính nữ đến đưa cơm, đã lén lút đưa cho nàng ta tờ giấy.

Khoảnh khắc nhìn thấy nội dung trên tờ giấy, trái tim nàng ta đập thình thịch.

Đó là bản vẽ mê cung.

“Là cái này.”

Nói đến đây, Phùng Lộ rút tờ giấy trắng từ tay áo ra, mở cho mọi người xem:

“Nàng ta viết trên giấy, mê cung phức tạp khó đoán, phải cẩn thận cạm bẫy màu đỏ. Còn nói với ta, cố hết sức đừng để các ngươi biết chuyện này quá sớm.”

Yêu cầu này rất dễ hiểu.

Ngày nào kính đồng và kính nữ cũng đưa cơm cho họ, nếu tất cả mọi người đều biết kính nữ là nội gián, rất có thể sẽ lộ vẻ mờ ám vì thay đổi sắc mặt và thái độ.

Phải che giấu mọi người trước, mới có thể thuận lợi lừa gạt đám yêu vật kia.

Thẩm Lưu Sương suy nghĩ.

Hôm nay khi tơ nhện của Liên Tiên xâm nhập vào hang động, muốn chọn họ để ăn, cũng là kính nữ dùng lý do “nghi thức bái lạy không thể dính máu tươi”, ngăn cản Liên Tiên ăn thịt người.

Xem ra nàng ta là yêu quái bị Liên Tiên sai khiến, nhưng bản chất không xấu.

“Có bản đồ trong tay, chúng ta chỉ cần đi theo con đường nàng ta vẽ, sẽ tìm được lối ra.”

Phùng Lộ cất lời:

“Chỉ là…nàng ta nói, chúng ta chạy trốn, chắc chắn sẽ khiến toàn bộ tà ma cảnh giác, đến lúc ấy, khó tránh khỏi bị chúng truy sát.”

Nữ nhân trung niên bên cạnh Thẩm Lưu Sươn tặc lưỡi:

“Cùng lắm thì liều mạng ta chết ngươi sống với bọn chúng. Lão nương sống đến giờ, chưa từng chịu uất ức như vậy.”

Dù sao cũng phải chết, nàng ta thà chết một cách khí phách.

“Trừ chuyện đó ra, Liên Tiên rất cảnh giác, có lập pháp trận trong mê cung. Chúng ta chạy trốn, rất có thể đám yêu quái tuần tra sẽ khởi động nó.”

Phùng Lộ nói đoạn, lật sang mặt sau của tờ giấy, để lộ cách giải pháp trận:

“Nhìn đánh dấu bên trên, chúng ta phải làm theo thứ tự, liên tiếp dập tắt mấy ngọn đèn hoa sen này.”

Thẩm Lưu Sương nhướng mày.

Trận lưỡng nghi bát quái, nàng ta nhớ Đại Đại từng học.

“Nói tóm lại.”

Triệu Lưu Thúy cất lời:

“Chính là ra khỏi mê cung, giết tà ma, phá pháp trận, hai chuyện đúng không?”

Phùng Lộ gật đầu:

“Chờ nghi thức bái lạy bắt đầu, kính yêu sẽ mở cửa đá cho chúng ta.”

Đến khi đó, mũi tên đã lên dây cung.

Bỗng dưng biết được tin này, sắc mặt mọi người trong động đều khác nhau.

Có ngạc nhiên mừng rỡ, có nôn nao, nhiều hơn là tái nhợt, mắt thường cũng có thể thấy cực kỳ căng thẳng.

“Lần này trốn ra ngoài, chưa chắc chúng ta sẽ sống sót.”

Trong nhóm người, nữ nhân có số tuổi lớn nhất dịu dàng lên tiếng:

“Làm như đã nói khi trước, bắt đầu thôi.”

Thẩm Lưu Sương: “?”

Bắt đầu gì cơ?

“Trao đổi tín vật.”

Có người nhẫn nại giải thích cho những cô nương mới đến:

“Mỗi người chúng ta sẽ chọn vật quý trọng nhất trên người mình, giao cho người kế bên.”

“Ta bắt đầu trước.”

Nữ nhân lớn tuổi nhất mỉm cười:

“Ta tên Tôn Văn Hương, là tú nương. Đừng thấy bây giờ ta già cả hoa mắt, hồi còn trẻ, đồ thêu của ta từng được đưa vào hoàng cung đấy.”

Tôn Văn Hương lấy túi thơm trong người mình ra, đưa cho Triệu Lưu Thúy bên phải:

“Đây là cảnh hoa sen mùa hạ do ta tự tay thêu. Hoa sen có ý nghĩa gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, nguyện Triệu cô nương sau này khổ tận cam lai, vĩnh viễn vẫn mang trái tim chân thành như ngày hôm nay.”

Phàm nhân đấu với yêu ma, cửu tử nhất sinh.

Mười mấy nữ nhân trong hang động, nếu xui xẻo toàn quân đều bị diệt, nếu may mắn, nhiều nhất cũng chỉ còn một hai người sống sót.

Lúc này bảo là trao đổi tín vật, thực ra là chúc phúc và dặn dò với một cô nương khác có duyên bèo nước gặp nhau với mình.

Vành mắt Triệu Lưu Thúy nóng bừng, nói tiếng cám ơn, nhận lấy túi thơm.

“Ta tên Triệu Lưu Thúy.”

Triệu Lưu Thúy phiền muộn mở lời:

“Cha nương ta muốn có con trai, đưa ta đến nơi quỷ quái này…thôi kệ đi.”

Nàng ta cúi đầu, rút một quyển sổ nhỏ bỏ túi từ vạt áo ra, nhìn Phùng Lộ bên cạnh:

“Nhà ta nghèo, trên người không có vật gì quý giá. Ta…từ nhỏ ta đã muốn mở tửu lâu làm đầu bếp, luôn mang theo quyển thực đơn này bên mình. Tặng nó cho ngươi, chúc ngươi đời này như ý, ăn uống no đủ, hạnh phúc an khang.”

Từ bé nàng ta đã theo nương mình học nữ hồng, nấu ăn, rất có năng khiếu.

Nương thường mỉm cười khen ngợi nàng ta, dỗ dành khiến nàng ta tươi cười rạng rỡ, nhưng câu kế tiếp, vĩnh viễn vẫn là “sau này chắc chắn tìm được nhà chồng tốt”.

Triệu Lưu Thúy cảm thấy vừa nực cười vừa hoang đường.

Tại sao tài năng của nàng ta, nhất định phải liên quan đến việc gả cho kẻ khác? Thêu thùa là nàng ta, nấu ăn cũng là nàng ta, nữ hồng và làm bếp không phải chuyện xấu hổ, đáng hổ thẹn là coi chúng như con bài để lấy lòng nhà chồng.

Triệu Lưu Thúy nghĩ, nàng ta cứ không gả chồng đấy, quyết phải mở tửu lâu thuộc về mình.

Nàng ta nấu ăn là vì chính mình.

Phùng Lộ cẩn thận nhận thực đơn.

“Ta tên Phùng Lộ.”

Lấy bình sứ đựng thuốc trị thương ra khỏi tay áo, thiếu nữ khẽ nói:

“Từ nhỏ ta đã nghịch ngợm phá phách, không có chí hướng gì, có một lần bị bắt vào ổ ăn mày.”

Thẩm Lưu Sương lặng lẽ ngước mắt.

Cha nương Phùng Lộ từng nhắc đến chuyện này. Phùng Lộ từng bị bắt cóc, đưa đến chỗ ăn mày, định chặt tay chân lừa bịp…

“Chặt tay chân lừa bịp”, chính là chặt đứt tay chân của đứa nhỏ, hoặc móc mắt hủy dung, khiến chúng trở thành người tàn tật, rồi ra đường ăn xin.

Những đứa trẻ như vậy, sẽ được nhiều người thông cảm hơn, kiếm tiền cho đám ăn mày.

“Trong ổ ăn mày, có rất nhiều đứa nhỏ gặp nạn chịu khổ, cũng có một tỷ tỷ bị bắt đến, đối xử với ta rất tốt.”

Nhẹ nhàng vu.ốt ve bình sứ, Phùng Lộ cất lời:

“Ta thấy họ chịu khổ, nhưng lại bất lực. Tối hôm đó, tỷ tỷ dẫn ta chạy trốn, tỷ ấy vì ta…dụ đám buôn người đi, không còn xuất hiện nữa.”

Một mình thu hút sự chú ý của đám khốn kia, sau khi bị bắt được, nàng ta sẽ gặp chuyện gì, không cần nghĩ cũng biết.

Sau đó Phùng Lộ cố hết sức chạy về nhà, bảo cha nương báo quan tìm kiếm. Chờ nàng ta dẫn quan sai đến ổ ăn mày kia, người đã đi từ lâu.

“Từ đó về sau, ta hạ quyết tâm làm đại phu, giúp đỡ nhiều người hơn.”

Giao bình sứ cho nữ nhân trung niên bên cạnh, Phùng Lộ cong môi:

“Ta giao bình sứ này cho bà, mong bà không tai không bệnh, lòng dạ từ bi, sau khi thoát khỏi đây, có thể tìm được nơi lòng mình hướng tới.”

Nữ nhân trung niên gật đầu nhận lấy.

Trời sinh nàng ta có vóc người cao gầy, giữa hàng mày có vẻ lạnh lùng, lúc này đuôi mắt rũ xuống, hiện vẻ mềm mại.

Thẩm Lưu Sương nhớ, nàng ta từng hùng hổ mắng chửi vài con yêu vật, là người có tính tình nóng nảy, thẳng thắn.

“Ta tên Trình Mộng.”

Nữ nhân trung niên tùy ý gãi đầu:

“Ta bị ông nhà chuốc thuốc mê rồi đưa đến đây.”

Nhắc đến trượng phu, nàng ta có vẻ mất kiên nhẫn:

“Nhà ta nhiều đời đều làm thợ rèn, mở cửa tiệm ở thành tây. Bình thường tên khốn kia giả vờ chính trực, vậy mà lén lút đánh bạc, nửa tháng trước khi ta phát hiện chuyện đó, hắn ta đã nợ một số tiền lớn.”

Nàng ta muốn há miệng mắng vài câu tục tĩu khó nghe theo thói quen, ánh mắt lướt qua vài nữ tử chỉ mới hơn mười tuổi, cố gắng nhẫn nhịn.

“Nghe nói Liên Tiên có thể ban cho vàng bạc châu báu, hắn ta bỏ thuốc vào chén trà của ta, chờ khi ta tỉnh lại đã ở đây rồi.”

Trình Mộng tháo sợi dây dài trên cổ xuống, đưa cho Thẩm Lưu Sương bên cạnh:

“Cái này cho ngươi, dẫu xảy ra chuyện gì, cũng đừng làm kẻ vô dụng. Ngươi có thể là hoa cỏ xinh đẹp, khi cần thiết cũng phải làm một thanh kiếm.”

Thẩm Lưu Sương cám ơn rồi nhận lấy.

Đây là một sợi dây đơn giản, toàn thân đen nhánh, đầu dưới treo thanh kiếm nhỏ cỡ ngón tay út.

Nàng ta và Liễu Như Thường đều không phải bản gốc, miêu tả rất ngắn gọn.

Hết một lượt, mỗi một cô nương đều giới thiệu đơn giản về bản thân.

Có Tống Chiêu Đệ mày rậm mắt to, muốn thành bổ đầu, có Dương Linh Linh ốm yếu nhiều bệnh, xướng khúc rất hay, cũng có Tần Viện chưa đến mười tuổi, vừa lau nước mắt vừa run rẩy nói không sợ.

Không lâu sau, bỗng dưng có tiếng chuông không biết từ đâu vang lên.

Xa xăm vang vọng, trầm lắng u buồn, ngay sau đó cửa đá đột nhiên mở ra.

Như lời Phùng Lộ đã nói, kính nữ mặt mày tái nhợt đứng sau cánh cửa, đầu tiên là bất an nhìn về chỗ sâu trong hành lang, rồi quay đầu lại, âm cuối khẽ run:

“Ra ngoài đi.”

“Ngươi.”

Liễu Như Thường vô thức hỏi:

“Ngươi không đi cùng chúng ta sao?”

Kính nữ ngẩn ngơ, lắc đầu.

Nàng ta sẽ không, cũng chẳng dám.

Nhiều năm trước bị Liên Tiên bắt giữ, lòng nàng ta sợ hãi con đại yêu đó, ngay cả nhìn vào mắt nó cũng không làm được, đừng nói đến chạy trốn phản kháng.

Nảy sinh lòng trắc ẩn với những nữ tử này, trợ giúp các nàng bỏ trốn, với nàng ta mà nói đã là chuyện gan to tày trời.

Nàng ta không có gan vượt qua ranh giới thêm lần nữa.

Có người thấp thỏm nói:

“Nhưng ngươi thả chúng ta ra, nếu bị Liên Tiên phát hiện, nó…”

“Vừa rồi không có yêu ma tuần tra.”

Kính nữ thốt lên:

“Sẽ không ai biết ta thả các ngươi, tranh thủ thời gian, đi mau.”

Nàng ta không nói thêm nhiều lời hơn nữa.

Trong lòng tất cả mọi người đều hiểu rõ, lần này họ bỏ trốn, xác suất sống sót không lớn.

“Trước đó, ta không biết ngươi…”

Triệu Lưu Thúy sờ mũi, hiếm khi thấy xấu hổ:

“Đã nói những lời quá đáng, xin lỗi nhé. Còn nữa…đa tạ.”

Thời gian gấp rút, không thể nói thêm.

Các nữ tử hoặc hoảng sợ hoặc đề phòng ra khỏi động, khi đi ngang qua kính nữ, đều nhỏ tiếng nói cám ơn.

Kính nữ vẫn yên lặng không nói gì như cũ, chỉ có sống lưng thẳng hơn đôi chút, lộ ra vài phần bối rối vì thẹn thùng.

“Chúng ta đông người, rất dễ bị yêu quái tuần tra phát hiện.”

Trình Mộng lên tiếng:

“Tách ra hay chạy chung?”

Thẩm Lưu Sương không hề nghĩ ngợi:

“Sau khi tách ra rất dễ cô lập không người hỗ trợ, chi bằng chạy chung, có thể giúp đỡ lẫn nhau.”

“Nhưng mà.”

Dương Linh Linh thốt lên:

“Chúng ta tay không tấc sắt, nếu gặp yêu quái thì phải làm sao?”

Nàng ta còn muốn nói gì đó, anh mắt lơ đãng liếc qua, bỗng dưng trợn to mắt.

Đèn hoa sen trên đỉnh đầu đột nhiên lấp lóe, hai nữ nhi Lý gia đứng cạnh nàng ta nhấc tay phải lên, vuố.t ve mép gò má.

Quả thật rất khó tin.

Sau khi đầu ngón tay họ dùng sức, cả gương mặt bị tháo xuống như một tấm da, lộ ra gương mặt hoàn toàn khác!

Tác động của cảnh tượng này quá lớn, trước khi Dương Linh Linh la lên, Liễu Như Thường đã mỉm cười rạng rỡ bịt miệng nàng ta lại.

“Suỵt, đừng lên tiếng.”

Liễu Như Thường nói:

“Trấn Ách Ti tra án.”

Kính nữ tránh thời gian yêu vật đến tuần tra, trước mắt vẫn xem như an toàn.

Thẩm Lưu Sương và Liễu Như Thường cởi mặt nạ do yêu họa bì vẽ ra, một trước một sau, đi ở hai phía đầu cuối của đội ngũ.

Lấy mặt nạ na sư từ túi áo kín kẽ, ánh mắt Thẩm Lưu Sương nghiêm nghị.

Rượu thần mà nàng ta uống vẫn còn tác dụng, độc tố trong rượu chẳng những khiến tứ chi mất sức, còn áp chế linh lực trong cơ thể.

Nàng ta và Liễu Như Thường rất khó đạt đến trạng thái đỉnh cao, nhưng dẫu thế nào cũng phải thuận lợi đưa các cô nương sau lưng ra ngoài trước khi kết thúc nghi thức bái lạy.

Thẩm Lưu Sương nhớ rất rõ, Phùng Lộ từng nói, mỗi khi nghi thức bái lạy kết thúc, Liên Tiên sẽ một hơi ăn hết năm người trở lên.

Nếu có thể, nàng ta muốn bảo vệ mỗi một người ở đây.

Đáy mắt thoáng qua vẻ u ám, Thẩm Lưu Sương nhẹ vuốt mép mặt nạ.

Họ quá đông, bị phát hiện là chuyện sớm muộn, chắc chắn phải đánh một trận.

Quả nhiên, đi dọc theo con đường một lúc, phía trước đã thoáng hiện yêu khí vẩn đục.

Ngay sau đó, là tiếng quát phẫn nộ:

“Các ngươi đang làm gì vậy!”

Bắt đầu rồi.

Thẩm Lưu Sương khẽ nhếch môi.

Đeo mặt nạ Chung Quỳ, ngăn cản ánh lửa chập chờn bất định trong tầm mắt.

Cất tiếng hát, sấm chớp sinh sôi, siết chặt thanh trường đao trong tay do tia sét đúc thành…

Không cho chúng bất kỳ cơ hội phản ứng nào, Thẩm Lưu Sương vung đao tấn công!

Trước mặt là hai tiểu yêu mặt mũi hung ác, thấy trường đao quét ngang, vì khí thế của đối phương quá mạnh, nhất thời không phản ứng kịp.

Tia sét hủy diệt, mũi đao rơi xuống, hai thi thể ngã phịch dưới đất.

Liễu Như Thường ở bên kia siết chặt nắm đấm: Đáng ghét, ngầu quá rồi, đây còn là trong tình huống nàng ta uống rượu độc đấy.

Bị nàng ta ra vẻ rồi.

“Nghẹn chết ta! Giờ ta ra được rồi chứ?”

Bạch Cửu Nương Tử bỗng hóa hình, quấn quanh cổ Liễu Như Thường, khẽ rên vài tiếng, vui vẻ híp mắt:

“Là nhền nhện à, ta thích ăn nhện lắm.”

Họ đã nói rõ thân phận Trấn Ách Ti, Bạch Cửu Nương Tử không cần tiếp tục ngụy trang thành dây chuyền nữa.

Liễu Như Thường cử động tay phải tê mềm, vì không đè nén nổi ý chí chiến đấu, nhướng mày nhếch môi:

“Đây là ổ nhền nhện, hôm nay để ngươi ăn cho đã.”

Xung quanh mê cung yên tĩnh, không nghi ngờ gì tiếng hét của tiểu yêu ban nãy chính là mồi lửa.

Chưa được bao lâu, càng nhiều tiếng bước chân đến gần.

“Hôm nay đệ tử nguyện mời, cầu xin tiên gia đến sớm.”

Cổ họng bật ra tiếng cười khẽ, Liễu Như Thường vuố.t ve rắn trắng trên cổ.

Mê cung nằm sâu dưới lòng đất, lúc này lại nổi gió lạnh, lay động mép váy đỏ rực như lửa của nàng ta, một lọn tóc rớt xuống vành tai.

“Thu yêu diệt tà trong nháy mắt, ta lệnh cấp cấp như luật lệnh, diệu pháp tiên gia bất hư truyền.”

Nghe nàng ta lẩm bẩm, rất nhiều người tò mò nhìn qua, bỗng nín thở.

Mỗi một chữ thốt ra, hình dáng của Bạch Cửu Nương Tử lại mờ nhạt hơn một phần, vảy rắn càng rõ rệt hơn trên cổ Liễu Như Thường.

Câu chú mời thần cuối cùng vừa dứt, rắn trắng đã biến mất không còn tăm hơi.

Nói một cách chính xác, đã hợp thành một thể với Liễu Như Thường.

Đôi mắt đen nhánh hóa thành mắt rắn, hai bên cổ phủ đầy vảy trắng, khi nàng mỉm cười, lưỡi rắn đỏ bừng thò ra khỏi miệng.

“Đánh bên nào?”

Là giọng của Bạch Cửu Nương Tử, trầm thấp uyển chuyển.

“Đông nam đi, phần còn lại giao cho Thẩm Lưu Sương là được.”

Lên tiếng lần nữa, lại biến thành chất giọng lanh lảnh của Liễu Như Thường.

Dứt lời, tung người.

Liễu Như Thường nhẹ nhàng lách người về trước như một con rắn thật sự, trong tay hóa ra chiếc roi mềm.

Nơi roi dài lướt qua như rắn trắng nhe nanh múa vuốt, dù chĩ khẽ khàng quét ngang, cũng đủ để khiến yêu vật tróc da nứt thịt, vết máu sâu đến độ thấy cả xương trắng.

Tiên ra trận, là ti bà phương bắc mời thần nhập vào người.

Dùng cơ thể phàm nhân chịu đựng pháp lực của tiên gia, đối phó vài tiểu yêu không thành vấn đề.

Bạch Cửu Nương Tử bất mãn:

“Sức roi không đủ, độc trong người ngươi vẫn chưa giải hết à? Linh khí không thuận, khó chịu chết ta rồi.”

Liễu Như Thường chẳng buồn quan tâm:

“Như vậy chẳng phải kí.ch thích hơn sao?”

Môi mỏng nàng ta mấp máy, niệm thần chú, một con rắn trắng khổng lồ thoắt ẩn thoắt hiện ngưng tụ thành thực thể, há miệng cắn đứt đầu vài con yêu vật.

Nàng ta biểu hiện hờ hững, trong lòng lại biết rõ, mình và Thẩm Lưu Sương đang cố gắng hết sức.

Còn một khoảng thời gian nữa rượu thần mới tan hết, nếu đoán không nhầm, trong đó có lẫn yêu khí của Liên Tiên.

Đúng là ghê tởm.

Vạn linh đan của Diêm Thanh Hoan giải được độc trong cơ thể, ngặt nỗi không thể khơi thông yêu khí và linh khí.

Thực lực của hai người không so được với lúc trước, điều động linh khí vướng víu khắp chốn.

Trao đổi ánh mắt với Thẩm Lưu Sương ở phía bắc, Liễu Như Thường đè nén nỗi khó chịu trong lòng, nhướng mày khiêu khích:

Thi xem, ai diệt trừ nhiều yêu hơn?

Thẩm Lưu Sương liếc mắt nhìn qua giữa sấm sét và tia lửa, lặng lẽ mỉm cười:

Được thôi.

“Bọn chúng muốn bỏ trốn!”

Từ xa truyền đến tiếng gào thét của yêu vật:

“Mau mở trận, mau mở trận! Xảy ra sơ suất gì, Liên Tiên nương nương sẽ hỏi tội các ngươi!”

Là trận lưỡng nghi bát quái mà kính yêu nhắc đến.

Thẩm Lưu Sương không hề ngạc nhiên, vung đao chém đứt đầu yêu nhền nhện, thoáng chốc bỗng sửng sốt.

Sau khi khởi động hai trận lưỡng nghi bát quái, tiếng vang lớn ngập bên tai, lối đi rung chuyển dữ dội.

Tường đá hai bên bong ra từng mảng, để lộ cảnh tượng bên dưới…

Những sợi tơ nhện bện thành tấm lưới, bị che giấu dưới lớp tường đá. Giờ đây hoàn toàn lộ ra ngoài, trắng bệch một vùng, ồ ạt kéo đến, bao phủ toàn bộ mê cung.

Trong nhóm người, có ai đó hít khí lạnh, là giọng của Trình Mộng:

“Cha nó ơi, thứ này là…”

Nơi này đâu phải mê cung dưới lòng đất gì đó.

Rõ ràng là tấm lưới khổng lồ quanh co phức tạp do nhện tinh tạo ra, bắt đầu từ khoảnh khắc họ bước vào cửa ngọc, đã chui vào mạng nhện mất rồi!

Nỗi sợ hãi trong lòng vẫn chưa tan hết, lại xảy ra biến cố mới.

Trong ổ nhện, sao không có nhền nhện cho được.

Tiếng vang càng lúc càng lớn khiến lòng người run rẩy, như có ngàn vạn con bọ đang va chạm nhau

Nhìn sang nơi phát ra âm thanh, sâu trong lối đi, bỗng có vài con nhện lớn cỡ nửa người nhảy ra!

Vài cô nương cùng lúc thét chói tai, Thẩm Lưu Sương cắn răng, rút đao xông lên.

Đám nhện này không phải vật tầm thường, sau khi nhiễm yêu khí, chúng cũng khát vọng máu thịt con người như Liên Tiên.

Tất nhiên cũng khó đối phó hơn đám nhện bình thường rất nhiều.

Xung quanh đều có bóng đen tấn công, yêu vật và nhền nhện vờn quanh, bao vây đường đi chặt chẽ.

Tiếng trườn bò, tiếng gào thét và gầm rống liên tiếp không ngớt, đen ngòm vồ tới như sóng xô bờ.

Quá nhiều.

Cưỡng ép thúc đẩy linh khí, huyết khí cuồn cuộn trong lồng ngực, đau đớn lan tràn. Thẩm Lưu Sương tính toán đơn giản, với sức lực còn sót lại của nàng ta và Liễu Như Thường…

Không kịp nghĩ nhiều, lại có bóng đen từ góc nghiêng phía trên lao thẳng xuống.

Có thể thấy rõ răng nanh của nhện tinh, nàng ta bình tĩnh lại, nuốt máu tanh ngọt xuống cổ họng, rút mũi đao ra khỏi cơ thể tiểu yêu.

Vừa định vung đao lên, bất ngờ lại thấy trước người lóe lên ánh đao.

“Đám khốn kiếp này!”

Trình Mộng hùng hổ, tay nắm chặt loan đao lấy được từ thi thể yêu vật, giơ tay chém xuống, nhện tinh bị chặt làm đôi.

Loan đao bị nàng ta vung vẩy mạnh mẽ nổi gió, trong ánh đao hỗn loạn, nữ nhân trung niên liếc mắt, khẽ nhếch môi với nàng ta:

“Không sao chứ? Ta nói rồi mà, nhà ta rèn sắt.”

“Nơi này! Quá ghê tởm!”

Triệu Lưu Thúy cũng nhặt trường kiếm lên, động tác cực kỳ vụng về, vung vẩy loạn xạ:

“Ta ta ta dù có sống sót ra khỏi đây, cũng chẳng ăn cơm nổi nữa!”

Mũi kiếm chém đứt chân sau của nhền nhện, máu bắn tung tóe, văng trúng mép váy nàng ta.

Cảnh tượng máu me, Triệu Lưu Thúy và nhền nhện cùng lúc gào lên, nhắm mắt lại, ép mình nín thở, đâm kiếm vào ngực nó.

Lúc nấu ăn đâu phải chưa từng thấy máu, cứ coi như nàng ta đang giết gà thôi!

Tống Chiêu Đệ sợ đến mức hai hồn bảy phách chỉ còn lại một nửa, vừa nức nở rơi nước mắt, vừa đạp một con nhện ra ngoài, bảo vệ những nữ tử uống rượu độc, không đủ thể lực sau lưng:

“Chuyện gì thế này huhuhu!”

Thẩm Lưu Sương hơi giật mình, liếc nhìn từng gương mặt khác nhau, lặng lẽ mỉm cười, lau vết máu tràn ra từ khóe miệng.

“Sắp đến trận lưỡng nghi bát quái rồi.”

Thẩm Lưu Sương lên tiếng:

“Ta đánh đầu trận, mọi người cẩn thận.”

Con non do nhện tinh sinh ra, có thể lên đến hàng trăm ngàn.

Liên Tiên sống lâu như vậy, không biết trong ổ của nó che giấu bao nhiêu nhện con.

Thế tấn công dời non lấp biển dường như không có điểm dừng, không chỉ Thẩm Lưu Sương và Liễu Như Thường, dần dần tất cả mọi người đều thấy mất sức.

Dương Linh Linh đi sát bên phải đội ngũ, vì yếu ớt nhiều bệnh, thỉnh thoảng ho vài tiếng, hai mắt ửng đỏ.

Nàng ta là một trong những thiếu nữ bị cha nương đưa đến hôm nay, rượu độc trong người còn chưa tan hết, xương cốt đau nhức, ngay cả bỏ chạy cũng tốn sức.

Không thể dùng đao thương, bèn cảnh giác quan sát xung quanh, nhắc nhở phương hướng yêu vật tấn công cho các cô nương khác.

Nàng ta cũng muốn góp một phần sức cho mọi người.

Khẽ ho vài tiếng, gió lạnh bỗng dưng ập đến trên đỉnh đầu nàng ta.

Lạnh lẽo thấu xương, thấm vào sau gáy, khiến toàn thân nổi da gà.

Sẽ là thứ gì?

Trong lòng cảm nhận được gì đó, lòng Dương Linh Linh giật thót, run rẩy ngẩng đầu.

Bất ngờ, vừa khéo đối diện với cặp mắt đỏ ngầu của nhện tinh…

Thoáng chốc, nhền nhện gầm lên, lao đến chỗ nàng ta!

Con nhện này nằm rạp ở một góc trên đỉnh động, hòa cùng một thể với bóng đen, không biết đã ẩn nấp bao lâu.

Đột ngột tấn công không chút dấu hiệu, nghe thấy tiếng rít gào, Triệu Lưu Thúy ở phía trước cũng ngước mắt.

Nhền nhện nhanh nhẹn như mũi tên rời khỏi dây cung, nàng ta hoàn toàn không biết dùng kiếm, chẳng thể vung trường kiếm trong tay cho nó một đòn chí mạng.

Nàng ta không cứu được Dương Linh Linh.

Đèn hoa sen nơi cuối con đường nhấp nháy đôi lần, Dương Linh Linh hoang mang quay đầu, nhìn vào mắt nàng ta.

Triệu Lưu Thúy trông thấy giọt lệ trong mắt nàng ta, sáng ngời trong suốt, trượt khỏi khóe mắt.

Các nàng đều là người bình thường trói gà không chặt, trước mặt đám yêu ma như thủy triều, bất lực đến vậy.

Gió tanh phất lên, bỗng dưng rơi xuống.

Triệu Lưu Thúy cắn chặt răng, gần như lao về trước theo bản năng, ôm chặt Dương Linh Linh, khéo thay đã chắn ngay hướng nhền nhện tấn công.

Nàng ta thấy bản thân như đang nằm mơ.

Một cơn ác mộng không có hồi kết.

Liên Tiên, hang động, nhện tinh, yêu ma, còn có tử vong.

Kết thúc giấc mộng, là khi nàng ta bước đi trong bóng đêm, bên tai vang lên tiếng cười của mẫu thân:

“Lưu Thúy nhà ta giỏi như vậy, sau này nhất định gả vào nhà chồng tốt.”

Như mạng nhện chằng chịt, trói chặt nàng ta bên trong, chẳng thể vùng thoát.

Đó hoàn toàn không phải điều nàng ta mong muốn…

Nàng ta chỉ muốn sống vì chính mình.

Bóng đen nhền nhện áp sát người nàng ta, Triệu Lưu Thúy không thể ngăn nổi nước mắt chực trào, ôm chặt Dương Linh Linh trong lòng.

Chẳng biết có phải ảo giác hay không, khi tiếng gầm lướt qua bên tai, nàng ta nghe thấy giọng nữ xa xôi.

Rõ ràng lại lạnh lẽo, tựa rèm châu vang vọng, lại như gió sương dưới mái hiên, từng chữ có lực.

“…Mặt trời đến từ hướng đông lại lặn xuống phía tây, chính là thầy ta điều binh. Một hồi thiên binh đến, hai hồi địa binh lại. Ba hồi người trường sinh, bốn hồi…”

Lần này không còn là trường đao ngưng tụ từ sấm sét nữa.

Sát khí mãnh liệt hơn hóa thành mũi nhọn, đen nhánh, lốm đốm do sương đen ngưng tụ, tựa dã thú há to cái miệng khổng lồ nuốt chửng nhện tinh.

“Bốn hồi…chư quỷ vong.”

Tay áo nữ nhân đeo mặt Chung Quỳ tung bay, thân pháp nhanh nhẹn sắc bén như tuyết rơi phất phơ, mũi chân chạm đất, đứng thẳng trước người các nàng.

Nước mắt nóng bỏng trượt xuống, nhịp tim Triệu Lưu Thúy đập kịch liệt, hoảng hốt ngẩng đầu trong tầm nhìn mờ ảo.

“Bị dọa rồi sao?”

Thẩm Lưu Sương cởi non nửa mặt nạ Chung Quỳ, lau vết máu bên môi.

Dưới ánh đèn hoa sen rực cháy, đôi mắt nàng ta sáng như sao trời, mỉm cười, phác họa độ cong dịu dàng:

“Ta vẫn đang chờ, đến tửu lâu của cô dùng cơm đấy.”

P/S: Tui rất thích girls help girls giống vậy nha, thương quá trời.

error: Content is protected !!