Với Thi Đại mà nói, đây là một trải nghiệm hoàn toàn xa lạ.
Khoảnh khắc cơ thể bay lên không, cả người như chú chim không chịu trói buộc, vạt váy uốn lượn, tung bay theo gió.
Cảm giác mất trọng lực mãnh liệt chỉ kéo dài vài giây ngắn ngủi, khi mũi chân đáp xuống mái nhà, trái tim cũng vững vàng rơi xuống.
Sau đó lại bay lên, nhảy sang mái hiên khác.
Nàng dùng bùa thần hành và lăng không, động tác nhẹ nhàng nhanh nhẹn, theo Giang Bạch Nghiễn tiến về trước, truy tìm tung tích của nhện tinh giữa màn đêm.
Nhện tinh tự xưng “Liên Tiên” kia là cao thủ huyễn thuật.
Bản thể của nó xuyên qua đình đài lầu các trong thành Trường An, xen lẫn ảo ảnh xuất hiện liên tục không ngớt, thật giả khó đoán, biến động khôn lường.
Mỗi khi Thi Đại liếc thấy bóng dáng nhện tinh, vung bùa tấn công, đều phát giác chỉ là hình chiếu của ảo ảnh.
“Hẳn là nó không giỏi chiến đấu.”
Giang Bạch Nghiễn bên cạnh nàng, giọng nói và gió cùng nhau truyền đến.
Người ta thường nói nghề nào cũng có thế mạnh riêng, năng lực của mỗi loại yêu quái cũng khác nhau.
Nhện tinh bị Trấn Ách Ti bao vây chặt chẽ, phản ứng đầu tiên là men theo mật đạo lâm trận bỏ trốn, rõ ràng không tự tin chiến đấu.
Nhưng mà…lợi dụng ảo ảnh tránh khỏi truy bắt, cũng rất khó dây dưa.
“Ừm.”
Thi Đại hừng hực ý chí chiến đấu:
“Chỉ cần diệt trừ hết ảo ảnh, rồi sẽ tìm được chân thân của nó.”
Xuyên khắp phố phường một hồi lâu, chút cảm giác sợ hãi và không quen ban đầu đã dần dần tan biến, hóa thành trải nghiệm mới mẻ chưa từng có.
Nếu buộc phải hình dung, nó như nhảy bungee hoặc ngồi tàu lượn siêu tốc, theo từng bước nhảy lên xuống của nàng, cảnh đêm khắp thành Trường An đong đầy nơi đáy mắt.
Nàng là người rất giỏi tìm vui trong đau khổ, sau khi liên tiếp tấn công vài ảo ảnh, cảm thấy hình ảnh khi ảo ảnh vỡ tan cũng khá xinh đẹp.
Tựa pháo hoa rực rỡ.
Trăng lạnh treo cao, hai bóng người cắt ngang hoàng hôn tăm tối.
Thi Đại nhận ra, nơi này là phường Trường Thọ ở thành Trường An.
Phố phường giăng đèn kết hoa, đắm chìm trong sự náo nhiệt mừng năm mới.
Ngàn vạn gia đình đoàn tụ, không ít người đẩy cửa sổ, tò mò nhìn nàng và Giang Bạch Nghiễn.
Bấy giờ Thi Đại mới nhận ra, động tĩnh hai người truy bắt nhện tinh hơi lớn.
Trấn Ách Ti đuổi giết yêu vật làm việc ác, không hề hiếm có ở Đại Chiêu, nhưng bị nhiều cặp mắt nhìn chằm chằm như vậy, thật sự khiến người ta xấu hổ.
Vô cớ nảy sinh ảo giác như chạm phải ánh mắt giáo viên khi lên lớp, Thi Đại vội vã rời mắt.
Vậy mà nàng lại thấy ngại.
Giang Bạch Nghiễn khẽ cười:
“Thi tiểu thư không cần để ý, họ không thấy rõ mặt.”
Tốc độ của hai người rất nhanh lại không dừng chân quá lâu, cộng thêm cách mặt đất một khoảng, trong mắt bách tính, chẳng qua chỉ là hai bóng người mơ hồ.
Phía xa vang lên vài tiếng hét, hiển nhiên là nhện tinh chạy trên phố dài, dọa người đi đường hoảng hốt bỏ trốn.
Khi trước ở thần cung Liên Tiên, vì muốn mê hoặc tín đồ, nó đã hóa thành dáng vẻ nữ tử bạch y, tiên khí lượn lờ.
Bị truy đuổi lâu như vậy, cuối cùng nhện tinh nhận ra, bạch y quá chói mắt, chi bằng trở lại nguyên hình, nương nhờ màn đêm che giấu thân hình.
Nhện tinh khổng lồ đen ngòm như mực, liều mạng chạy trốn hoảng loạn không chọn đường, kiếm khí sau lưng đuổi sát không tha, cắt vài đường máu dữ tợn vào chân sau của nó.
Đáng chết!
Nhịn đau lẫn vào bóng đêm, nhện tinh lặng lẽ niệm pháp quyết.
Hai bóng đen giống hệt nhau bỗng hiện ra, chia nhau bỏ chạy hai bên trái phải.
Thi Đại quen thuộc lên tiếng:
“Giang công tử, ta phụ trách bên phải.”
Lôi hỏa phù dẫn ra sấm sét sắc lạnh, trong màn đêm vô tận, soi chiếu bóng dáng khổng lồ như ngọn núi của nhện tinh.
Lắm lúc quái vật quá lớn quá kinh người, ngược lại sẽ trở thành bia ngắm sống.
Thi Đại thì thầm:
“Ngũ lôi ngũ lôi, sấm sét nhanh đến.”
Tia sét sinh sôi, ngọn lửa rực cháy thiêu chết nhền nhện.
Ảo ảnh tan biến, cơ thể nhền nhện bỗng nổ tung, hóa thành một làn sương mỏng hồng phấn.
Bên kia, Giang Bạch Nghiễn đã chém đứt ảo ảnh.
Đều không phải thật.
Thi Đại cau mày, nghe Giang Bạch Nghiễn khẽ nói:
“Bên này.”
Tuy chàng không thể phân rõ ảo ảnh và bản thể, nhưng dựa vào bản năng giao nhân, có thể loáng thoáng cảm nhận yêu khí dao động, từ đó đoán được phương hướng nhện tinh bỏ chạy.
Ác yêu hại người vô số, tu luyện trăm năm, hơi thở càng rõ ràng hơn so với những tiểu yêu quái bình thường.
Vượt qua những tòa nhà san sát trong phường Trường Thọ, trông thấy sông Phượng Hoàng vắt ngang thành Trường An.
Mặt sông rộng lớn, trong vắt như ngọc bích, rất nhiều thuyền hoa và thuyền nhỏ neo đậu, đình lầu nối liền hai bờ, ánh đèn rực rỡ.
Bóng trăng soi xuống mặt sông, lấp lánh ánh vàng, đâu đâu cũng nghe thấy tiếng sáo, tiếng tiêu, âm thanh ăn uống linh đình, thỉnh thoảng còn có giọng hát nữ nhân trầm thấp uyển chuyển, đau khổ triền miên.
Thi Đại không hề xa lạ với cảnh tượng ở sông Phượng Hoàng, nhưng quan sát từ trên không thế này lại là lần đầu tiên.
Bóng dáng nhện tinh vượt qua mặt sông, nàng chẳng thể phóng xa như vậy trong thoáng chốc, đành phải nhảy lên đỉnh thuyền buồm xem nó như bàn đạp.
Thuyền buồm không lớn, bị trọng lượng bất ngờ đè nặng, không chịu khống chế lắc lư.
Thân thuyền khuấy động những gợn sóng lấp lánh, như những miếng vàng bạc mỏng manh.
Thuyền buồm rung lắc, Thi Đại loạng choạng, được người ta nhẹ nhàng đỡ bả vai.
Giang Bạch Nghiễn nhảy lên đỉnh thuyền theo nàng, trong màn đêm lạnh giá, thoang thoảng mùi hương lạnh nhạt:
“Thi tiểu thư, cẩn thận.”
Giang công tử, quả nhiên rất có cảm giác an toàn.
“Đa tạ.”
Thi Đại nghiêng đầu, mỉm cười với chàng:
“Đi tiếp thôi.”
Thuyền buồm lại lắc lư, thiếu nữ như làn khói nhẹ, liên tiếp giẫm lên đỉnh của vài con thuyền hoa.
Còn chưa đợi nam nữ trong thuyền hoa phản ứng, nàng đã nhẹ nhàng bay lên, rời khỏi nơi đó.
“Tiểu muội muội này.”
Nhóm nương tử dựa vào cửa sổ mỉm cười, đung đưa cành hoa, nũng nịu hét lên với bóng lưng nàng:
“Năm mới vui vẻ, rảnh rỗi lại ghé đến đây nhé.”
Thi Đại nghe tiếng quay đầu, mắt ngọc mày ngài mỉm cười, vẫy tay xem như chào tạm biệt.
Chẳng biết ai đó liếc thấy Giang Bạch Nghiễn sau lưng nàng, cười lớn:
“Hai vị tình cảm thật đấy!”
Câu này mập mờ quá, bước chân Thi Đại thoáng khựng lại, suýt nữa trượt té.
Vượt qua sông Phượng Hoàng, mắt thường cũng có thể trông thấy ảo ảnh đã giảm bớt.
Nhện tinh trúng một kiếm của Giang Bạch Nghiễn, không ngừng chảy máu, buộc phải vịn chặt vết thương, không để vết máu làm lộ hành tung.
Nó vốn che trái hở phải, lúc này cố hết sức sử dụng huyễn thuật, thể lực chẳng còn lại bao nhiêu.
Thi Đại cũng không tốt hơn là mấy.
Lộ trình nàng từng chạy xa nhất là tám trăm mét, dù lần này có bùa, đuổi theo nhện tinh lâu đến vậy, cũng khó tránh mệt mỏi.
Nhất định phải tốc chiến tốc thắng.
Vầng trán đã mướt mồ hôi từ lâu, mắt thấy khoảng cách với nhện tinh dần dần rút ngắn, Thi Đại siết chặt tay, ướt đẫm một mảng.
Bóng dáng khổng lồ phía trước lại thay đổi, hóa thành lầu gác trắng muốt.
Mây mù lượn lờ, tường vân chen chúc vây quanh.
Nghe thấy tiếng ca du dương, vài vũ cơ mặc trang phục người Hồ chậm rãi bước lên, ai nấy mặt phấn má đào, xấu hổ e sợ.
Thi Đại không nhịn được mỉa mai:
“Con nhện tinh này giả làm thần tiên đến nghiện mất rồi?”
Trong thời khắc sinh tử mấu chốt, ảo ảnh nó dùng để mê hoặc người ta, vẫn là mấy thứ này.
Giang Bạch Nghiễn không có biểu cảm gì.
Theo chàng thấy, xương cốt phấn hồng chỉ như cỏ rác, chẳng gợi nổi nửa phần thương tiếc.
Trường kiếm trong tay vung xuống, thoáng chốc đã chặt đứt cổ của vài vũ cơ.
Ảo ảnh chôn vùi, lan tràn khói trắng.
Thi Đại cũng phản ứng rất nhanh, tranh thủ kẽ hở khi nhện tinh thi pháp, bắt được bóng đen vừa thoáng qua trong tầm mắt.
Tìm được rồi.
Vết thương nhanh chóng nứt ra trong quá trình trốn chạy, nhện tinh thật sự sẽ chảy máu đầm đìa.
Nhìn vào mắt Giang Bạch Nghiễn, không cần nhiều lời, hai người cùng lúc di chuyển.
Ánh kiếm ngút trời, thiếu niên bạch y nhích người về trước, chém đứt mạng nhện rắn chắc do nhện tinh phun ra.
“Nhận mệnh do trời, thượng thăng cửu cung, trao đổi hỏa linh, diệt quỷ trừ hung…”
Vung ra lá bùa diệt quỷ trừ hung, ngọn lửa bùng lên sáng rực, Thi Đại tập trung:
“Nghe lệnh!”
Trong thành Trường An rộng lớn, chưa từng thiếu người và việc thú vị mới mẻ.
Ví dụ như hôm nay, đã xuất hiện vài dị tượng trăm năm khó gặp.
Bắt đầu từ phường Trường Thọ, màn đêm liên tục nở rộ ánh hoa rực rỡ chói mắt.
Có hoa sen trắng thanh nhã dễ chịu, có mẫu đơn kiều diễm ướt át, có khi hóa thành lầu các, cung điện lộng lẫy giữa không trung, theo người chứng kiến cho hay, trong tiên cung thậm chí còn vang vọng tiếng nhạc.
Bách tính bình dân không phân rõ rốt cuộc đó là ảo ảnh hay pháo hoa, chỉ thấy xinh đẹp tột cùng.
Đến cuối cùng, bờ sông Phượng Hoàng nổ tung tia sáng lấp lánh, vẽ một dấu chấm hết cho tất cả mọi chuyện.
Quầng sáng rợp trời như ngân hà đổ mưa, trở thành màn kịch cuối cùng của buổi thịnh yến.
Nhện tinh chết trong cuộc giằng co bám sát, yêu đan vỡ nát, yêu khí lan tràn khắp nơi, dệt ra ngàn vạn ảo ảnh quái lạ.
“Oa.”
Thi Đại ngồi phịch xuống mái hiên, ngẩng đầu lên, cảm khái từ tận đáy lòng:
“Đẹp quá đi mất.”
Thật sự rất giống một màn pháo hoa.
Ngước nhìn nơi chân trời, có khói dày đặc, sương mờ mịt, cung điện thoắt ẩn thoắt hiện, bóng người trôi xa, toàn bộ đều là ảo ảnh do yêu đan nhện tinh bùng nổ.
Thi Đại giơ tay, hưng phấn chỉ vào ánh trăng:
“Giang công tử huynh nhìn xem, ở đó còn có thỏ kìa!”
Hai người họ đứng trên nóc nhà, tầm nhìn rộng rãi, vị trí ngắm cảnh tuyệt vời nhất.
Trong đêm đông trăng sáng sao thưa, khóm mây mềm mại, như những cục bông êm dịu, chỉ cần nhìn thoáng qua, cũng khiến người ta yêu thích.
Thi Đại híp mắt, tâm trạng vui vẻ mỉm cười.
Giang Bạch Nghiễn lau sạch lưỡi kiếm, liếc mắt nhìn sang.
Hôm nay nàng ăn mặc như a tỷ Trịnh gia, khoác trên người váy xanh giản dị không có gì đặc biệt, lúc này đang lười biếng ngồi trên hiên nhà phủ đầy tuyết, làn váy xòe ra, trải rộng sắc thái đầy sức sống như lá sen.
Có lẽ bị lạnh, Thi Đại thổi một hơi vào lòng bàn tay, sống lưng khẽ run.
Khiến chàng nhớ đến chú mèo ngủ gật.
“Thi tiểu thư.”
Giang Bạch Nghiễn cất lời:
“Dưới đất lạnh.”
“Nhưng mà…”
Thi Đại chống hai tay ra sau lưng, ngửa đầu nhìn chàng:
“Mệt lắm luôn ấy, huynh không mệt hả?”
Nàng thật sự chẳng còn sức lực gì nữa.
Không lâu trước đây tập trung tinh thần truy đuổi yêu vật không thấy sao hết, bây giờ thả lỏng mới phát hiện hai chân mềm nhũn, ngay cả đứng cũng khó.
Đây không phải tám trăm mét, là marathon suốt hành trình không dừng chân nghỉ ngơi.
Giang Bạch Nghiễn lắc đầu.
Chàng là giao nhân, thể lực mạnh hơn loài người, lại quen truy bắt yêu vật, giờ đây chỉ hơi mệt đôi chút.
Nhìn sắc mặt chàng, quả nhiên bình tĩnh chẳng gợn sóng.
Thi Đại ghi thêm một điều vào cuốn sổ nhỏ xíu trong đầu nàng rằng: Giang công tử, thể lực siêu tốt, là một người mạnh mẽ, năng lực bay liên tục mạnh hơn sáu người.
Nhưng nàng thật sự không đi nổi nữa.
“Giang công tử ơi.”
Giế.t chết nhện tinh, hai người phải về báo cáo. Thi Đại quyết định thương lượng với chàng, chỉ vào chân nhỏ của mình:
“Có thể nghỉ ngơi một lúc không?”
Giang Bạch Nghiễn không sao cả.
Nhện tinh đã chết, không vội về phục mệnh.
Chẳng biết tại sao, chàng rũ mắt nhìn xuống, lặng lẽ lướt qua mép váy Thi Đại mà không để lại dấu vết.
Mái hiên phủ đầy tuyết đọng, dính lên mép váy nàng, tan chảy thành vệt nước ướt át.
Nàng buông thõng tay, đầu ngón tay cóng đến đỏ bừng.
Chàng muốn nói gì đó, bỗng thấy Thi Đại giơ hai tay, khép lòng bàn tay lại.
“Nơi này đẹp quá, chúng ta có thể cùng nhau ngắm thêm một lúc nữa mà.”
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt Thi Đại lấp lánh, cong môi mỉm cười:
“Làm ơn nha, nhờ huynh đó.”
Là giọng điệu nhẹ nhàng nhưng mềm mại, vì quá lạnh nên có vẻ hơi khàn, giống như làm nũng.
…Hoặc giả, đúng là nàng đang làm nũng.
Trước giờ nàng rất giỏi mềm giọng nói chuyện với người khác, với cha nương, với Thẩm Lưu Sương, với Thi Vân Thanh.
Tối nay là lần đầu tiên nàng làm vậy với chàng.
Trái tim bỗng ngứa ngáy lạ lùng, như vuốt mèo cào lên trên.
Hàng mi Giang Bạch Nghiễn khẽ run, muốn tránh ánh mắt của nàng, lại cảm thấy càng che càng lộ.
Ảo ảnh bên trời vẫn chưa tan hết, sắc thái nơi đáy mắt Thi Đại cũng thay đổi theo.
Khi thì vàng rực đón xuân, lúc là ngọc thạch xanh biếc, khi đám mây rực lửa phủ xuống, nàng cũng như bùng cháy theo.
Xinh đẹp sống động, dường như được thần linh thiên vị.
Gió đêm lướt qua, thổi bay mép váy xanh biếc của nàng, hệt chú chim nhỏ giương cánh bay đi, chẳng biết từ lúc nào đã không còn tung tích.
Giang Bạch Nghiễn nhìn thoáng qua chóp mũi ửng đỏ của nàng và mép váy ướt đẫm.
Là chú chim sắp bị đông cứng.
Thành Trường An đêm nay, ánh trăng và gió, pháo hoa giăng đầy.
Thi Đại tràn ngập mong chờ, đánh giá sắc mặt Giang Bạch Nghiễn.
Chàng đang nghĩ gì nhỉ?
Tròng mắt đen nhánh, bị bóng mờ do hàng mi dài rậm che phủ, không thể thấy rõ.
Giang Bạch Nghiễn là người tốt thấu hiểu lòng người, hẳn sẽ không từ chối đâu nhỉ?
Nàng vừa lạnh vừa mệt, run rẩy trong gió đêm lạnh lẽo.
Cùng lúc này, trùng hợp nghe thấy giọng nói Giang Bạch Nghiễn:
“Nơi này không tiện ở lâu, chúng ta phải tranh thủ về sớm.”
Ơ?
Thi Đại trợn to mắt, đột ngột ngẩng đầu.
Đồng đội tốt Đại Chiêu đã nói đâu mất rồi?
Dường như thấy dáng vẻ nàng thú vị, Giang Bạch Nghiễn nhếch môi, cất đao vào vỏ, phát ra tiếng vang khẽ.
“Mùa đông giá rét, sợ sẽ nhiễm gió lạnh. Nếu Thi tiểu thư không chê…”
Giang Bạch Nghiễn lên tiếng:
“Ta cõng cô.”
P/S: Là anh xót vợ, sợ vợ lạnh đó huhu