Không ngờ lại nghe thấy câu hỏi này, Thi Đại ngẩn ngơ.
Động tác vung kiếm hoa bỗng khựng lại, Giang Bạch Nghiễn không nói gì nữa, xung quanh yên tĩnh.
Cái gì gọi là thương hại chàng?
Tư duy dừng hẳn một thoáng, bắt đầu chuyển động lại.
À phải rồi, trước lúc này, Giang Bạch Nghiễn vẫn luôn độc lai độc vãng.
Thuở nhỏ tà tu nuôi dưỡng chàng thành con rối thế thân, còn bị sư đệ đồng môn của tà tu lừa gạt, sau khi vào Trấn Ách Ti, lại bắt đầu giữ khoảng cách thích hợp với người khác, không có bạn bè gì cả.
Dần dà, đối diện với thiện ý và thân cận của người khác, Giang Bạch Nghiễn khó tránh khỏi không thích ứng được.
Rối loạn nhân cách né tránh điển hình, ngại ngùng cô độc, nhạy cảm tự chán ghét mình, biểu hiện gò bó trong mối quan hệ thân mật.
Đây là kết luận nàng đưa ra sau khi đọc “Thương sinh lục”, chẳng qua vì Giang Bạch Nghiễn quá mạnh, trong sát ý nghiêm nghị, rất dễ khiến người ta bỏ qua điểm này.
Giang Bạch Nghiễn đứng sau lưng nàng, im lặng không lên tiếng.
Từ góc độ của chàng không thấy được nét mặt Thi Đại, nhưng có thể cảm giác sống lưng cứng đờ của nàng.
Bị chàng dọa rồi ư?
Giang Bạch Nghiễn lặng lẽ cong môi.
Nếu lúc này nàng hoàn hồn, có lẽ càng khiếp sợ hơn…
Đáy mắt chàng không có vui buồn, như một vòng xoáy sâu không thấy đáy, tối tăm vẩn đục, loáng thoáng ác ý.
Là nét mặt khác xa một trời một vực với vẻ ngụy trang hiền lành bình thường.
Nghĩ cũng lạ, vậy mà chàng bỗng vô cớ hỏi một vấn đề lạ lùng như vậy với Thi Đại.
Trong ký ức, Giang Bạch Nghiễn từng nhìn thấy vô số ánh mắt khác nhau, đồng tình, thương hại, căm hận, sợ hãi.
Lúc đầu chàng vẫn còn lòng tự trọng buồn cười, bị người ta nhìn ngó, đáy lòng đau đớn buồn bực, có khi thậm chí còn xấu hổ cúi đầu, không để họ trông thấy vẻ mặt chật vật của mình.
Sau này thấy nhiều rồi, Giang Bạch Nghiễn dần dần làm ngơ.
Suy nghĩ của người khác, không liên quan gì đến chàng.
Nhưng vì sao lại để ý suy nghĩ của Thi Đại đến vậy?
Chàng in dấu câu hỏi này trong lòng, loáng thoáng cảm giác sâu trong máu thịt, có thứ gì đó đang lặng lẽ nảy mầm, như một hạt giống chôn sâu dưới bùn đất.
Mạch máu dưới da thịt bị lật ra, đau âm ỷ, chờ chàng cẩn thận tìm kiếm, lại không thấy tung tích của hạt giống ấy đâu cả.
Giang Bạch Nghiễn chớp mắt.
Ánh mắt u ám, băn khoăn dao động, lướt qua đỉnh đầu đen nhánh của Thi Đại, thuận thế nhìn xuống, đến cần cổ mảnh mai yếu ớt của nàng.
Đại tiểu thư sống sung sướng từ nhỏ, trong lòng vẫn còn chân thành thiện ý, sợ là dù gặp con chó con mèo bị thương ven đường, cũng lộ vẻ quan tâm.
Trong mắt nàng, chàng có khác gì đám chó mèo kia?
Giang Bạch Nghiễn nghĩ không ra đáp án.
Giọng Thi Đại hơi ngạc nhiên:
“Ai thương hại huynh chứ?”
Giang Bạch Nghiễn yên lặng lắng nghe.
“Đầu tiên, dù ta thật sự thương hại huynh.”
Thi Đại cất lời:
“Ven đường có nhiều người lang thang không chốn về như vậy, họ cũng đáng thương mà, nhưng ta có giúp họ bôi thuốc, có tặng hoa cho họ không?”
Chưa từng.
Giang Bạch Nghiễn mỉm cười, không nhìn rõ cảm xúc nơi đáy mắt:
“Câu này của Thi tiểu thư có ý gì?”
“Chính là…”
Thi Đại dùng tay trái còn trống gãi đầu:
“Phải nói sao nhỉ? Ta muốn đối xử tốt với huynh, tất nhiên chỉ vì, huynh là huynh thôi.”
Lần này Giang Bạch Nghiễn không lên tiếng.
“Nào có ai vô duyên vô cớ đối xử tốt với người khác?”
Thi Đại cân nhắc xong từ ngữ, vì ngừng vung kiếm, nghiêng đầu nhìn chàng.
Trong khoảng cách gần như áp sát, Giang Bạch Nghiễn có thể thấy rõ đồng tử trong vắt xinh đẹp của nàng, nhìn vào mắt chàng như hoa đào bị gió xuân thổi bay.
Một lọn tóc lướt qua hõm cổ chàng, rất ngứa.
Giang Bạch Nghiễn chịu đựng run rẩy theo bản năng.
“Huynh xem này.”
Thi Đại bẻ ngón tay:
“Trong vụ án người điều khiển con rối, người tra rõ nguồn gốc tờ giấy kia là huynh, hôm tết người cùng ta viết đi viết lại tiểu thuyết là huynh, ta ở sau núi truy bắt Liên Tiên mệt đến mức chẳng đứng nổi, cũng là huynh cõng ta về.”
Đếm đến cuối cùng, ngay cả chính nàng cũng phải ngạc nhiên.
Hóa ra trong lúc bất tri bất giác, nàng và Giang Bạch Nghiễn đã trải qua nhiều chuyện như vậy.
Thi Đại không khỏi mỉm cười cong vành mắt:
“Huynh xem, tất cả đều là huynh mà. Ta có lý do gì để không tốt với huynh?”
Có lý do gì để không tốt với chàng.
Vài chữ đơn giản ngàn vạn quanh co, Giang Bạch Nghiễn phải dùng một khoảng thời gian rất dài mới hiểu được hàm nghĩa của câu nói ấy.
Thoáng chốc, lục phủ ngũ tạng như bị một sức lực vô hình vò nắn, hóa thành vũng bùn mềm nhũn, lại được cẩn thận nâng lên.
Đau đớn và tê dại lan tràn khắp tứ chi xương cốt, dữ dội mãnh liệt, suýt nữa nhấn chìm chàng.
Giang Bạch Nghiễn nhắm mắt, cắn đầu lưỡi.
Mùi máu tanh rỉ sét lấp đầy khoang miệng, đau đớn khi đầu lưỡi bị cắn rách nhanh chóng lan tràn, khiến chàng bỗng tỉnh táo.
“Thi tiểu thư.”
Chàng lên tiếng, âm cuối lẫn ý cười vô cớ, thoáng lạnh lẽo mỉa mai:
“Cô luôn nói như vậy, ta sắp không phân nổi câu nào là thật, câu nào là giả.”
Thi Đại mở to mắt, dùng giọng điệu lên án:
“Từ chối vu khống nha! Ta lừa huynh lúc nào hả? Người nói dối phải nuốt một ngàn cây châm.”
Giang Bạch Nghiễn cười khẽ.
Tư thế của họ không tính là mập mờ, Giang Bạch Nghiễn cố ý giữ khoảng cách với nàng, không dính sát vào người Thi Đại.
Trông như luyện kiếm đã lâu, đang giải đáp nghi vấn.
Chỉ mỗi chàng hay, hương mai vấn vít, mái tóc mềm mại của Thi Đại theo gió lướt qua cần cổ, có thể gợi lên xúc giác lạ lùng đến vậy.
“Thi tiểu thư.”
Giang Bạch Nghiễn cất lời:
“Không lừa ta chứ?”
Rừng trúc tĩnh lặng, kiếm phong đã ngừng, giọng nói và hơi thở trở nên cực kỳ rõ ràng.
Dưới ánh mặt trời, đôi mắt Giang Bạch Nghiễn tựa khối ngọc lạnh lẽo. Mùi hương trên người chàng, là hương vị trước giờ Thi Đại chưa từng ngửi.
“Tất nhiên.”
Thi Đại đứng thẳng người, thể hiện quyết tâm:
“Giang công tử mạnh mẽ lắm, ta muốn trở thành một người tài giỏi như huynh ấy, ta đối với huynh là…”
Nàng suy nghĩ một lúc, tìm từ thích hợp, mỉm cười lộ ranh năng trắng sáng:
“Ngưỡng mộ.”
Rất khó để không sùng bái một người như Giang Bạch Nghiễn nhỉ?
Kiếm thuật xuất chúng, tâm tính hơn người, quan trọng nhất là vô cùng dịu dàng, bằng lõng cõng nàng trong đêm tuyết.
Chàng tốt lắm.
Quá gần, Giang Bạch Nghiễn có thể thấy rõ nét mặt nàng, nhận ra tất cả những biểu cảm nhỏ nhất.
Hơi thở của nàng lan đến cằm, trượt xuống theo đường nét khuôn mặt, lưu luyến tại cần cổ, rất nhẹ, như lông vũ.
Ngưỡng mộ chàng?
Thi Đại hoàn toàn không biết, chàng là thứ khó coi đến mức nào.
Lòng chàng thấy buồn cười, cổ họng khô khốc, giọng nói hơi khàn:
“Câu này, cũng là thật?”
“Còn giả được ư?”
Thi Đại mỉm cười:
“Huynh phải tin ta chứ.”
Giang Bạch Nghiễn lặng thinh một thoáng.
Thi Đại thấy rèm mi chàng run lên, như lông quạ, phủ xuống một vệt bóng mờ trên mí mắt, khiến nàng nghĩ đến lông tơ của những động vật nhỏ.
Còn chưa hoàn hồn, tay phải đã bị người ta nắm lấy.
Giang Bạch Nghiễn dùng ngón cái kẹp chặt ngón tay nàng, là sức lực chẳng thể xen nổi so với khi trước.
Chàng lên tiếng:
“Vung kiếm trước sau.”
Chủ đề kết thúc rồi ư?
Thi Đại đáp được, thế nên lại nhấc đoạn thủy, ánh kiếm quấn quanh.
Động tác vung kiếm lần này càng khó hơn, gần như mỗi một lần, thanh kiếm đều lướt qua bên người hoặc vành tai.
Giọng nói Giang Bạch Nghiễn nặng nề rơi xuống:
“Chuyên tâm.”
Kíc.h thích quá.
Thi Đại thầm nghĩ, những người quen dùng đao kiếm như họ, thỉnh thoảng liệu có bị vũ khí của mình tổn thương hay chăng?
“Nói đến chủ đề này.”
Khóe mắt liếc tay phải gần trong gang tấc của hai người, Thi Đại hứng thú lên tiếng:
“Giang công tử cũng đối xử với ta tốt lắm nè.”
Vậy mà chàng lại chủ động dạy nàng luyện kiếm.
Lần đầu tiên, kiếm đoạn thủy khựng lại một thoáng ngắn ngủi.
“Thay vì hỏi ta, tại sao lại tốt với huynh…”
Thi Đại nói:
“Hãy nghĩ xem thái độ của huynh đối với ta, chẳng phải sẽ biết đáp án sao?”
Nàng càng thêm hào hứng, thuận miệng nói:
“Vì sao Giang công tử lại tốt với ta thế nhỉ?”
Không có câu trả lời.
Mũi kiếm chuyển gấp, bật ra tiếng vang.
Kiếm khí mạnh mẽ bỗng càn quét, chém đứt lá trúc xanh biếc…
Đây không phải kiếm hoa.
Khi nàng vừa dứt lời, Giang Bạch Nghiễn dẫn dắt nàng vung chiêu kiếm sắc bén lạnh lẽo, không có kết cấu gì.
Kiếm ý loạn, lòng cũng loạn.
Lồng ngực Giang Bạch Nghiễn như bị đụng trúng, nỗi niềm hoang mang ngày đó ở Túy Hương Lâu lại trỗi dậy.
Chàng không tìm được lý do, lại nảy sinh vài phần dự cảm mờ mịt, như bụi gai uốn lượn ở một góc âm u, nảy mầm sinh trưởng, leo lên đáy lòng.
Kìm nén sự nóng nảy, đoạn thủy lại trở về kiếm hoa, Giang Bạch Nghiễn khẽ nói:
“Xin lỗi.”
“Vừa nãy là chiêu gì?”
Lần đầu tự tay cảm nhận uy thế của kiếm pháp, đôi mắt Thi Đại bừng sáng:
“Lợi hại quá!”
Là vài kiếm chàng tiện tay vung ra khi nỗi lòng hỗn loạn rối mù.
Giang Bạch Nghiễn nuốt xuống lời nói thật, sắc mặt như thường:
“Chiêu kiếm cơ bản.”
Thi Đại:
“Ồ.”
Khựng một lúc, lại thử hỏi:
“Giang công tử ơi, ta có một vấn đề.”
Giang Bạch Nghiễn:
“Hửm?”
“Người huynh thơm lắm đó.”
Thi Đại hỏi:
“Là mùi hương gì vậy?”
Nàng đã muốn hỏi câu này từ lâu.
Hơi thở quanh quẩn bên người chàng khác hẳn mọi người, là hương thơm lạnh lẽo âm thầm khiến người ta an lòng, không nồng nàn như xông hương bình thường, mà dịu nhẹ thanh mát.
Nếu có thể tìm được trên thị trường, nàng quyết định sẽ mua một ít.
Ngoài dự đoán, một lúc lâu Giang Bạch Nghiễn cũng không đáp lời, tay phải dẫn dắt nàng vung kiếm bỗng run nhẹ.
Điều này khiến Thi Đại cảm thấy thú vị, tình cảnh lúc này, mỗi một sự thay đổi biểu cảm của chàng, đều thông qua tay và kiếm truyền đạt cho nàng.
Giang Bạch Nghiễn: “…”
Giang Bạch Nghiễn:
“Ta không dùng hương.”
“Không dùng ư?”
Thi Đại ngửi thử, không giống mùi xà phòng giặt y phục.
“Có lẽ là…”
Chàng lặng thinh một lúc, chừng như khó mở lời:
“Mùi của giao nhân.”
Thi Đại: Ơ?
Thi Đại:
“Cho nên…”
Đây là mùi cơ thể chàng?
Nàng chỉ vừa thốt ra hai từ, cách ống tay áo, mu bàn tay bị nắm chặt.
Thi Đại ngơ ngác quay đầu, lơ đãng trông thấy một vệt ửng đỏ trên vành tai Giang Bạch Nghiễn.
Nhạt hơn nhiều so với lúc say rượu, như phủ phấn hồng không đúng chỗ, lưu lại dấu vết lờ mờ.
Thi Đại không nói thêm nữa, ngoan ngoãn nghiêm túc quay đầu.
Hương thơm thoang thoảng không xua tan được, lặng lẽ bao bọc nàng, âm thầm quấn quýt.
Chẳng hiểu vì sao, vành tai nàng cũng nóng bừng lạ lùng.
“Huynh hỏi ta đáp, còn tiếp tục không?”
Thi Đại quyết định chuyển chủ đề:
“Ta hỏi xong rồi, Giang công tử còn chuyện nào khác muốn hỏi?”
Nàng nghe Giang Bạch Nghiễn “ừm” một tiếng.
Đoạn thủy vung lên vòng kiếm hoa cuối cùng, Thi Đại vô thức nghiêng mắt, đối diện với đôi mắt hoa đào hẹp dài.
Chàng cao thật đó.
Ngẩng đầu nhìn qua, là đường nét quai hàm sạch sẽ sắc nét, và yết hầu nhô lên của chàng.
Giang Bạch Nghiễn đứng sau lưng nàng, cúi người xuống, ngăn cách một khoảng không gian nho nhỏ.
Tư thế này thoáng chút ràng buộc, ánh mắt của chàng lại mềm mại, đuôi mắt khẽ cong.
“Thi tiểu thư từng nói.”
Nghiêng đầu, đáy mắt Giang Bạch Nghiễn có vẻ tìm tòi và hoang mang, dùng âm lượng chỉ đủ hai người nghe, nhẹ như thì thầm:
“Diện mạo của ta xinh đẹp?”
Thi Đại: “…”
Nhớ rồi.
Lúc nàng dỗ Thi Vân Thanh ăn rau ở Túy Hương Lâu, đã khen Giang Bạch Nghiễn không ngớt.
Thực ra là lời thật lòng.
Trước mắt nàng lúc này, chắc chắn là một gương mặt đẹp đến tột cùng.
Hoàn toàn không ngờ Giang Bạch Nghiễn sẽ nhắc đến chuyện này.
Một luồng nhiệt như đốm lửa nhỏ rơi xuống vành tai, lan tràn như lửa cháy thảo nguyên, nóng bỏng khiến sống lưng nàng tê dại.
Rốt cuộc Thi Đại không nhịn được nữa, cổ tay cầm kiếm khẽ run.
Vào lúc này, nếu thừa nhận sẽ tốt hơn…nhỉ?
“Ừm.”
Ánh mắt đảo quanh, Thi Đại sờ chóp mũi lại xoa vành tai, khẽ bảo:
“Đẹp lắm đó.”
P/S: Rồi anh ngượng, chị cũng xấu hổ, đỏ tai đồ ha