Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 66: C66: Chương 66

5:13 sáng – 28/05/2024

Trên đời chẳng có bức tường nào không lọt gió, dùng tà thuật hại người, rất khó để không lộ manh mối.

Tâm nhân pháp cần người thuần âm làm tế phẩm, bách tính sinh vào giờ âm ngày âm tháng âm năm âm hiếm có biết mấy, để tìm người hi sinh phù hợp, Ngu Tri Họa và Vệ Tiêu đã tốn không ít công sức.

Cũng vì vậy, từng bị người ta nhìn thấy có tiếp xúc với người chết.

Trấn Ách Ti còn làm việc nhanh nhẹn hơn trong tưởng tượng, chưa được mấy ngày đã phái người đến Vệ phủ dò hỏi.

Vẫn chưa có chứng cứ xác thực, thái độ đối phương lịch sự ôn hòa, Ngu Tri Họa bình tĩnh trả lời.

“Trịnh Tùng Bách? Hắn chết rồi? Ta không biết chuyện này. Đúng…ta chỉ nhìn trúng bức tranh trong nhà hắn, không có giao tình gì sâu xa hơn với hắn. Cái gì? Sinh thần? Hôm đó hắn đang ăn mì trường thọ, ta thuận miệng hỏi một câu thôi.”

Đã nghĩ xong cái cớ ấy từ sớm, nàng ta buộc miệng thốt ra, không hề khựng lại.

Chờ Trấn Ách Ti rời đi, Vệ Tiêu ngồi bên cạnh nàng ta, sắc mặt trắng bệch.

“Chắc chắn Trấn Ách Ti đã nghi ngờ chúng ta.”

Vệ Tiêu hoảng hốt nói:

“Làm sao đây? Hôm nay ta đi trên đường, phát hiện có người theo dõi…cứ tiếp tục như vậy, họ có tra ra được không?”

Một khi bị phát giác thân phận tà tu, cả đời này của hắn ta coi như xong.

Ngu Tri Họa khép hờ hai mắt:

“Không sao.”

Nàng ta đoán Trấn Ách Ti có thể sẽ tra đến chỗ họ, trước đó không lâu đã nghĩ cách để thoát tội.

Trước nay họa trung tiên đều thông minh.

Hôm đó, nàng ta ép buộc mình phải tỉnh táo để nhớ lại đợt tà ma kia, nghĩ đến khách điếm Quân Lai, cũng nhớ tới Tần Tiêu và vết thương dữ tợn trên bụng hắn.

“Còn nhớ kiếp trước ta đã kể với chàng không?”

Ngu Tri Họa lên tiếng:

“Ta có cách này…có thể giúp chàng thoát khỏi nghi ngờ.”

Vệ Tiêu và Tần Tiêu tướng mạo giống nhau, người lạ nhìn thấy dáng vẻ sắp chết của Tần Tiêu, chắc chắn sẽ tưởng là Vệ Tiêu.

Trong thành Trường An hiện nay, trừ nàng ta ra chẳng ai biết đã từng có nhân vật Tần Tiêu ấy.

“Tiểu muội Vệ Linh của chàng, vừa khéo tương ứng với biểu muội kiếp trước.”

Ngu Tri Họa kiên nhẫn nói kế hoạch cho hắn ta biết:

“Còn Nghiêm Minh…chẳng phải có thị vệ tên A Ngôn sao? Dẫn hắn ta theo, bốn người chúng ta cùng vào quỷ đả tường, tái hiện lại những chuyện đã xảy ra kiếp trước.”

Cứ thế nàng ta có thể thông qua họa cảnh, lẫn lộn ký ức của hai kiếp.

Đều là “tiểu muội” và “A Nghiêm” bị nhốt trong quỷ đả tường, chẳng ai phân biệt nổi thật giả.

“Chàng giấu một túi máu bên trong, đến lúc đó rạch nó, giả vờ bị đâm trúng bụng.”

Ngu Tri Họa nói tiếp:

“Tiểu muội nhát gan, hiếm khi thấy máu, muội ấy không dám nhìn kỹ. A Ngôn phải đối phó yêu tà, càng không rảnh để kiểm tra.”

Vệ Tiêu nhìn nàng ta với vẻ đầy mong đợi, ánh mắt dần lóe sáng:

“Được.”

“Tất cả mọi người đều tưởng chàng trọng thương sắp chết, khi đó khởi động tà trận, hiềm nghi của chàng sẽ được loại trừ.”

Giọng điệu Ngu Tri Họa dịu dàng, không chút dao động:

“Những chuyện còn lại, cứ giao cho ta.”

Khi nói câu này, nàng ta để lộ biểu cảm kỳ dị, gần như thất thần.

Dùng cái chết của Tần Tiêu, đổi lấy sự sống cho Vệ Tiêu, nàng ta đau đớn như bị xé rách, lại chẳng vùng thoát nổi.

Từ lần đầu tiên mềm lòng với Vệ Tiêu, hứa giúp hắn ta che giấu thân phận tà tu, Ngu Tri Họa đã bước vào con đường không thể quay đầu.

Chuyện về sau đúng như nàng ta nghĩ, Trấn Ách Ti bị họa cảnh lừa gạt, nhận định Cẩm Nương là hung thủ của vụ án liên hoàn, nàng ta và Vệ Tiêu thuận lợi trở lại Vệ phủ.

“Tốt quá rồi.”

Hắn ta tự đâm vào bụng để ứng phó với đại phu của Trấn Ách Ti, Vệ Tiêu yếu ớt nằm trên giường, mắt đen sáng như sao:

“Cám ơn nàng, Tri Họa.”

Hắn ta mừng rỡ, khát khao tương lai:

“Nghe nói chợ đen có không ít kiếm phổ lợi hại. Chờ vết thương ta lành hẳn sẽ đến đó mua vài cuốn, chẳng phải nàng thích xem ta luyện kiếm sao?”

Yên lặng một lúc lâu, Ngu Tri Họa đáp:

“Ừm.”

Mọi chuyện thành công, che trời giấu biển, tất cả vốn nên như thế.

Đêm hôm đó, nàng ta vào tranh bổn mệnh rất lâu, ngắm nhìn núi non sông hồ và vầng trăng sáng tỏ xa xa nơi chân trời.

Nào ngờ, hôm nay Thi Đại và Thẩm Lưu Sương lại gõ cửa Vệ phủ.

Đến đây, ký ức Ngu Tri Họa bỗng ngừng lại.

Hồi ức và hiện thực chồng lên nhau, cảnh tượng chuyển về sảnh chính, ảo ảnh do nội đan gây ra bỗng tan biến.

Trước mắt Thi Đại như khói bụi tan đi, nước mực dập dờn, thoáng chốc đã trở lại sảnh chính Vệ phủ rối tung hỗn loạn.

Trải qua trận chiến cách đó không lâu, bàn ghế trong sảnh vỡ nát đầy đất, nơi nào cũng có vết mực loang.

Diêm Thanh Hoan là đại phu, không tham gia tấn công Ngu Tri Họa. Lúc này tiến vào phòng cùng những đồng liêu Trấn Ách Ti bao vây vòng ngoài, thấy họ ra khỏi tranh bổn mệnh, thở phào nhẹ nhõm:

“Không sao chứ? Mọi người và Ngu Tri Họa đột nhiên bị hút vào tranh, dọa chúng ta hết hồn.”

May mà có người kiến thức rộng rãi, nhận ra đó là tranh bổn mệnh của họa trung tiên, không phải tà khí độc ác gì.

Từ ảo ảnh trở về hiện thực, Liễu Như Thường vẫn hơi choáng váng:

“Ngu Tri Họa đâu?”

Lúc xem hồi ức, Ngu Tri Họa không ở cạnh họ, hẳn đã ra khỏi ảo ảnh.

Một đồng liêu lên tiếng:

“Đằng kia.”

Thi Đại siết chặt áo choàng của Thẩm Lưu Sương, thuận thế nhìn qua.

Nội đan tổn hại, Ngu Tri Họa đã là nỏ mạnh hết đà, gắng gượng chống đỡ chút hơi sức cuối cùng.

Nàng ta cúi đầu, hàng mi dài che lấp ánh mắt, bị hai thanh niên ấn chặt đầu vai.

Đây là tư thế bó tay chịu trói.

Thẩm Lưu Sương giúp Thi Đại ngăn gió lạnh từ ngoài cửa thổi vào, tháo mặt nạ na sư xuống, nhỏ tiếng nói với một cô nương:

“Phiền cô bảo hạ nhân Vệ phủ lấy ba bộ y phục sạch sẽ, một nam hai nữ, chuẩn bị thêm mấy lò sưởi tay nữa, đa tạ.”

Vẫn là Thẩm tỷ chu đáo đáng tin.

Liễu Như Thường cũng rụt lại sau lưng nàng ta, yên tâm thoải mái hưởng chút lợi ích từ người mê muội muội này.

Trần Triệt nhìn nàng ta, lại rời tầm mắt:

“Vệ Tiêu đâu?”

“Ở phòng ngủ, đã bị bắt.”

Diêm Thanh Hoan thành thật đáp:

“Hắn ta bị thương, chạy không thoát.”

Nghe thấy tên Vệ Tiêu, cuối cùng Ngu Tri Họa cũng ngẩng đầu.

Phạm nhân bình thường bị bắt, hoặc lại gào khóc sám hối tội nghiệt, hoặc là nghiến răng nghiến lợi mắng chửi, đáy mắt nàng ta lại không vui không buồn, chẳng hề dao động cảm xúc.

Thi Đại cảm thấy đôi mắt ấy quá đỗi mệt mỏi, như một ngọn lửa lụi tàn.

“Đại nhân.”

Ngu Tri Họa hỏi:

“Ta có thể gặp chàng không?”

Chứng cứ xác thực, nàng ta và Vệ Tiêu không còn đường thoát.

Nhớ đến nội đan nàng ta vỡ nát, Thẩm Lưu Sương nói với đồng liêu Trấn Ách Ti:

“Dù gì cũng ở Vệ phủ, để nàng ta gặp đi.”

Sau khi nhóm người đẩy cửa phòng Vệ Tiêu ra, Thi Đại ngửi thấy mùi thuốc đắng chát.

Trong phòng thoang thoảng hương mực, khói trắng lượn lờ quanh lò hương, vốn là hoàn cảnh thanh nhã yên tĩnh, lúc này lại đầy sát khí.

Hai thanh niên đứng bên giường, một người cầm đao uyên ương, một người cầm chuông đồng mà Thi Đại chưa từng thấy bao giờ, thấy họ bước vào, nhướng mày nói:

“Khống chế rồi, Vệ Tiêu bị thương quá nặng, không tiện đưa thẳng về Trấn Ách Ti.”

Chỉ cần kéo hắn ta ra khỏi giường, vết thương nứt toạc, Vệ Tiêu sẽ phải chảy máu hơn nửa người.

Người trẻ tuổi cầm đao uyên ương ngáp:

“Người này thẳng thắn nhận tội, trong khe hẹp dưới gầm giường của hắn, chúng ta tìm thấy vài điển tịch liên quan đến tà thuật.”

Thi Đại nhìn về chiếc giường gỗ khắc hoa kia.

Đây là lần thứ hai nàng gặp Vệ Tiêu, so với hôm qua, sắc mặt hắn ta tệ hơn nhiều.

Tự biết thân phận bại lộ, Vệ Tiêu dứt khoát khoanh tay chịu trói, hai mắt vô hồn nhìn đỉnh giường, mãi đến khi khóe mắt liếc thấy Ngu Tri Họa, mới nghiêng đầu qua.

Xuất phát từ giác quan thứ sáu, Thi Đại cảm thấy, hắn ta sẽ không nói được lời tốt đẹp gì.

Quả nhiên, bốn mắt chạm nhau cùng vị hôn thê, Vệ Tiêu trầm giọng:

“Nàng từng nói, họ sẽ không phát hiện.”

Như chất vấn lại như tủi thân.

Ngu Tri Họa không đáp, yên tĩnh nhìn hắn ta chăm chú.

Trong phòng nhất thời yên lặng, Diêm Thanh Hoan gãi đầu, thoáng chút hoang mang.

Hắn không vào tranh bổn mệnh, chẳng biết gì về ký ức của Ngu Tri Họa, trong ấn tượng của hắn, đôi hôn phu hôn thê này rất tình cảm.

Không khí lúc này…là sao thế nhỉ?

Thi Đại đứng một bên, ôm chặt lò sưởi tay vào lòng.

Từ ảo ảnh ban nãy, thực ra có thể nhận thấy rõ ràng, Vệ Tiêu chẳng có tình cảm sâu đậm gì với Ngu Tri Họa.

Có lẽ cũng thích đấy, đối diện với mỹ nhân khéo hiểu lòng người, tài hoa lịch sự như vậy, dẫu là ai cũng sẽ nảy sinh hảo cảm, nhưng hảo cảm này quá ít ỏi, dễ dàng bị thay thế.

Thứ Vệ Tiêu quan tâm cũng chỉ có bản thân hắn ta.

Câu nào cũng nói “muốn cùng Tri Họa bên nhau trọn đời”, trong nỗi khát khao về tương lai, chiếm nhiều nhất chỉ có kiếm thuật của hắn ta.

Sở dĩ hắn ta tu luyện tà pháp, từ đầu đến cuối cũng vì con đường tương lai.

Ngu Tri Họa nhìn hắn ta qua lớp màn lọc Tần Tiêu, không ngừng lấy cớ chuyển thế để an ủi bản thân, tự lừa mình dối người mà thôi.

Bị ánh mắt chăm chú của Ngu Tri Họa nhìn rất lâu, Vệ Tiêu khó chịu quay đầu.

Trong sự tĩnh lặng khiến lòng người hoảng hốt, hắn ta cười lạnh:

“Dùng ánh mắt ấy nhìn ta làm gì?”

Tội giết người của hắn ta như ván đóng thuyền, khó thoát cái chết.

Có lẽ vì nguyên nhân này, tâm trạng ngụy trang trước giờ đã tan biến, hắn ta có thể xả hết cảm xúc không chút kiêng kỵ, vò mẻ chẳng sợ nứt.

Vệ Tiêu nói:

“Lại cảm thấy ta không bằng Tần Tiêu?”

Không ngờ nghe thấy câu này từ miệng hắn ta, Ngu Tri Họa sửng sốt.

“Đã muốn nói từ lâu rồi.”

Thanh niên trên giường nhìn qua với ánh mắt lạnh lẽo, giọng điệu châm chọc:

“Tại sao cô cứ hay so sánh ta với hắn? Vệ Tiêu và Tần Tiêu, hai cái tên này có trùng hợp không?”

Đây là lần đầu tiên Thi Đại trông thấy vẻ luống cuống chẳng biết làm sao trên gương mặt của họa trung tiên.

Hiểu rõ ý hắn ta, Ngu Tri Họa run giọng:

“Tại sao?”

“Cô cứ nói chuyện kiếp trước với ta.”

Vệ Tiêu cười:

“Cái gì mà du ngoạn Giang Nam, lòng mang đại nghĩa, lại còn nửa đêm thổi tiêu…ta hoàn toàn chẳng muốn nghe. Chuyện hơn bốn mươi năm trước, liên quan gì đến Vệ Tiêu ta?”

Không ai đáp lời.

Trong phòng yên lặng như tờ.

“Chuyển thế tiếp tục tiền duyên? Đừng đùa nữa.”

Vệ Tiêu lên tiếng:

“Ta không nhớ kiếp trước gì hết, không biết Tần Tiêu là ai, chưa từng đến Giang Nam, cũng không biết thổi tiêu…mỗi lần cô ở cạnh ta, rốt cuộc là nhìn ta, hay thông qua ta để nhìn hắn?”

Vài câu ngắn ngủi, từng chữ khắc vào tim, nóng đến đau rát.

Thoáng chốc, Ngu Tri Họa không dám nhìn vào mắt hắn ta.

“Ta biết cô cảm thấy ta tu luyện tà thuật, không sánh bằng Tần Tiêu.”

Vệ Tiêu mỉa mai:

“Trước giờ cô không nói gì, nhưng ý nghĩ trong mắt cô, rất rõ ràng.”

Ngu Tri Họa:

“Không phải…”

Nàng ta muốn phản bác, lời đến bên môi, chật vật chẳng thốt thành câu.

Nàng ta chỉ không muốn Vệ Tiêu lầm đường lạc lối.

Nhưng nàng ta không thể phủ nhận, mỗi lần nhìn thấy Vệ Tiêu, đều không thể tự chủ so sánh với Tần Tiêu.

“A Tiêu, A Tiêu, gọi đến là hăng hái, làm sao biết cô đang gọi ai?”

Giọng điệu Vệ Tiêu lạnh lùng hơn:

“Còn Vệ Linh nữa, cô gọi muội ấy là tiểu muội, cũng muốn tìm lại cảm giác năm đó thôi? Cô thấy công bằng không?”

Vì trọng thương mà giọng hắn ta trầm khàn, cười lạnh mỉa mai, dường như muốn nhân cơ hội này, trút hết những thứ tích lũy đã lâu.

Người Ngu Tri Họa mong nhớ rốt cuộc là ai, đáp án đã quá rõ ràng.

Dẫu trong họa cảnh, khi Diêm Thanh Hoan đóng vai Vệ Tiêu, lời thoại hắn nhận cũng là “Đừng sợ”, “Tài năng thấp kém” và “Ta bảo vệ nàng”.

Không chút ngoại lệ, tất cả đều là những gì Tần Tiêu đã an ủi nàng ta trong quỷ đả tường vào bốn mươi năm trước.

Mỉa mai biết bao.

Bị Trấn Ách Ti bắt, Ngu Tri Họa và Vệ Tiêu đều biết, đây là lần cuối hai người gặp nhau.

Trong những ngày tháng bên cạnh Ngu Tri Họa, hiển nhiên hắn ta cũng nảy sinh hảo cảm với nàng ta, nghe Ngu Tri Họa kể lại kiếp trước hai người có duyên, quả thật từng ngạc nhiên mừng rỡ một khoảng thời gian ngắn ngủi.

Dần dà, nghe nàng ta nói rất nhiều chuyện kiếp trước, Vệ Tiêu muộn màng nhận ra, bỗng thấy khó chịu vô cớ.

Đề cập đến “Tần Tiêu”, ánh mắt nàng ta quá đỗi dịu dàng, đuôi mắt không khỏi cong lên, là vẻ mặt đong đầy yêu thương.

Vệ Tiêu nghĩ, nhưng hắn ta và Tần Tiêu hoàn toàn không giống nhau.

Hắn ta sinh ra ở Trường An, cha nương làm ăn buôn bán, có tật xấu của công tử nhà giàu, dù sở hữu hồn phách tương tự, hắn ta vẫn là hắn ta, nào phải ai khác.

Thế nhưng Ngu Tri Họa lại muốn thông qua hắn ta, nhớ về một người khác.

Nhận thức này khiến hắn ta cực kỳ chán ghét, lại sởn tóc gáy.

Kiếp trước kiếp này, chuyển thế tiếp tục duyên xưa, nói nghe rất hay, thực tế chẳng khác gì tìm một thế thân giống nhau như đúc.

Vì suy nghĩ đó, Vệ Tiêu trầm ngâm suốt một nén nhang.

Sau một nén nhang, hắn ta lại trở nên yên tâm thoải mái.

Ngu Tri Họa xem hắn ta như Tần Tiêu, để tìm kiếm an ủi…

Hắn ta cũng chẳng thật lòng với Ngu Tri Họa là bao, nhờ nàng ta, có thể tìm cách tu luyện pháp thuật tốt hơn.

Mỗi người có nhu cầu của mình, vừa khéo.

Ánh mắt ban nãy nàng ta nhìn hắn ta, phiền muộn, mệt mỏi, đau khổ, xen lẫn thất vọng rất dễ thấy, khiến hắn ta buồn cười.

Ngu Tri Họa có tư cách gì thất vọng về hắn ta? Vì hắn ta đã làm ô uế Tần Tiêu trong lòng nàng ta?

“…Xin lỗi.”

Nỗi lòng như nhấc lên sóng to gió lớn, Ngu Tri Họa không nói được câu nào khác, chỉ liên tục nhỏ tiếng se sẽ:

“Xin lỗi.”

Nội đan bị tàn phá chẳng chịu nổi gánh nặng, cổ họng nàng ta tanh ngọt, nôn ra một ngụm máu nóng.

Thi Đại biết, nàng ta sắp chết.

Cận kề cái chết, sắc mặt Ngu Tri Họa vẫn bình tĩnh như cũ, chỉ sót lại chút hoang mang vì những lời Vệ Tiêu đã nói.

Nhìn nàng ta, Thi Đại đột nhiên nghĩ đến, có lẽ rất lâu trước đây, Ngu Tri Họa đã muốn chết.

Nàng ta bị Trấn Ách Ti bao vây chặt chẽ trong sảnh chính, sao lại không biết chênh lệch thực lực, lấy tranh bổn mệnh chỉ để ép họ phải ra tay.

Cửa sổ phòng ngủ mở hờ, khói trắng quanh quẩn trước cửa.

Khói nhẹ bỗng dưng tan biến, bị gió lùa vào khe cửa cuốn đi.

Ngu Tri Họa hơi nghiêng mắt, thì thào:

“Nổi gió rồi.”

Là gió nam hiếm hoi giữa trời đông.

“Hôm nay làm phiền các vị đại nhân.”

Nàng ta dứt lời mỉm cười, để mặc ánh nắng phác họa nửa gương mặt trắng nõn, khựng lại một chốc, kiên định nói:

“Ta nhận tội.”

Giọng điệu khe khẽ, thoáng chốc rơi xuống, Thi Đại cảm giác linh khí rào rạt xung quanh.

Không cho họ thời gian phản ứng, Ngu Tri Họa đã bóp nát nội đan còn lại của mình.

Như mực đậm vào nước, bóng người gần trong gang tấc dần tan rã, hóa thành khói mực vấn vít.

Váy trắng mất đi sức chống đỡ, rớt xuống đất, từ vị trí tay áo, bay ra tờ giấy cầu nhân duyên ố vàng.

Vệ Tiêu đang nằm trên giường cách đó không xa, ánh mắt u ám, mặt mày vô cảm, chỉ có khóe mắt run nhẹ.

“Tranh bổn mệnh của Ngu Tri Họa, là sông núi và trăng sáng.”

Đã đoán được kết quả này, Liễu Như Thường ngước mắt, khẽ than:

“Tranh bổn mệnh à…”

Nàng ta nói đoạn, nhìn Thi Đại bên cạnh lặng lẽ không lên tiếng:

“Vẫn ổn chứ?”

Liễu Như Thường làm việc cho Trấn Ách Ti đã lâu, quen với sinh ly tử biệt, Thi Đại là người mới, có lẽ chưa từng trải qua những vụ án như vậy.

Rèm mi run nhẹ, Thi Đại gật đầu:

“Vẫn ổn.”

Nàng có quan niệm thiện ác cơ bản.

Ngu Tri Họa bầu bạn với Vệ Tiêu lâu như vậy, thứ nàng ta theo đuổi đã sớm không còn là người nào đó nữa, có chăng chỉ là chấp niệm gần như cố chấp chưa tan nơi đáy lòng.

Cả đời của họa trung tiên đúng là đáng thương đáng tiếc, nhưng bách tính chết trong tay Ngu Tri Họa và Vệ Tiêu mới là người bị hại thật sự.

“Muội chỉ là đột nhiên nghĩ tới…”

Suy nghĩ vô cớ, Thi Đại xoa đầu ngón tay, khẽ nói:

“Ngu Tri Họa chẳng còn kiếp sau nữa rồi.”

Liễu Như Thường nhỏ tiếng đáp, không nói gì nữa.

Vụ án kết thúc, mọi chuyện chấm dứt. Giọt mực cuối cùng lẳng lặng rơi xuống, loang ra giấy cầu nhân duyên cũ kỹ kia.

Gió nam ung dung, lướt qua cửa sổ, chẳng hay sẽ bay vào giấc mộng của ai.

P/S: Ráng nào, anh chị chuẩn bị phát đường ~

error: Content is protected !!