Edit+Beta: Mẫn Mẫn/S.Y
“Không tốt cho việc dưỡng thai.”
Khái niệm về trẻ con thật ra vô cùng mơ hồ đối với Giang Vọng, cho dù hai năm nay đã từng nghĩ liệu Thời Niệm Niệm có mang thai được hay không, thì anh cũng không thực sự suy nghĩ cặn kẽ xem bọn họ sẽ có một đứa con gái hay một đứa con trai, lớn lên sẽ giống mẹ hay giống bố, tên của đứa bé là gì, những thứ này đều chưa từng được nghĩ tới.
Anh lớn lên trong một hoàn cảnh gia đình không tốt, người bố nóng tính lại có khuynh hướng bạo lực gia đình, mẹ thì không cách nào phản kháng.
Thế nên đối với những đứa con trong tương lai anh chỉ từng nghĩ rằng mình muốn chúng nó trưởng thành trong một bầu không khí gia đình tốt đẹp, nhưng trưởng thành như thế nào thì chưa từng nghĩ tới, hay phải nói là không cách nào tưởng tượng nổi.
Kinh nghiệm của anh về mặt này hoàn toàn là một con số không tròn trĩnh.
Nhưng chỉ cần nghĩ tới việc đứa con của hai người là máu mủ của anh và Thời Niệm Niệm, là sự ràng buộc chân thật nhất được tạo ra bởi hai người, thì anh liền tràn ngập chờ mong và hi vọng đối với mọi thứ sau này.
Có điều chút ngạc nhiên mừng rỡ này của Giang Vọng về đứa bé mới xuất hiện chưa được bao lâu thì đã dần dần tan biến bởi chứng nôn nghén nghiêm trọng của Thời Niệm Niệm.
Kể từ khi người đầu tiên là mợ biết tin cô mang thai thì bà cung phụng cô như tổ tông vậy, ngày nào cũng hầm canh ở nhà rồi cho người đưa qua cho Thời Niệm Niệm, lại còn sợ cô kén chọn mà thay đổi đa dạng các hương vị khác nhau.
Mà đám cưới vốn được tổ chức vào cuối tháng tám, nên sau khi biết tin mang thai không lâu, Thời Niệm Niệm sẽ tới bệnh viện đi làm.
Vốn là Giang Vọng không đồng ý, anh muốn cô ở nhà yên tâm dưỡng thai, chờ sinh xong rồi mới quay lại làm việc, Thời Niệm Niệm đương nhiên là không muốn, vì chuyện này còn nổi giận với Giang Vọng mấy bận thì anh mới đồng ý.
Được cái là nơi làm việc cũng không thuộc khoa nào quá bận, hôm nay Thời Niệm Niệm xong ca làm sáng, canh mà mợ cho người đưa tới cũng đã đến nơi, cô đợi ở phòng nghỉ không bao lâu thì Giang Vọng cũng qua đây.
Kể từ ngày đi làm đầu tiên thì ngày nào anh cũng qua ăn trưa với cô.
Quãng đường từ công ty đến bệnh viện rất xa, Thời Niệm Niệm cũng không biết bình thường nhìn Giang Vọng bận bịu như thế thì rốt cuộc làm sao mà vẫn có thể dành thời gian đến chỗ cô ăn cơm được.
“Hôm nay thế nào, có còn khó chịu nữa không?” Giang Vọng vừa bước tới đã hỏi.
“Không khó chịu ạ, cũng không phải ngày nào em cũng buồn nôn, anh đừng lo lắng thế.” Thời Niệm Niệm cười nói.
Giang Vọng ngước mắt nhìn cô: “Tối hôm qua là ai cáu kỉnh với anh đấy nhỉ?”
Kể từ khi mang thai thì tính tình của Thời Niệm Niệm trở nên nhạy cảm hơn, hơn nữa mấy năm nay quả thực là được cưng chiều mà sinh kiêu ngạo, có đôi khi cô sẽ tranh cãi với Giang Vọng mấy câu chỉ vì một vài chuyện vặt vãnh.
Ban đầu Giang Vọng còn sợ tâm trạng cô không tốt, lại đọc một vài ca bệnh trầm cảm sau sinh, nên còn đặc biệt mời bác sĩ chuyên khoa tới hỏi, được trả lời lại là chuyện cảm xúc không ổn định trong thời kì mang thai là hiện tượng bình thường.
Lúc này anh mới yên tâm, vứt đi nỗi lo lắng về chứng trầm cảm sau sinh, Giang Vọng rất thích Thời Niệm Niệm cáu gắt với mình.
(Mẫn: Máu M hả anh ơi =))))))
Cô gái nhỏ có nổi giận thì cũng mềm nhũn như bông, cô ngẩng đầu lườm anh, lúc nổi giận đùng đùng thì nói chuyện hùng hổ, chẳng ra dáng đang cãi nhau gì cả, vào mắt Giang Vọng ‘tình nhân cũng hoá Tây Thi’, nên trực tiếp biến thành làm nũng.
Thời Niệm Niệm nhấc chân đá chân anh: “Anh phiền quá đấy.”
Giang Vọng nhanh tay nhanh mắt túm lấy cổ chân cô, ngón cái tỉ mỉ v.uốt ve mặt trên, không biết có phải vì mang thai không mà làn da ngày càng mịn màng hơn, nhưng lại chỉ có thể nhìn chứ không thể ăn.
Giang Vọng cong môi: “Vẫn còn đá người được, không tốt cho việc dưỡng thai đâu.”
Thời Niệm Niệm tránh đi, sợ có bác sĩ nào khác sẽ đi vào phòng nghỉ, đè thấp giọng xuống: “Giang Vọng, anh buông ra đi!”
Anh cười thả lỏng tay, lại dỗ cô ăn nhiều thêm một chút rồi đến trưa lại quay về công ty.
Công ty vừa trải qua một lần mở rộng quy mô, cũng tuyển một nhóm nhân viên mới, có không ít gương mặt lạ lẫm, Giang Vọng đi thang máy lên tầng 19.
Thư ký Triệu vừa thấy anh thì lập tức đứng dậy nói: “Thưa tổng giám đốc Giang, Sở Tuyết Nghiên đang ở trong văn phòng của anh, nói có việc cần báo với anh ạ.”
Giang Vọng nhíu mày: “Ai?”
“Nhân viên mới của phòng kế hoạch ạ.” Thư ký Triệu hiếm khi công khai thể hiện ra sự không hài lòng trong lúc làm việc, cô ấy bĩu môi nói, “Nhân viên mới thì đến thẳng tầng 19 làm gì vậy chứ, có việc thì không nói với cấp trên trực tiếp của mình được hay sao.”
Giang Vọng trái lại không có phản ứng gì, anh vừa ký tên vào tài liệu trên bàn thư ký Triệu, vừa thấp giọng dặn dò: “Sau này giúp tôi từ chối hết tất cả những buổi tiệc tối được sắp xếp, bên cạnh đó chuyển cuộc họp chiều ngày mốt sang buổi sáng nhé.”
“Dạ vâng, chiều ngày mốt để trống lịch cho anh phải không ạ?”
“Ừ, hẹn trước bác sĩ Nhâm nhé.”
Thư ký Triệu nhướng mày, hỏi: “Là ngày bà Giang khám thai phải không ạ?”
Giang nở nụ cười trong nháy mắt: “Ừ.”
Lời nói nghẹn trong lòng thư ký Triệu cuối cùng cũng nuốt xuống.
Phụ nữ là người có thể nhìn ra được những người phụ nữ khác là kiểu người gì một cách rõ nhất, hơn nữa kiểu như thư ký Triệu có thể làm tới vị trí như bây giờ ít nhiều gì cũng có chỗ nổi trội trong công việc.
Trước đây khi nhìn thấy Sở Tuyết Nghiên lần đầu thì cô ấy đã cảm thấy người này không phải loại tốt lành gì.
Cô ấy nhìn Giang Vọng đi vào văn phòng, rồi lại nghe thấy Sở Tuyết Nghiên nũng nịu gọi một tiếng “Tổng giám đốc Giang ạ”, thì lộ vẻ xem thường không hề nể mặt.
Lấy di động ra nhấn mở nhóm chat.
– Mọi người yên tâm đi, địa vị của hoàng hậu nương nương vững như núi Thái Sơn, Sở Tuyết Nghiên đoán chừng chính là đang tìm đường chết.
Trước đây bởi vì Thịnh Hướng Vãn tìm Thời Niệm Niệm gây phiền phức mà Thịnh thị đã rơi vào kết cục như thế, chứ nói gì đến một nhân viên mới của phòng kế hoạch.
Vừa tan làm thì Giang Vọng đã đi thẳng đến bệnh viện đón Thời Niệm Niệm về nhà.
Bởi vì mang thai nên trong nhà còn đặc biệt mời một chuyên gia dinh dưỡng phối hợp dinh dưỡng trong thời gian mang thai, sau khi mang thai Thời Niệm Niệm thích ăn nhạt, nên Giang Vọng cũng ăn giống với khẩu vị của cô luôn.
Cơm nước xong hai người làm tổ một chỗ xem ti vi một lát.
Thời Niệm Niệm đã thay một chiếc áo mỏng, ngồi xếp bằng trên sô pha, chân cong lên, đặt một đĩa trái cây trên đó.
Một tay Giang Vọng vòng qua bả vai cô, nửa dựa vào người cô, anh không xem ti vi, ánh mắt dừng trên người Thời Niệm Niệm, sau đó lại chầm chậm dời xuống, dừng nơi đường cong hiện lên dưới lớp áo mỏng.
Yết hầu anh trượt lên trượt xuống, bất chợt nói ẩn ý sâu xa: “Lớn rồi.”
“Gì cơ ạ?” Thời Niệm Niệm nghiêng đầu sang, lại từ ánh mắt trắng trợn của anh hiểu được là vừa rồi anh nói lớn là lớn chỗ nào, mặt đỏ lên, “Đồ lưu manh.”
“Cái này thì lưu manh gì chứ.”
Vậy thì gì mới lưu manh, Thời Niệm Niệm oán thầm trong lòng.
Giây tiếp theo Giang Vọng dùng hành động nói cho cô biết cái gì mới là lưu manh.
Lòng bàn tay anh phủ lên, cách lớp áo mỏng năm ngón tay co lại rồi buông ra, lặp lại mấy lần rồi mới thả lỏng tay, dựa ra sau, cười hư hỏng: “Đây mới gọi là lưu manh này.”
Thời Niệm Niệm: “…”
Từ lúc mang thai đến nay, phần ngực nhạy cảm hơn bụng, rõ ràng là thai đôi, nhưng bụng chẳng lộ ra chút nào, nếu không phải từ sau khi cô mang thai Giang Vọng quá quan tâm khiến mọi người biết hết, thì khi cô mặc quần áo bình thường sẽ hoàn toàn không nhận ra cô đã mang thai.
Trước đó Thời Niệm Niệm còn hỏi một đồng nghiệp trong khoa sản của bệnh viện, người đó bảo mới ít tháng chưa lộ ra là rất bình thường, đợi tới giai đoạn sau bụng mang thai đôi sẽ mệt chết.
Cô ôm bụng, nói: “Chỗ này thực sự có hai bé cưng đó anh.”
Rất kì diệu, cũng rất khó mà tưởng tượng nổi, sự kì diệu của sinh mệnh.
Giang Vọng kéo chân cô qua đặt lên đùi mình, cặp đùi trắng nõn thẳng tắp, anh bóp nhẹ mát xa cho cô, sau đó ngước mắt lên, nhìn cô cười nói: “Ba bé.”
Thời Niệm Niệm cười toe toét, hôm nay thực ra cô không khó chịu, cũng không nôn, không biết có phải đã qua thời kì nôn nghén rồi hay không.
“Gần đây anh ở công ty không bận à, ngày nào cũng tới chỗ em ăn cơm vậy.” Thời Niệm Niệm hỏi.
Giang Vọng nói: “Sợ anh không giám sát em, thì ngay cả cơm em cũng không ăn tử tế.”
“Mấy ngày nay em ăn uống rất tốt mà.” Cô nói xong, lại nhổm dậy lấy đĩa trái cây vừa nãy đặt trên bàn trà.
Chân vẫn gác trên đùi Giang Vọng, cô nghiêng người lấy, Giang Vọng ôm eo che chở cô theo phản ứng bản năng, Thời Niệm Niệm giật chân, hai người lập tức ngừng một chút.
Giang Vọng nhíu mày “Ưm” một tiếng, bắt lấy cái chân phạm tội kia: “Sao mà chỗ nào cũng dám đạp thế?”
“…”
Thời Niệm Niệm muốn rút chân về nhưng lại bị anh nắm chặt trong tay.
Anh hơi cúi người lại gần, hơi thở người đàn ông bao trùm, khàn giọng nói: “Một tháng không làm gì em nên gan cũng lớn rồi, ngay cả chỗ này mà cũng dám đạp, trước kia anh không khiến em thoải mái phải không?”
Bác sĩ chỉ định rõ ràng ba tháng đầu tuyệt đối không được sinh hoạt tìn.h dục.
Lúc này Thời Niệm Niệm còn lâu mới sợ anh, bây giờ Giang Vọng cũng chỉ có thể nói miệng, chỉ có thể nói lời cợt nhả chứ không thể làm thật.
Hai tay Thời Niệm Niệm chống ra sau sô pha, cơ thể nhích lại gần, cong mắt cười toe toét, lại còn tiến thêm một bước cố ý dùng ngón chân giẫm anh.
Cô không đi tất, ngón chân nhỏ xinh giẫm lên chiếc quần âu của Giang Vọng.
Quai hàm Giang Vọng banh chặt chửi tục một tiếng, ghé vào bên tai cô: “Bây giờ em cậy anh không cách nào làm gì em có phải không?”
Cô cười càng vui vẻ hơn, dựa nghiêng sang sô pha không ngừng lại được.
Giang Vọng nắm mắt cá chân của cô nâng chân lên, một tay ôm eo cô bảo vệ bụng, hai chân tách ra đặt bên người cô cúi người đè xu.ống, ngón tay chạm vào tai cô, cúi xuống hôn.
Thời Niệm Niệm không trốn, cô nằm lún xuống sô pha, ngẩng đầu để anh hôn.
Dáng vẻ lém lỉnh này quả thực khiến lòng Giang Vọng ngứa ngáy, Thời Niệm Niệm nhỏ nhắn, sau khi mang thai trên mặt có thêm chút thịt, có chút mũm mĩm, cô ít hơn Giang Vọng ba tuổi, anh vốn cưng chiều Thời Niệm Niệm như đang cưng chiều một cô bạn nhỏ vậy.
Kết quả bây giờ trong bụng cô bạn nhỏ này còn có hai cục cưng, đang ngẩng đầu ngoan ngoãn để anh hôn.
Nhận thức này quả thực như cọng rơm bén lửa, thế lửa mãnh liệt, mí mắt Giang Vọng chớp giật, cảm thấy thật sự có chút không nhịn được.
Quai hàm anh banh chặt: “Ngoan thế à?”
Cô mở mắt ra, im lặng nhìn anh, ngẩng đầu lên chủ động hôn khoé môi anh một cái, lại còn “Ừ” một tiếng nữa.
Giang Vọng bùng nổ.
“Em đã làm mẹ rồi mà sao lại thế này hả?” Giang Vọng vừa ăn cướp vừa la làng tố cáo, ngón tay vén cổ áo cô lên, cởi một cúc.
Nửa người dưới của cô thay đổi một tư thế thoải mái, thấp giọng nói: “Em làm sao?”
“Quyến rũ anh.” Giang Vọng nói, nhìn cô lộ ra xương quai xanh và đầu vai mượt mà, cúi đầu xuống, hôn lên mặt cô một cái, “Không tốt cho việc dưỡng thai đâu.”
Thời Niệm Niệm quả thực không biết phải phản bác câu trước hay câu sau, cô hơi dừng, rồi nói: “Như anh mới không tốt cho việc dưỡng thai ấy.”
Nói thì nói thế, nhưng cô cũng không ngăn cản Giang Vọng đè lên người cô mà hôn, thật ra cô không bài xích những hành động vô cùng thân mật này, ngược lại còn rất thích.
Có điều thể lực của Giang Vọng quá đáng sợ, nếu làm thật thì cuối cùng người mệt rã rời luôn là cô, bây giờ chỉ có thể khẽ hôn một cái, ôm một cái như này Thời Niệm Niệm đã thích lắm rồi.
Nhưng cái dáng vẻ ngoan ngoãn này của cô lại dễ dàng đốt lửa trên người Giang Vọng nhất.
“Có phải em cho rằng anh thật sự không có cách nào với em không?” Anh thấp giọng hỏi.
“…”
Giang Vọng cụp mắt liếc cô một cái từ đầu đến chân, lại nhìn chằm chằm cô một lúc, rồi nhếch môi cười thành tiếng.
Thời Niệm Niệm bị tiếng cười đó báo hiệu nguy hiểm, cô rụt người ra sau, nghiêm túc nhắc nhở anh: “Anh đã nói rồi đó, dưỡng thai.”
Giang Vọng sửng sốt một hồi lâu, cuối cùng vùi vào gáy cô bật cười một lúc, rồi giơ tay niết mặt cô: “Sao mà đáng yêu thế?”
Hết ngoại truyện 8.