Sau một lúc thì những ai được gọi cũng đều có mặt.
Liễu Như Yên và nha hoàn tùy thân A Ngọc.
Hai nha hoàn trực bếp hôm đó, ngoài ra những người đã từng tiếp xúc với vương phi đều đang ở đây,
Theo như Hồ Bác và Tiêu Tấn điều ra thì chỉ có bốn người này là khả nghi nhất.
” Nói, là ai làm… ”
Hồ Bác quát tháo về phía hai nha hoàn trực bếp ngày hôm đó.
” Bẩm tướng, chúng nô tỳ không biết gì hết, chiều hôm đó chỉ có Liễu cô nương đến nói là để nấu trà cho vương phi mà thôi, sau đó chúng nô tỳ đã để lại phòng bếp cho Liễu cô nương tùy ý sử dụng rồi đi ra ngoài ạ ”
Hai nha hoàn kia quỳ úp mặt xuống đất mà run rẩy, tội mưu sát vương phi là tội gì chứ, dù có cho họ trăm lá gan cũng không dám nữa.
Sau khi nghe hai nha hoàn kia nói xong thì mọi ánh mắt lúc này lại hướng về phía Liễu Như Yên đang đứng.
Thấy vậy thì cô ta vội vàng quỳ xuống, vẻ mặt oan ức kèm theo chút hoảng sợ, nước mắt cũng bắt đầu tuông rơi xuống từng giọt.
” Oan quá vương gia, tiểu nữ chỉ là có ý tốt, thấy vương phi đi đường vất vả nên muốn pha trà hoa cúc giải mệt mỏi cho người dùng mà thôi, tiểu nữ làm sao lại dám mưu hại vương phi ạ ”
Liễu Như Yên một bộ dạng mềm yếu mà giải bày, cô khóc như,, Hoa Lê Đái Vũ,, khiến cho người đối diện nghĩ rằng chuyện hạ độc như vậy không thể nào do một nữ tử như vậy làm ra.
Hồ Bác cẩn thận nhìn sắc mặt của Sở Bắc Dực mà hành xự.
” Vậy ngươi giải thích sao về việc sau khi uống trà ủa ngươi xong liền bị trúng độc, Đại phu đã xem qua, loại đọc này không màu không mùi, chỉ có thể tan trong nước nóng, lượng độc rất ít nên rất khó để phát hiện, ngươi cũng to gan lắm.”
” Thật sự không phải là do tiểu nữ làm mà, nếu thật là do tiểu nữ làm thì đã nhân lúc không có người mà ra tay, việc gì phải ở trước mặt nhiều người như vậy, khác gì tự tố giác mình đâu chứ.”
Liễu Như Yên oan ức khóc đến thương tâm.
” Càng như vậy thì càng đáng nghi ngờ, ngươi quang minh chính đại bỏ độc vào trà, lợi dụng đại tẩu ta và hai nha hoàn làm nhân chứng khi dâng trà lên cho vương phi, như vậy cho dù có bị phát hiện ra thì ngươi cũng có cớ để biện minh. ”
Hồ Điệp ở bên cạnh bức xúc lên tiếng.
” Hức… nếu đã không ai tin tiểu nữ, vậy thì nói thêm còn có ít gì chứ, ô danh này tiểu nữ gánh không nổi, chi bằng chết đi cho xong! ”
Liễu Như Yên đưa ánh mắt tuyệt vọng nhìn tất cả mọi người, tay thì tự ôm lấy ngực mình làm như rất oan ức, nàng ta ngắm đến một cây cột gỗ gần đó rồi bất ngờ đứng lên chạy thật nhanh lại muốn đập đầu tự vẫn.
Lúc này Sở Bắc Dực thân nhanh não cũng nhanh phi đến ngăn cản Liễu Như Yên tự sát.
” Hãy để cho ta chết đi huhu, ngài ngăn cản ta làm gì…! ”
Ai ai cũng bị Họ Liễu kia doạ cho một phen kinh hồn bạc vía, mông tách khỏi ghế mà đứng hết cả lên.
” Nàng ta cũng đã không sao rồi, việc này không cần truy cứu nữa! ”
Sở Bắc Dực lạnh lùng liếc mắt nhìn Hàn Lam Nguyệt một cái rồi ôm Liễu Như Yên đang khóc nức nở rời đi.
Đây rõ ràng là bao che mà, giờ phút này một Chiến Thần Vương Gia công chính liêm minh đã biến đi đâu mất, chỉ còn lại một Sở Bắc Dực vì hồng nhan mà không màng đến ánh mắt người đời.
Xót thương thay cho vương phi phải chịu nổi oan khuất, dù chứng cứ đã bày ra trước mắt nhưng vẫn không thể đòi lại sự công bằng cho mình.
” Vương phi… ”
Dung Tử Âm và Hồ Điệp quay qua nhìn Hàn Lam Nguyệt với ánh mắt lực bất tòng tâm.
” Đa tạ các vị đã vì ta mà tốn công điều tra, Hàn Lam Nguyệt xin ghi lòng tạc dạ, nếu vương gia đã nói như vậy thì chuyện này cứ cho qua đi ”
Nhìn thấy vương phi như vậy thì Dung thị và Hồ Điệp càng căm giận Liễu Như Yên, bức xúc với Vương Gia và bất bình thay vương phi, lại có loại nữ nhân trơ trẽn độc ác như vậy.
Hàn Lam Nguyệt nhìn mọi người mỉm cười nhẹ một cái rồi vội đổi sang chủ đề khác.
” Ta còn có việc khác muốn bàn với Hồ tướng quân, không biết ngài có thể cho ta chút thời gian không. ”
” Được đương nhiên là được, vương phi muốn bàn bạc về chuyện gì ạ ”
Hồ Bác kính cẩn mà đáp.
” Hay là chúng ta đến thư phòng của ta rồi nói, nếu phu nhân và Hồ tiểu thư không nhàm chán thì cứ theo chúng ta nghị sự ”
Hàn Lam Nguyệt phong thái cẩn trọng điềm tĩnh nói.
” Sao có thể chứ, chúng ta còn rất muốn cùng vương phi trò chuyện nữa là. ”
Nói rồi bốn người bọn họ cùng nhau đi đến thư phòng của Hàn Lam Nguyệt.
– —–
” Gần đây tình hình nạn dân thế nào rồi? ”
Hàn Lam Nguyệt vừa trải ra bản đồ lên bàn vừa hỏi.
” Bẩm vương phi, tình hình càng lúc càng nghiêm trọng, vì vùng đất của chúng ta trũng thấp hơn những nơi khác nên khi có mua lũ thì nơi này phải hứng chịu rất nhiều rủi ro ngập lục và thiệt hại, ngày nào cũng có người phải mất mạng ”
Hồ Bác thở dài nói, Hồ Điệp càng rầu rĩ hơn, cô cũng là vì sớm tối lo lắng việc trị lũ cùng người dân mà âu lo sinh bệnh, không những cùng đại ca nhập vào quân ngũ mà còn không ít là ra trận bảo vệ tường thành, nơi này không những là quê hương mà còn là tâm quyết trải đầy xương máu của họ.
” Vậy thì xem cái này đi! ”
Hàn Lam Nguyệt trải ra một bản vẽ kế hoạch trị lũ và sống chung với lũ.
” Đây là…? ”
Hồ Bác, Dung Tử Âm và Hồ Điệp cùng nhìn vào đó nhưng lại không hiểu gì.
Sau đó Hàn Lam Nguyệt giải thích toàn bộ cách thức và tác dụng của việc trồng cây chống lũ là làm kết đất tránh sạc lỡ, nhà nổi làm từ thân tre và nhà sàn, trồng rau trong nhà và tích trữ lương thực.
Không những vậy cô còn chuẩn bị một mô hình nhà vườn chống lũ cho mọi người dễ hình dung và tin tưởng.
Cô để một mô hình trồng rau được làm bằng những ống trúc nhỏ vào một cái thùng nước lớn, sau đó thì đổ nước vào, tương tự như thuyền bè, nhưng cái này được kết rất dày những ổng trúc nên có thể chịu được sức nặng của đất.
” Ta đã xem qua địa hình nơi này, nước chỉ ngập lên chứ không có đổ như một dòng chảy nên chúng ta sẽ cất nhà sàn và mô hình này là để chúng ta trồng các loại rau, khi lũ đột ngột dâng đến cũng không lo bị ngập. ”
” Chỉ có như vậy mới sống chung với lũ được ”
Hàn Lam Nguyệt giải thích tường tận cho họ biết về kế hoạch này.
Giờ phút này Hồ Bác đã thật sự khâm phục sự mưu trí của vương phi, đúng là tài đức vẹn toàn, xứng danh Đệ Nhất Tài Nữ của kinh thành.
Dung Tử Âm và Hồ Điệp cũng không khác gì Hồ Bác, đều rất nể phục trí thông minh của vương phi.
Vấn đề nan giải của cả một bắc thành nay chỉ nằm gọn trong một thùng nước thế này đây!
” Ý hay, người dân bắc thành sắp được thoát khổ rồi, mạt tướng sẽ đi báo tin vui này cho vương gia và nhanh chóng lên kế hoạch thực hiện. ”
Hồ Bác vui mừng hớn hở muốn chạy đi nói cho Sở Bắc Dực biết về kế hoạch thì bị Hàn Lam Nguyệt ngăn lại.
” Hồ tướng quân xin dừng bước ”
” Vương phi có điều gì muốn dặn dò sao? ”
Hồ Bác hỏi.
” Xin ngài đừng nói với vương gia rằng đây là ý tưởng của ta! ”
” Nhưng vì sao chứ ”
Hồ Bác khó hiểu hỏi lại, nếu lập được công thì vương phi sẽ được người dân bắc thành càng thêm yêu mến,và vương gia rất có thể sẽ có cái nhìn khác về vương phi, vì sao lại không muốn!
Hàn Lam Nguyệt chỉ dùng vẻ mặt lãnh đạm nhất mà trả lời…
” Vì chàng sẽ không bao giờ tin tưởng ta! ”1