Vài ngày sau đó, nữ hầu chuyên đảm nhận trách nhiệm mang thức ăn cho Tiêu Sĩ Quân vô tình nhìn thấy A Phương lén cho thứ gì đó vào thức ăn của cậu. Chẳng biết chất bột đó là thứ gì, nhưng A Phương là thầy thuốc thân cận của đại phu nhân, cô ta vốn chẳng ưa gì Tiêu Sĩ Quân cho nên chắc hẳn không phải chuyện tốt đẹp gì. Hai chân nữ hầu lúc này run đến mức không đứng vững nhưng vẫn cố trấn tỉnh bản thân mà âm thầm quan sát.
– “Mình có nên nói chuyện này với Tiêu lão gia và phu nhân không?”
Cô bối rối không biết nên làm gì, nhưng suy nghĩ lại thì Lý Lệ Xuân đối xử với cô rất tốt. Cô không thể nào trơ mắt đứng nhìn nhị thiếu gia bị người của đại phu nhân hãm hại được.
Đắn đo một hồi, cô quyết định bước vào phòng bếp mà lấy thức ăn mang đến cho Tiêu Sĩ Quân. Ngay khi nhìn thấy A Phương cũng có mặt gần đó, cô tỏ vẻ ngạc nhiên mà vờ lên tiếng:
– “A Phương, dì xuống đây làm gì thế?”
Nghe cô hỏi, A Phương tỏ vẻ như chưa xảy ra chuyện gì mà cười nhạt nói:
– “Đại phu nhân bảo tôi hầm canh gà với một ít thuốc Bắc mang đến cho cô ấy.”
Dứt lời, bà ta mang bát canh rời khỏi, ánh mắt không ngừng liếc nhẹ qua khay thức ăn đang cầm trên tay cô.
Thức ăn được mang đến cho Tiêu Sĩ Quân. Chẳng biết tự bao giờ, ở phía ngoài, đã có một ánh mắt âm thầm quan sát cậu. Nhìn khay thức ăn toàn những món mình thích, Tiêu Sĩ Quân hạnh phúc mà múc một muỗng lớn cho vào miệng khiến người bên ngoài vô cùng khoái chí mới an tâm lặng lẽ rời đi.
Phụt…
Ngay khi biết phía bên ngoài không còn ai, liền lập tức Tiêu Sĩ Quân phun toàn bộ số thức ăn đang ngậm trong miệng ra ngoài mà đưa mắt nhìn người bên cạnh, khẽ gật đầu nói:
– “Cảm ơn chị đã nói chuyện này với em.”
Nữ hầu ánh mắt đầy cảnh giác, khẽ nói nhỏ:
– “Tôi cũng không chắc bên trong đó là thứ gì. Nhưng để đảm bảo nhị thiếu gia an toàn, tôi nghĩ nên nói chuyện này với lão gia và phu nhân.”
Cô vừa dứt câu thì người trước mặt đã lên tiếng ngăn cản:
– “Chị đừng nói chuyện này với hai người họ. Tôi không muốn mẹ tôi lo lắng mà đối đầu với đại phu nhân. Mẹ tôi chắc chắn không đủ sức để đối phó với bà ta đâu.”
Ngừng một lát, Tiêu Sĩ Quân lại tiếp:
– “Sau này, tôi nhờ chị âm thầm quan sát nhất cử nhất động của đại phu nhân và người của bà ta.”
– “Vâng, nhị thiếu gia. Cậu an tâm mà giao việc này cho tôi.”
Về phần Tiêu Sĩ Trung, suốt mấy ngày nay, cậu lên cơn sốt li bì khiến Chương Khã vô cùng lo lắng cho nên đã bảo A Phương sắc các loại thuốc tốt nhất. Sắc mặt A Phương sa sầm xuống liền quay sang nhìn người bên cạnh, trầm giọng nói:
– “Phu…phu nhân, đại thiếu gia bị sốt…”
– “Chắc là sốt thông thường thôi.”
Chương Khã cười mĩm như thể tự trấn an bản thân.
– “Nhưng theo như tôi bắt mạch, thì đây không phải là sốt thông thường mà là sốt bại liệt.”
– “Sốt bại liệt?”
Nghe đến đây, đôi chân Chương Khã hoàn toàn không đứng vững nổi. Hai mắt cô ta đỏ ngầu. Tại sao tai ương tất cả lại đổ dồn lên đứa con trai tội nghiệp này chứ.
– “Vậy…vậy làm sao để cứu Sĩ Trung, thằng bé chỉ mới tám tuổi.”
– “Tôi sẽ cố gắng sắc thuốc cho cậu ấy, có thể phần nào ngăn chặn được tình trạng tử vong.”
– “Nhưng…thằng bé sau này có bị liệt không?”
Sắc mặt của Chương Khã lúc này dường như đã tái xanh mà nghiêm giọng hỏi. Đáp lại cô ta, A Phương chỉ khẽ thở dài sau đó hướng người đang nằm ngủ mê man trên giường:
– “Chuyện này phụ thuộc vào số mệnh của thiếu gia.”
Đúng là gieo gió gặt bão. Bản thân Chương Khã không ngờ kế hoạch hãm hại mẹ con Lý Lệ Xuân chưa biết sẽ đi đâu về đâu nhưng tai họa lại giáng liên tục xuống đứa con trai mà cô ta yêu quý nhất. Nếu nhỡ sau này Tiêu Sĩ Trung trở thành kẻ tàn phế thì người thừa kế toàn bộ tài sản của Tiêu gia không ai khác chính là Tiêu Sĩ Quân.
Chương Khã siết chặt hai tay, nghiến răng nói khẽ:
– “Càng sớm càng tốt, chúng ta phải tìm cách khiến ả vợ thứ cùng đứa con nghiệt chủng của cô ta biến khỏi Tiêu gia mãi mãi.”
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN