Một lúc sau, Lâm Tình từ trong phòng bước trở ra đã nhìn thấy Tiêu Sĩ Trung dọn sẵn thức ăn trên bàn. Cô khá bất ngờ trước khả năng nấu nướng của anh mà lên tiếng hỏi:
– “Anh biết nấu ăn sao?”
Khóe môi Tiêu Sĩ Trung cười nhẹ liền sau đó cười đáp:
– “Bản thân sống một mình cũng nên học cách chăm sóc bản thân, có phải không?”
– “Anh không có người thân à?”
Nghe cô hỏi, động tác gắp thức ăn của anh bỗng dừng lại, liền sau đó nhìn thẳng vào mắt người ngồi đối diện, trầm giọng nói:
– “Có chứ. Chỉ là tất cả họ đều đã có cuộc sống của riêng mình, bản thân tôi cũng thế và tôi đang cảm thấy hạnh phúc với điều đó.”
Lúc này, Lâm Tình khẽ đưa mắt nhìn xung quanh căn nhà, một lúc sau cô lên tiếng hỏi:
– “Anh sống ở đây chỉ một mình thôi sao?”
Trước ánh mắt tràn ngập sự tò mò của người đối diện khiến Tiêu Sĩ Trung không nhịn được mà bật cười đáp:
– “Toàn bộ mọi thứ trong nhà đều do tôi trang trí hết đấy. Không có bàn tay người phụ nữ nào đâu. Và cậu cũng đừng lo sẽ xuất hiện vợ tôi lớn tiếng gào thét khi biết tôi cho một thanh niên lạ mặt vào ở cùng.”
– “Anh vẫn chưa có vợ sao?”
Lâm Tình nghiêm túc hỏi han. Sắc mặt Tiêu Sĩ Trung sau khi nghe những lời này liền trở nên trầm lặng, hiện rõ sự tự ti trên gương mặt, anh trầm giọng đáp:
– “Khi trước tôi có thích một người. Nhưng cô ấy đã có người trong tim của mình và hiện tại sống rất hạnh phúc. Điều này khiến tôi cảm thấy vui mừng cho cô ấy. Nhưng kể từ sau khi cắt đứt đoạn tình cảm ấy, tôi nghĩ rằng rất khó gặp được người con gái thứ hai tốt như cô ấy.”
Anh vừa dứt lời, người đối diện lập tức vỗ nhẹ lên vai anh mà an ủi nói:
– “Người đàn ông tốt bụng như anh nhất định sẽ tìm được người con gái phù hợp với mình, chỉ là hiện tại cô ấy chưa xuất hiện mà thôi.”
Nghe đến đây, Tiêu Sĩ Trung khẽ nhếch môi cười đáp:
– “Nghe cậu nói như vậy chắc hẳn là chưa từng yêu ai đó có phải không?”
– “Tôi…”
Lâm Tình bị nói trúng tim đen liền trở nên lắp bắp không nói thêm lời nào. Ngay khi cô vừa ngẩng mặt lên đã đối diện ánh mắt với Tiêu Sĩ Trung, gương mặt có chút ngại ngùng mà trở nên đỏ ửng. Nhìn thấy biểu cảm có chút kì lạ này, ngay lập tức, anh đặt tay lên trán người đối diện để kiểm tra, hàng chân mày khẽ nhíu lại, trầm giọng nói:
– “Cậu bị sốt thật rồi. Cả người nóng quá rồi.”
Dứt lời, anh thu tay lại, một lúc sau cất giọng nói:
– “Đã trưởng thành rồi cũng nên biết lo cho sức khỏe của bản thân.”
Theo bản năng, Lâm Tình chậm rãi lùi về phía sau, đứng cách Tiêu Sĩ Trung một khoảng, khách sáo đáp:
– “À, tôi không sao. Cảm ơn anh đã quan tâm.”
Tiêu Sĩ Trung khẽ đưa mắt nhìn chằm chằm về phía cô, một lúc sau anh trầm giọng nói:
– “Tôi thấy cậu bị thương khá nặng chi bằng ở lại đây vài ngày rồi hẳn tính tiếp.”
– “Vậy không làm phiền anh chứ?”
Giọng nói cô có chút dè dặt. Ngay khi cô vừa dứt lời thì bên tai đã nghe giọng cười giòn tan từ phía người đối diện, Tiêu Sĩ Trung hài hước châm chọc:
– “Yên tâm đi. Căn nhà này đều do tôi quyết định, tôi có thể cho phép cậu ở lại đây đến cả đời vẫn còn được.”
– “Cả…cả đời.”
Gương mặt Lâm Tình lập tức ửng đỏ trước những lời này. Ngay lập tức, cô lại nhớ đến những hình ảnh mà Tiêu Sĩ Trung trong bộ dáng cởi trần vào lúc sáng liền trở nên xấu hổ. Sau đó cúi đầu cuống cuồng dọn dẹp bát đĩa trên bàn.
– “Tôi giúp anh rửa chén vậy.”
Lâm Tình hai tay bận rộn với chén đĩa nhưng đầu óc lại nghĩ đến những lời nói đùa từ phía Tiêu Sĩ Trung mà không ngừng nghĩ ngợi, miệng lẩm bẩm nhắc nhở bản thân:
– “Lâm Tình ơi là Lâm Tình, hôm nay mày bị sao thế? Có phải hôm qua dầm mưa đến mức sinh bệnh rồi không?”
Ngay khi cô vừa xoay người lại liền va vào lồng ngực rộng lớn của người phía sau. So với chiều cao của Tiêu Sĩ Trung thì cô chỉ cao chưa đến vai anh.
– “Cậu vào phòng nằm nghỉ đi, mọi việc ngoài này cứ để tôi xử lí.”
Dứt lời, anh nhanh tay giật lấy chiếc bát đang rửa nửa chừng trên tay người đối diện liền sau đó mĩm cười nói. Lâm Tình ngơ ngác tròn xoe mắt nhìn chằm chằm vào mặt anh liền sau đó gật nhẹ đầu mà ngoan ngoãn trở vào phòng.