Biệt thự Lâm gia….
Vừa nhìn thấy Lâm Tình quay trở về, hai mẹ con Tần Hải Ngọc tỏ vẻ lo lắng, lập tức chạy đến hỏi han:
– “Lâm Tình, con mất tích mấy ngày nay có biết mẹ và em con lo lắng thế nào không?”
– “Phải đó anh. Em với mẹ cứ sợ anh bị kẻ xấu hãm hại cho nên cố gắng cho người tìm kiếm anh.”
Lâm Như Yến cũng nhanh chóng tiếp lời. Nhìn bộ dáng hiện tại của Lâm Tình như thể chưa từng gặp chuyện, Tần Hải Ngọc khẽ nở nụ cười giả tạo mà lên tiếng nói:
– “Con bình an trở về là mẹ mừng rồi. Mà nè con trai yêu dấu của mẹ, cũng đã đến lúc con nên kết hôn còn mau chóng sinh con nối dõng dòng họ.”
Nói rồi, bà ta khẽ liếc mắt sang người bên cạnh. Hiểu được ý nghĩ, Lâm Như Yến đi lại gần phía Lâm Tình mà mở lời:
– “Em có một người bạn, cô ấy là Ôn Giai Kỳ. Thật ra cô ấy đã từng gặp và cũng rung động trước vẻ tuấn tú này của anh. Nếu như cả hai người có thể tìm hiểu và kết hôn thì còn gì tuyệt vời hơn.”
Thật ra hai mẹ con Tần Hải Ngọc chẳng hề có ý tốt khi tìm cách mai mối Lâm Tình với người con gái khác. Chẳng qua là Ôn Giai Kỳ chính là người bạn thân với Lâm Như Yến, tính cách có phần ngốc nghếch, mọi thứ đều nghe theo quyết định của Lâm Như Yến. Cho nên, chỉ cần tìm cách đưa Ôn Giai Kỳ bước chân vào Lâm gia, trở thành đại phu nhân thì chắc chắn số tài sản Lâm gia cũng như công việc làm ăn sau này sẽ nằm trong tay mẹ con cô ta.
– “Con mệt rồi, chúng ta khoan nói chuyện này đã.”
Lâm Tình vẻ mặt tràn ngập sự mệt mỏi mà gỏn gọn đáp, liền sau đó bước lên trên lầu trở vào phòng của mình. Ngay khi cô rời đi, ánh mắt hai mẹ con Tần Hải Ngọc tràn ngập sự tức giận mà siết chặt tay, Lâm Như Yến vẻ mặt tràn ngập sự toan tính mà trầm giọng lên tiếng:
– “Chúng ta nhất định phải hành động càng sớm càng tốt. Chỉ cần biến Giai Kỳ trở thành người phụ nữ của Lâm Tình, chắc chắn anh ta sẽ ngoan ngoãn mà chấp nhận hôn sự này.”
Dứt lời, Lâm Như Yến nhếch môi cười nhạt. Hàng loạt kế hoạch sớm đã vạch ra trong đầu chỉ chờ thời gian thực hiện nó mà thôi.
Kể từ sau khi Lâm Tình rời đi, tâm trạng của Tiêu Sĩ Trung cũng trở nên trầm lặng. Anh cảm thấy cuộc sống vốn bình dị của mình như thiếu đi thứ gì đó mặc dù lúc trước anh đã vốn quen sống trong cảnh độc thân trong chính ngôi nhà này. Lúc này, Tiêu Sĩ Trung nằm tựa đầu lên ghế sofa trong lòng không ngừng nhớ đến những hình ảnh liên quan đến Lâm Tình, khóe môi bất giác mỉm cười.
– “Tiêu Sĩ Trung mày độc thân lâu quá đến mức nhằm tưởng bản thân thích đàn ông luôn sao? Cậu ta chẳng qua là người bạn vô tình gặp gỡ mà thôi cho nên đừng nghĩ ngợi quá nhiều.”
Trở vào bên trong phòng, Lâm Tình đứng trầm ngâm mà ngắm nhìn bản thân ở trong gương. Cô cảm thấy không thể tiếp tục sống mãi với dáng vẻ là một chàng trai mãi được.
– “Lâm Tình, đã bao lâu rồi mày chưa sống với thân phận là một người con gái thực thụ?”
Bản thân Lâm Tình đôi lúc cảm thấy có chút ghen tị với nhiều cô gái khác. Họ được diện những trang phục tôn lên nét dịu dàng của thiếu nữ, được tỏ ra yếu đuối trước mặt người mình yêu, còn cô thì không. Ngay cả cảm giác để tóc dài cô cũng chẳng biết nó ra làm sao?
Suy nghĩ một hồi, Lâm Tình lập tức rời khỏi nhà trước sự ngơ ngác của hai mẹ con Tần Hải Ngọc.
– “Lâm Tình nó lại ra ngoài muốn làm gì thế?”
Thoáng chốc, Lâm Tình đã đến khu chợ đông đúc mà khi trước đã từng đi cùng Bối Bối và Tiêu Sĩ Trung. Cô quyết định ra ngoài thay đổi bản thân một lần. Sống với đúng hình hài của mình.
Lâm Tình đội bộ tóc giả màu đen dài ngang vai, tôn lên vẻ đẹp nữ tính của gương mặt. Cô đi ngang qua khu bán nội y mà trở nên lúng túng không biết lựa chọn ra sao bởi trước giờ cô chưa được dùng nó bao giờ, dù chỉ là lén lút.
Thoáng chốc, cô đã hóa thân thành công thành một cô gái dịu dàng với chiếc váy màu trắng trễ vai mà tung tăng đi dạo khắp khu chợ.
– “Anh Lâm Tình rời đi mà không nói với mình một lời nào, đúng là người vô tâm.”
Bối Bối vẻ mặt hụt hẫng ngay khi hay tin Lâm Tình đã rời khỏi nhà Tiêu Sĩ Trung mà buồn bã một mình dạo phố. Trong lúc Lâm Tình đang vô cùng hớn hở tung tăng khắp phố, hai mắt cô trợn tròn ngạc nhiên ngay khi nhìn thấy bóng dáng quen thuộc của Bối Bối từ xa mà lập tức xoay người, ba chân bốn cẳng chạy thật nhanh trước khi bị phát hiện.