Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hoàn thành Thoát Khỏi Trái Đất Chương 71: Rạp chiếu phim thời gian (xong)

Chương 71: Rạp chiếu phim thời gian (xong)

1:27 chiều – 29/05/2024

Các du khách đều kinh ngạc, ngay cả Tiêu Hữu Phàm và Lộ Tầm Nhất – những người đã từng đối mặt với boss khu vực nhiều lần nhưng chưa bao giờ gặp phải sự cố khu vực sụp đổ như thế này, vì vậy họ cũng hơi hoảng sợ.

Hàng Tử Dư thậm chí còn lôi cả mại rùa ra, lo lắng hỏi: “Làm sao bây giờ? Mai rùa của tôi có thể chứa ba người!.”

Tiêu Hữu Phàm: “Thế giới tình cảm lớn, hai người ở bên trong rất thoải mái nhưng thế giới tình cảm nhỏ, nếu ba người ở cùng nhau sẽ cảm thấy ngột ngạt!.”

Hàng Tử Dư:???

Tống • định hét lên “Hãy bảo vệ tôi, hãy đưa tôi đi cùng đi” • Đại Vĩ:???

Nhìn thấy Đường Nghiên Tâm đi ra ngoài, Tiêu Hữu Phàm đang hoảng sợ ngay lập tức tìm được chỗ dựa.

“Đường Đường, sao rồi? Có tìm được thẻ năng lượng không thế?.”

Không biết bắt đầu từ khi nào mà tên này cũng không còn kêu cô là bà cô hay bố mà bắt chước theo Lộ Tầm Nhất gọi cô là Đường Đường!.

“Có manh mối về tẻ năng lượng nhưng tôi không chắc 100% nó là thẻ hợp lệ!.Tôi không biết liệu có thời gian để xác minh nó trước khi khu vực sụp đổ hay không… Đây, đây là cho các anh!”

Tiêu Hữu Phàm tiếp được món đồ, ồ quao là Trái Tim Vong Linh!

Khó trách mặt đất rung chuyển, khó trách khu vực sắp sụp đổ!.

Một khi có được Trái Tim Vong Linh thì phải sử dụng nó càng sớm càng tốt, tự động dung hợp năng lượng của nó thành của mình. Dù sao nó cũng là thứ mà mọi người đều thèm muốn, những kẻ dùng bảo vật để thử lòng người đều là những kẻ ngu xuẩn, nếu không cẩn thận sẽ dẫn đến họa sát thân. Như thường lệ, bọn họ một người một nửa bóp nát Trái Tim Vong Linh.

Tống Đại Vĩ vừa đố kỵ vừa ghen tị, cả người dường như biến thành chanh tinh, chua ngoa nói: “Đây là đồng đội thần tiên gì vậy? Thật là tốt…”

Mắt thấy khu vực Vong Linh sắp sụp đổ vậy mà anh ta vẫn mặt dày tự tiến cử bản thân mình: “Nhóm của mấy người có ba thành viên cũng quá ít ha? Gặp được nhau là cái duyên, hay là sau này chúng ta cùng nhau đồng hành nhé!.”

Lộ Tầm Nhất: “……”

Tiêu Hữu Phàm: “……”

Đường Nghiên Tâm chưa bao giờ nghĩ đến đệm bọt biển trong khu vực nghỉ ngơi cũng giấu bí mật bên trong, người bình thường căn bản không thể tưởng tượng được thẻ năng lượng sẽ giấu bên dưới chiếc đệm này, giấu cũng quá kỹ đi! Cô nhấc chiếc đệm lên, quả nhiên bên dưới có một tấm thẻ năng lượng!. Dựa theo tốc độ sụp đổ của khu vực, không cần kiểm tra xem thẻ năng lượng vừa tìm được có phải là thẻ hợp lệ hay không … Cho dù không phải, cũng đã quá muộn để tìm một thẻ khác.

Đây chắc là câu trả lời chính xác, điều cần làm là kiểm tra lại nữa thôi.

“Ồ!.”

Rất nhiều vong linh chạy ra từ rạp chiếu phim, chúng đứng chắn hết lối vào thang máy. Sáu nhân viên bán vé cũng chạy tới ngay lập tức để ngăn không cho du khách rời đi.  Để tăng tốc bọn chúng còn chống tay xuống đất và chạy như dã thú, ngay cả mắt cũng biến thành đồng tử thẳng đứng.

Lúc này khóe miệng bọn chúng cong lên, vẫn y hệt như trước không hề sai lệch một li nào, nụ cười vốn đã quỷ dị lại càng thêm quỷ dị.

Còn nguyên nhân vì sao các vong linh lại bạo động ấy à, Đường Nghiên Tâm tỏ vẻ tôi biết. Trái đất dần trở thành ơi không thích hợp cho con người sinh sống và vong linh có thể không hề vui vẻ khi sống trong khu xói mòn. Khắp nơi đều có vết nứt không gian, có thể xé nát linh hồn thành từng mảnh, hoàn cảnh sống vô cùng khắc nghiệt, rất khó tìm được thức ăn từ con người, các đều nhất trí cho rằng chỉ cần tìm một khu vực thích hợp nhất để cư trú chính là phương pháp sinh tồn duy nhất của tộc Vong Linh.

Nhưng không dễ tìm thấy một khu vực!

Rất khó để tìm thấy một khu vực có từ trường mở, hơn nữa còn phải có những thuộc tính phù hợp với khu vực đó thì mới có thể tồn tại trong khu vực. Trên đời không có hai khu vực giống hệt nhau, thậm chí mỗi boss khu vực a đều có tính cách riêng biệt, không ai giống ai. Có vài boss khu vực độc ác bất nhân, nếu tiến vào những khu vực có boss giống vậy chẳng khác nào tự nạp mạng tới cửa, chỉ có thể làm đồ ăn trong miệng chúng!.

Phải nói gặp được boss khu vực “anh minh” là chuyện không hề dễ dàng! Rạp chiếu phim thời gian có lẽ là nơi có lương tâm nhất, bởi lẽ nơi này đều mở cửa thu nhận vong linh, chỉ cần biết dọa người là sẽ được thu nhận. Vong linh không thiếu cái ăn, boss khu vực lại là người hào phóng. Hắn thích lừa gạt du khách hơn là ăn vong linh.

Boss bị gi ết chết cũng không sao cả, dù sao thì vong linh không có lý tưởng cao cả như báo thù cho chủ!. Nhưng hủy đi khu vực của bọn nó thì hơi quá…Liệu bọn nó có thể sống sót sau thảm họa sụp đổ hay không là một chuyện, còn sau khi sống sót húng nên đi về đâu lại là chuyện khác!.

Sự phẫn nộ này khiến cho bọn vong linh không còn sợ hãi, bọn chúng dám hành động dẫu biết rằng trong số những du khách ở đây có hung thủ vừa gi ết chết boss của chúng.

Ắt hẳn bọn chúng cũng chẳng nghĩ tới “kẻ gi ết chết được boss thì chắc chắn mạnh hơn cả boss”. Với tâm lý muốn ăn thật no trước khi chết nên chúng cứ lao tới bất chấp.

Chung Tuệ Tuệ bị vấp trúng một con ma, mắt thấy một nhân viên biến dị đang lao tới chỗ mình với cái miệng há ra đầy răng nhọn, cô ta biết mình sẽ bỏ mạng tại đây nên sợ hãi nhắm mắt lại.

Nhưng cái chết trong dự đoán không hề xuất hiện!.

“Nè, mở mắt ra!”

Chung Tuệ Tuệ giật mình bởi giọng nói này, cô ta ngoan ngoãn mở mắt ra thì thấy cô gái nhỏ trong đoàn du khách đang đứng trước mặt mình. Nhân viên vừa mới định tấn công cô ta ban nãy đã bị cắt làm đôi, một đôi tay mập mạp giống trẻ con đang kéo dãn thân trên và th@n dưới của nó ra, xoắn lại thành cái bánh quai chèo.

Mặc dù cô ta bị sốc bởi cảnh tượng này nhưng vẫn biết rằng mình đã được cứu nên theo bản năng nói: “Cảm ơn.”

Đường Nghiên Tâm: “Không cần cảm ơn tôi, chồng cô đã cứu cô một mạng.”

Chung Tuệ Tuệ:???

Đây là câu trả lời thật lòng!  Cảm xúc mạnh mẽ sẽ làm cho thức ăn trở nên ngon miệng, Đường Nghiên Tâm chỉ biết kết quả chứ không biết lí do. Cá viên trong túi còn chưa hết, lỡ như Chung Tuệ Tuệ chết rồi chả cá Vương Húc Minh bị đắng thì sao?.

Đường Nghiên Tâm dọn ra một con đường, đẩy Chung Tuệ Tuệ đến bên cạnh Lộ Tầm Nhất. Một con người bình thường ở quá gần vong linh thì chắc chắn sẽ bị thương, chân cô ta chảy máu rồi đành phải nhờ Lộ Tầm Nhất dùng thuật chữa thương giúp cho vậy.

Sau đó Chung Tuệ Tuệ được Lỗ Tầm Nhất đưa đến khu vực an toàn bên cạnh thang máy.

“Tôi còn nghĩ rằng mình sẽ gặp anh ấy trước khi chết nhưng đầu óc tôi lại trống rỗng!.”

Tiêu Hữu Phàm: “Đừng nên tin tưởng vào mấy nội dung của phim truyền hình lúc 8 giờ tối, lại còn có chuyện nhìn lại cả đời mình trước khi chết nữa chứ? Làm gì có nhiều thời gian để nhớ lại quá khứ cơ chứ! Thật ra thì nếu không phải cái chết quá đau đớn thì ngay cả thời gian trợn mắt, bế người cũng không có nữa kìa!.”

Vương Húc Minh đã chết, đều làm cho Chung Tuệ Tuệ an ủi đôi chút là ít nhất cái chết của chồng mình không quá đau đớn!.

Vừa nói Tiêu Hữu Phàm vừa nhét thẻ năng lượng vào khe.

Sau đó lại nghe thang máy kêu rất lớn, kèm theo đó là tiếng “cạch”. Tiêu Hữu Phàm lập tức nhấn nút đi xuống, của thang máy từ từ mở ra và ánh đèn xanh quen thuộc lại xuất hiện trước mặt mọi người.

Người đầu tiên bị đẩy ra là Chung Tuệ Tuệ, người thứ hai liều mạng bò ra là Tống Đại Vỹ mình đầy vết thương. Hào quang liều lĩnh của anh ta không dọa đám vong linh sợ ngược lại sự liều lĩnh đó còn khiến anh ta xém bị cắn đứt đầu. Tuy nhiên tên này vô cùng gian xảo, luôn dựa gần Lộ Tầm Nhất.Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc Lộ Tầm Nhất dùng quả cầu ánh sáng ẩn chứa lực lượng sinh mệnh đập vào con vong linh đang định cắn hắn ta. Trong nháy mắt con vong linh đã bị đập bẹp dí dưới đất, mạng của hắn cũng còn nguyên vẹn.

Sau khi bò dây, Tống Đại Vỹ lao đầu ra khỏi nơi này mà chẳng buồn quay đầu lại.

Hàng Tử Dư không đi, hắn không biết Đường Nghiên Tâm cố ý ở lại cuối cùng, còn muốn giúp bọn họ ngăn trở vong linh, để bọn họ đi trước.

Có lẽ sự áy náy với “Đường Nghiên Tâm” quá nhiều nên mới di dời sang “Đường Nghiên Tâm”.

Tiêu Hữu Phàm đẩy mai rùa về phía lối ra. Kết thúc rồi! Năng lực phòng ngự của thiên phú này khá tốt nhưng khuyết điểm cũng dễ nhận thấy: ở bên trong sẽ không có năng lực công kích, thậm chí mai rùa bị di chuyển cũng không có khả năng ngăn cản. Nếu có vong linh không thích đồ sống mà chỉ ưa đồ chín thì Hàng Tử Dư thảm rồi!.

“Rốt cuộc cũng đi hết rồi!”

Đường Nghiên Tâm nắm hai thanh cốt đao, li3m li3m khóe miệng.

Tiêu Hữu Phàm không dám nói bà cô ơi mau lau miệng đi, nước miếng chảy ra kia kìa! Anh ta phải đến xem lại thang máy, không thể giúp cô lau đi, chỉ có thể giả vờ không nhìn thấy, nghiêm túc nhìn cô xé nát vong linh.

Vì để nâng cao hiệu suất, cốt đao đã bị quăng ra ngoài, Đường Nghiên Tâm tự mình thu hoạch vong linh, cô há miệng hết cỡ, nhai không ngừng còn tay thì bận rộn gói ghém.

Hai người đàn ông không phải vong linh cũng không ý thức được chuyện này vô cùng máu me, cũng không hề cảm thấy cách Đường Nghiên Tâm nhai nát, cắn xé tứ chi vô cùng tàn bạo. Cả hai không hẹn mà cùng tán thưởng: Qua màn này có lẽ trong thời gian ngắn Đường Đường sẽ không thiếu ăn, thật tốt quá! Nhìn cảnh em ấy ăn cũng khiến người ta vui lòng!.

Tuy vậy các vong linh cũng không phải đồ ngốc, khi nhìn thấy sự hung dữ của hai người đặc biệt là Đường Nghiên Tâm, hai thanh cốt đao đã có thể nhẹ nhàng cắt vong linh có thực thể, đối phó với những ma quỷ không thực thể, chúng nó đều có thể giải quyết nhanh gọn. Bọn vong linh hiểu rằng đây là tản đá cứng nên lần lượt rút lui.

Ngăn được cũng đã ngăn, chạy trốn lại chẳng thể đuổi theo nhưng lối đi cũng trở thành lò sát sinh.

“ Mau đi thôi…Không còn kịp rồi!”

Thang máy phát ra âm thanh ‘rắc rắc’ chói tai, rất chói tai, như thể đó là một lời nhắc nhở quá tải. Dù sao lối ra cũng là một bộ phận của khu vực, bản thể sụp đổ, thang máy tất nhiên sẽ biến mất.

Nghe thấy tiếng hét của Tiêu Hữu Phàm, Đường Nghiên Tâm khôi phục lý trí, nhai hai ba cái rồi nuốt đồ ăn vào sau đó lôi Lộ Tầm Nhất chạy về phía lối ra

Khi đèn xanh biến mất, ba người họ đã đứng ở nhà ga quen thuộc.

Chung Tuệ Tuệ nhìn đến bọn họ thì rớt nước mắt, nức nở nói: “Các người không có sao cả, thật tốt quá!”

Mặc kệ thấy gì nhưng quả thật ba người họ đã mạo hiểm mạng sống ngăn cản vong linh cho những người khác chạy trốn. Chỉ cần có suy nghĩ thế nên mọi hành động của họ cũng có sức thuyết phục, ngay cả Tống Đại Vỹ cũng nghĩ giống như vậy. Mặc kệ xuất phát từ mục đích gì, hắn ta đều chân thành đến cảm ơn cho dù sự chân thành này chỉ thể hiện ở mặt ngoài.

“Người anh em đã cứu tôi một mạng! Nếu sau này có việc gì cứ đến tìm tôi, tôi nguyện đầu rơi máu chảy giúp đỡ các người.”

“Những lời này nghe có chút giả tạo,”

Tiêu Hữu Phàm đang ngậm thanh năng lượng trong miệng, không khách khí phản bác lại:

“Vào khu dịch vụ là chúng ta đã chia tay, không còn gặp lại nhau nữa rồi! Nếu thật tâm cảm ơn thì nên lấy ra ít đồ cần thiết đi, đừng có nói ngoài miệng thôi!.”

Tống Đại Vĩ lập tức ngậm miệng lại không hé răng.

Hàng Tử Dư thực tế nhất, hắn ta nói không thể lấy bảo bối mình ra cảm ơn được vì vậy nên chủ động đưa tiền cho họ.

“Tôi cũng khôn gkieems được nhiều tinh tệ lắm, cái này cho bạn nhỏ mua chút đồ vặt”

Đường Nghiên Tâm không muốn lấy tiền của hắn lắm. Phùng Tư Ý chết, Hàng Tử Dư tự động đi khuất mắt cô. Một người vô hình như hắn ta ai sẽ thừa nhận cứu hắn đâu!

Lộ Tầm Nhất: “Từ đầu đến cuối người chúng tôi muốn cứu là Chung Tuệ Tuệ. Chúng tôi cứu cô ấy không phải vì bản thân cô ấy mà là do chúng tôi có giao dịch với chồng cô ấy, hứa sẽ đưa cô ấy ra khỏi khu vực. Hàng tiên sinh, chúng tôi không có ơn cứu mạng anh. Chúng ta không có bất kì quan hệ gì với nhau, hoàn toàn là người dưng nước lã. Tôi nói nhiều lần rồi, hy vọng cũng sẽ không nói thêm lần nữa! Làm ơn tránh xa đứa nhỏ nhà tôi ra chút, được chứ?”

Gương mặt Hàng Tử Dư trắng bệch, Tiêu Hữu Phàm lặng lẽ nói nhỏ với Đường Nghiên Tâm: “Lúc anh Lộ giáo huấn người khác cũng quá nghiêm khắc và đáng sợ quá đi mất, lực chiến đấu cũng tăng lên quá trời, anh không tin anh không thể đánh thức anh ấy!. ”

Sau khi lên xe bus Tống Đại Vĩ còn trêu đùa Hàng Tử Dư.

“Cho dù đó là đùi vàng đi chăng nữa thì anh cũng không nên mặt dày ôm lấy chứ! Nếu thiếu đồng đội không bằng chúng ta lập đội đi chung đi?”

Câu nói kế tiếp Đường Nghiên Tâm không chú ý nghe, cô tắt phát sóng trực tiếp, nhắm mắt lại chìm sau vào bóng tối. Chỉ có lúc tập trung chú ý cô mới có thể câu thông với đao linh.

Một giọng nam vang lên trong đầu cô: [ Chủ…… Chủ…… Chủ nhân ].

=……= 

【Hoàn toàn không hiểu được nguyên tắc dán mosaic…… Huyết chiến vong linh sao phải dán mosaic??? 】

【 Phòng phát sóng trực tiếp rác rưởi, mau trả năng lượng cao lại cho tôi】

【 Chúc mừng Đường Đường thành công thoát khỏi rạp chiếu phim thời gian! 】

【 Tôi lại cảm thấy từ chạy trốn không thích hợp cho lắm…Thôi quên đi! Nghỉ ngơi thật tốt nhé con gái~】

error: Content is protected !!