” Tên điêu dân kia, ngươi có bằng chứng gì mà nói ta ăn chặn tiền hỗ trợ của bá tánh ở điền trang.
Tội vu khống có thể bắt giam đánh chết đó.”
” Triệu quản gia, ông không được náo loạn “.
Nam nhân bên dưới bị Triệu Phong uy hiếp hòng muốn hắn ngậm miệng lại, Khanh Khanh ra mặt nhắc nhở ông ta.
” Triệu Phong, tôi không sợ ông nữa đâu, chúng tôi bị ông ép đến đường cùng rồi.
Vương Phi, mong người làm chủ cho chúng tôi.
Những thanh niên khỏe mạnh như tôi còn có thể chịu đựng, nhưng già, trẻ trong nhà thì không cầm cự được bao lâu nữa, đã nhiều lần gửi thỉnh cầu lên Vương Gia, nhưng đều bặt vô âm tín.”
” Ngươi….”
Triệu Phong không bịt nổi miệng người cùng cực, đôi mắt hiện ra những tia máu tức giận, nam nhân trước mặt có chút sợ hãi né tránh.
” Triệu Phong, ông có gì muốn nói không?”
” Lão nô không có làm “.
Họa Y phẩy ngón tay lệnh A Tô mang ra một xấp giấy đặt lên bàn, động tác từ từ cầm lên từng tờ đọc lớn trước mặt ngoan cố của ông ta:
” Đây là danh sách những hộ dân ông gửi lên trên xin hỗ trợ, tổng cộng có một ngàn tám trăm hộ.
Đây là quyển sổ trước khi được sửa, ghi số hộ dân đã được hỗ trợ gồm một ngàn tám trăm hộ. Nhưng số hộ đã ký tên, điểm chỉ nhận ngân lượng thực tế chỉ có một nghìn hộ.
Đây là hai mươi điền trang mới được khai khẩn đã gần ba năm, nhưng lại không được ghi chép trong sổ sách của Vương Phủ.
Còn đây là…”
” Đủ rồi.
Vương Phi đừng ép người quá đáng “.
Triệu Phong bị vạch ra từng sơ hở không nhịn được nữa mà bộc phát nộ khí trong lòng, hiên ngang lớn tiếng cắt ngang lời của Họa Y.
” Triệu quản gia, ông thật to gan, dám cắt ngang lời của Vương Phi.
Người đâu..”
” Khanh Khanh, không cần đâu “.
Họa Y ngăn cản Khanh Khanh dùng hình, chừa một chút mặt mũi cho lão.
” Triệu quản gia, những sổ sách bị ông làm giả và cả số gấm vóc, lương thực được bang cho ta còn chưa kể đủ.
Ông có lời gì để thanh minh không?”
” Thanh minh?
Vương Gia bao năm không hiểu chuyện, suốt ngày như đứa trẻ không lo nổi cả việc sinh hoạt của bản thân.
Lão phu ngày đêm quản lý cái Vương Phủ này không thể để lại chút gì cho bản thân sao?
Lão phu là người của Thái Tử chọn đến để coi sóc Vương Phủ, dù muốn trị tội ta cũng phải do Thái Tử quyết định, nào đến lượt một tân Vương Phi như cô dạy dỗ. “
” Triệu Phong, ông nói sai rồi?”
Triệu quản gia nhìn Họa Y bằng con mắt kinh ngạc, dù cho phong thái cô ta hiện giờ ung dung như thể nắm gọn mọi thứ trong lòng bàn tay thì lão ta cũng không lường được sắc thái ngoan cường mà cô đang có, không giống với một cô nương bị ghẻ lạnh, non nớt vừa được gả đến.
” Thái Tử chọn ông là để chăm sóc Hoàng Đệ của mình thật tốt, không phải để ông cắt xén tài sản của Vương Phủ.
Ông nói phải dành chút gì lại cho bản thân, trong Vương Phủ này toàn bộ là gia sản của Vương Gia, là tài sản thuộc hoàng thất, ông lấy tư cách gì để dành lấy thứ của mình?
Khoảng hỗ trợ bá tánh là đích thân Hoàng Thượng ra ý chỉ, ông lại dám ăn chặn còn báo cáo sai số thực hộ dân được nhận, đó là tội khi quân.”
Lão ta không thể trả lời được nửa chữ, nín lặng rất lâu cúi thấp đầu lo lắng.
Một tùy tùng đi vào sân viện, tiến đến Triệu quản gia thì thầm vào tai lão ta, dù không nghe thấy nhưng Họa Y sớm đã đoán ra chuyện mà họ đang nói nhỏ, chẳng qua chút trò vặt vãnh này cô đã quá thấu tường, những tên nô tài không biết an phận, có thể giương oai ngạo mạn trước mặt chủ nhân, nhắm mắt cũng biết hắn có kẻ chống lưng phía sau.
Nếu Họa Y đoán không lầm, từ lúc cô lệnh cho lão tập hợp những người trong Vương Phủ để hỏi chuyện thì tám phần đã đoán được cô điều tra ra không ít việc xấu của lão, ngoài việc đi thông báo cho Thái Tử để được một tấm chắn bảo toàn tính mạng thì hắn có thể làm gì hơn.
Nhưng cô cũng biết tội mà lão gây ra bao gồm cả tội khi quân, việc lớn như vậy sao Thái Tử có thể để bản thân váy bẩn, sắp kế thừa Hoàng Vị mà người người thèm khát, Triệu Phong hiện giờ cũng không còn giá trị, bảo vệ ông ta khác nào khua chiêng cho mọi người đều biết Thái Tử Điện Hạ chống lưng cho nô tài làm bậy, vậy thì trước mặt Hoàng Thượng, Thái Tử kia sẽ bị nhìn ra thành cái gì? Có lẽ người muốn Triệu Phong chết nhất bây giờ không ai khác chính là Thái Tử.
Nét mặt của Triệu Phong sau khi nghe tên tùy tùng kia truyền lời lại, không biết tường tận câu chữ thế nào mà cả thần sắc đều tái nhợt, đôi mắt trở nên ảm đạm quỳ xuống dưới chân Họa Y.
” Vương Phi, là lão nô đã sai rồi, lão nô không có ý xấu với Vương Gia, chỉ là lòng tham che mờ mắt.
Xin Vương Phi nương tay tha cho lão nô một con đường sống.”
Họa Y còn chưa biết phải xử trí lão ta thế nào, thì bên ngoài một vị Công Công đi vào.
” Tham kiến Tam Vương Phi “.
” Cho hỏi vị này đây là…?”
” Nô tài là Chung Diệu hầu hạ bên cạnh Hoàng Thượng.”
Hoàng Thượng nhận được thư tố cáo của Vương Phi gửi vô cùng tức giận, sai nô tài đến để truyền thánh ý “.
Triệu quản gia quỳ phía dưới người như cơn gió đông thổi qua, toàn thân run lẩy bẩy không cầm được, Họa Y trông thấy lòng thầm cười lạnh.
” Tam Vương Phi nghe chỉ.
Hoàng Thượng có chỉ, Triệu quản gia khi quân phạm thượng, làm giả sổ sách, báo khống số hộ dân để cắt xén ngân lượng hỗ trợ, coi thường luật pháp Nguyệt Quốc.
Trẫm quyết định tịch thu toàn bộ tài sản Triệu Gia, Triệu Phong đưa đến hình bộ chờ ngày xử tử trước dân chúng Nguyệt Quốc làm gương.
Việc tịch thu tài sản và xử trí số tài sản đã bị ăn chặn sẽ giao cho Chu Họa Y Tam Vương Phi toàn quyền quyết định.
Khâm Thử “.
” Nhi Thần Chu Họa Y xin tuân chỉ “.
” Vương Phi….
Vương Phi “.
Triệu quản gia hai chân mềm nhũn, tay trườn trên đất lê thân lại dưới chân Họa Y không ngừng cầu xin.
” Vương Phi, xin người giúp lão nô, lão nô biết sai rồi, lão nô không muốn chết “.
” Triệu Phong, không phải ta không muốn tha cho ông một con đường sống, nhưng nay ý chỉ của Hoàng Thượng đã ban không còn cơ hội để ông quay đầu nữa rồi.”
” Người đâu, giải đi “. Triệu Phong bị người của Chung Công Công kẹp cánh tay mang đi.
” Chung Công Công, mời ông vào trong dùng trà “.
” Không không.
Nô tài phải nhanh chóng quay về phục mệnh với thánh thượng, không dám nán lại lâu thêm, xin cảm ơn lời mời của Tam Vương Phi.”
” Vậy ta không cố giữ ngài lại nữa, Chung Công Công đi thông thả “.
” Cáo từ “.
Chu Họa Y gỡ bỏ được gánh nặng trong lòng, nhìn theo bóng lưng của Chung Diệu Công Công đã đi khuất, xoay người trở lại ghế ngồi ở trên thềm nói với nam nhân trong số hộ điền trang:
” Ta quyết định toàn bộ số ngân lượng mà Triệu quản gia đã ăn chặn trong những năm qua đều sẽ phát lại đủ cho mọi người, nông sản mỗi năm thu hoạch các hộ có thể giữ lại đủ phần ăn trong năm, nông sản và lương thực giống sẽ được phân phát riêng cho từng hộ.
Ngoài ra, hộ nào có nhiều người già và phụ nữ không đủ sức lao động vẫn được nhận ngân lượng hỗ trợ, được giảm bớt số lương thực, nông sản phải nộp.”
Nam nhân bên dưới mừng rỡ cúi lạy Họa Y.
” Thảo dân thay mặt các hộ trong điền trang tạ ơn Vương Phi “.
” Ngươi nhanh trở về thông báo cho họ đi “.
” Dạ, thảo dân xin cáo lui “.
Họa Y đã giải quyết xong những rối ren trước mắt, hiện giờ cần phân công lại việc trong Vương Phủ.
” Kể từ hôm nay đích thân ta sẽ quản lý việc sổ sách, công việc của các ngươi, ta sẽ xem xét rồi phân công cho từng người.
A Tô và Khanh Khanh sẽ phụ trách quản lý các gia nhân và trông coi công việc trong Vương Phủ.
Các ngươi ăn của Vương Phủ, uống của Vương Phủ, đừng quên mất ai mới thật sự là chủ nhân của các người.
Vương Gia vinh hiển cũng sẽ không bạc đãi hạ nhân, nếu bất kỳ ai có lòng riêng, không biết kính nể chủ nhân thì Triệu Phong và Hướng nhũ mẫu sẽ là tấm gương cho kẻ đó.
Hãy nhớ lấy.”
Họa Y đứng dậy bước ung dung trên hành lang, dưới sân đám nha hoàn, tùy tùng quỳ xuống đồng thanh nói:
” Chúng nô tỳ xin trung thành tuyệt đối, kính cẩn trước chủ nhân, tuyệt không một dạ hai lòng “.
Trình Tranh ngồi trong đình nghỉ mát, vẻ chán chường đang chống tay trên bàn thơ thẩn đếm những chiếc lá hắn nhặt được, Họa Y đi đến lúc nào hắn cũng không hay biết.
” Vương Gia “.
” Y Nhi, nàng quay lại rồi. “
Hắn dìu Họa Y ngồi xuống ghế đá, nét mặt vui mừng lộ rõ.
” Y Nhi, ta nghe nói Chung Công Công vừa đến, Phụ Hoàng có làm khó nàng không?”
Họa Y mỉm cười nhìn hắn khẽ lắc đầu.
” Chung Công Công đến là để truyền thánh chỉ trừng trị Triệu Phong “.
” Ồ.
Y Nhi, sao Phụ Hoàng có thể biết được chuyện này?”
” Là ta trong buổi sáng cho người tức tốc trình bức thư tố cáo đến Phụ Hoàng, xin người đứng ra trị tội Triệu Phong.
Triệu quản gia vốn là người của Thái Tử, nếu dâng thư tố cáo đến Ngài ấy chắc chắn sẽ có sự bao che để bảo vệ tôn nghiêm của bản thân, nhưng nếu dâng lên cho Hoàng Thượng biết thì Thái Tử không thể ra mặt mà cứu lão ta.
Dù là đắc tội với Thái Tử, ta cũng không để chàng tổn hại thêm chút nào nữa “.
Những lời chân thành này của Họa Y đọng lại trong đáy tim Trình Tranh chỉ bằng hai từ giả tạo. Hắn vẫn đinh ninh cô cùng bọn người kia đang diễn trò, tương kế tựu kế diễn cùng họ một vở kịch hay.
” Y Nhi thật thông minh, chỉ trong vài ngày đã có thể vạch trần tội trạng của Triệu quản gia “.
” Không phải Y Nhi tài giỏi, mà là do Vương Gia người trước nay hiền lành mới để họ tác oai tác quái “.
” Y Nhi, lúc nãy Hoàng tổ mẫu cho người đến mời.
Hai hôm nữa là lễ mừng thọ của Hoàng tổ mẫu, người muốn nhìn mặt cháu dâu nên gọi ta cùng nàng vào yết kiến.”
” Vâng, ta biết rồi “.
***** Đông Cung *****
” Thật là đáng ghét, một tân Vương Phi lại có bản lĩnh lớn đến như vậy, dám đi trước cả nước cờ của Bổn Cung “.
Trình Cảnh tay nắm thành quyền đập mạnh xuống bàn mang theo nộ khí.
” Thái Tử Điện Hạ bớt giận “.
Lâu Khâm bên cạnh nịnh nọt chủ nhân.
” Bổn Cung vốn dĩ chỉ gai mắt tên khờ Trình Tranh đó, muốn chơi đùa hắn cho hả dạ, báo thù cho Mẫu Phi năm xưa bị Niên Phi ỷ được sủng ái mà cướp hết oai phong.
Nhưng chính hôm nay là phu thê hắn muốn đối đầu với Bổn Cung.
Được, được lắm.
Vậy thì Bổn Cung sẽ không khách khí với các người nữa “.
Trình Cảnh thẹn quá hóa giận mà dồn mọi sự căm hận lên người Trình Tranh, ban đầu khi Tam Vương Gia mới khai phủ, đích thân hắn chọn Triệu Phong với danh nghĩa muốn tự mình tìm người đáng tin cậy hầu hạ Tam hoàng đệ chu đáo, những kẻ xu nịnh tâng bốc hắn là người huynh trưởng hiền đức, yêu thương các hoàng đệ, các quan đại thần xem trọng phẩm chất lẫn tố chất bất phàm của hắn rất xứng đáng bậc quân vương.
Nay Triệu Phong phạm tội lại không trực tiếp bẩm báo với hắn mà gửi thỉnh cầu trừng trị lên thẳng Hoàng Thượng, điều này khác nào vã vào mặt hắn, khiến Trình Cảnh không sao nuốt trôi cục tức này.
” Thái Tử Điện Hạ, nô tài có một ý này.”
” Nói “.
” Hai hôm nữa là lễ mừng thọ của Thái Hậu, đến lúc đó tất cả các Vương Gia, Vương Phi đều được mời vào cung tham dự, cũng là cơ hội thích hợp để cảnh cáo những kẻ không biết an phận “.
Trình Cảnh nghe đến đây nhếch môi cười nửa miệng, ánh mắt lộ ra một tia sát khí mang theo âm hàn khó đoán.
” Ngươi có cách gì?”
” Hồi bẩm Thái Tử…. “
Lâu Khâm ghé sát miệng vào tai hắn nói nhỏ, Trình Cảnh có vẻ hài lòng với kế hoạch mà Lâu Khâm đề xuất, gật gù đắc ý.
Trời đã sụp tối, không khí lạnh của đầu mùa đông tràn vào gian phòng, trên bàn tròn giữa phòng Chu Họa Y đang thêu từng mũi kim trên chiếc áo.
” Y Nhi, nàng đang làm gì thế?”
” Vương Gia, chàng đã đọc sách xong rồi sao?”
” Vẫn chưa “.
” Mệt rồi à?”
” Ta không mệt “.
Trình Tranh có chút ngượng ngùng, mắt không dám nhìn thẳng Họa Y nói thỏ thẻ:
” Ta nhớ Y Nhi nên mới về phòng “.
Họa Y dừng lại mũi kim, nhìn gương mặt thẹn thùng của hắn mỉm cười an ủi, so với tên Cố Thanh Xuyên dùng hư tình giả ý kia để lừa gạt cô, thì tình cảm của Trình Tranh hiện giờ trong sáng biết bao, hắn nhút nhát nhưng đầy ấp sự chân thành.
” Y Nhi, nàng xem chữ của ta viết có đẹp không?”
” Được, đẹp lắm “.
” Y Nhi, nàng đang may gì thế?”
” Ta may y phục cho chàng, những bộ y phục trước đây của chàng đã cũ cả rồi, trời vào đông rất lạnh, ta may cho chàng đồ mới dày dặn “.
” Y Nhi thật tốt “.
Trình Tranh nhìn thấy trong số quần áo đã được may có một bộ y phục nhìn màu sắc vô cùng ôn nhu, rất vừa mắt.
” Y Nhi, ta thích bộ này nhất “.
” Đây là bộ ta may cho chàng dự lễ mừng thọ, còn có đôi hài mới “.
” Rất đẹp, Y Nhi, cảm ơn nàng “.
Trình Tranh cầm lấy bộ y phục đưa ngang tầm mắt ngắm nghía thích thú,chợt gương mặt tắt đi nụ cười, vẻ lo lắng bộc lộ ra bên ngoài buông tay xuống.
” Chàng sao vậy?
Thấy không khỏe ở đâu à?”
” Không phải “.
Trình Tranh ngồi xuống cạnh Họa Y, một nỗi không vui cộng thêm vài phần lo sợ.
” Y Nhi, đến lúc đi mừng thọ Hoàng tổ mẫu, nếu có ai nói gì không phải với ta, nàng có thể nhịn một chút không.”
Họa Y im lặng nhìn hắn vẻ khó hiểu.
” Không phải, là do ta thấy tính cách của nàng quá mạnh mẽ, trong cung phúc họa khó lường, ta không muốn xảy ra thêm nhiều việc “.
” Vương Gia, chàng yên tâm, ta tự có cách ứng phó “.
Họa Y chỉ nói để Trình Tranh bớt lo lắng, cô vẫn không hiểu sao lại phải căn dặn như vậy, gì mà có chuyện xảy ra, hắn dù gì cũng là thân phận Vương Gia, ai lại dám nói lời bất kính với hắn ngay trong cung cấm?