Bầu trời Tam Vương Phủ bị áng mây đen che mất những tinh tú, chỉ hoạ nên một khoảng rộng vô tận đen kịt cùng những giọt mưa lất phất rơi.
Mái tóc dài mượt của Hoạ Y sớm đã thấm sương lạnh, mà hiện giờ lại bị một màn mưa phùn phủ ướt sũng, cô đứng dưới mái hiên tựa đầu nhìn ra hồ sen, chỉ loáng thoáng trông thấy những cánh hoa liêu xiêu trước gió.
Thôi Hoán Viện vẫn như thường ngày, dù là chạng vạng hay lúc nửa đêm đều không tắt ánh đèn. Nhưng kỳ thực một chút ấm áp của đêm nay không đủ làm tâm can Hoạ Y thôi bi đát.
Từ lúc trở về từ hoàng cung, không ai biết cuộc trò chuyện đó đã diễn ra như thế nào, cũng chẳng ai biết trước mặt thánh thượng, người đã nói những gì, chỉ thấy một Hoạ Y bước ra từ thư phòng, đôi mắt hoen đỏ thất thần tiến về phía trước, đến cả Chung Diệu công công hỏi thăm cô cũng không nghe thấy, lầm lũi đi vào trong màn đêm tĩnh mịch. Cho đến nay đã nhiều ngày trôi qua, Hoạ Y vẫn giữ mỗi dáng vẻ sầu não, quên cả ăn uống.
Nam nhân bên song cửa ngước nhìn, từ xa xa hắn chỉ dám đưa bàn tay trắng mịn của mình lên nhân ảnh đẹp đẽ của cô, âm thầm dùng cả ánh mắt dịu dàng ve vuốt mái tóc suôn dài của cô, dồn nén hết tâm tư hướng đến nữ nhân trước mắt.
Hắn biết cô không thích những quan tâm đường đột mà hắn dành cho, càng không nỡ làm cô tổn hại, hắn sợ lâu dần bản thân sẽ không thể dứt ra, càng sợ đôi khi tâm ý của hắn khiến nữ nhân hắn quan tâm bị người ta nghị luận, cuộc sống của cô sẽ vướng thêm không ít thị phi. Thế nên Trình Quân chỉ len lén nhìn, len lén đằng sau chắn sương, che gió.
Nhưng nhìn thấy tình trạng của Hoạ Y lúc này hắn không sao chịu nổi. Trình Quân chỉ hận không thể lao đến ôm lấy cô vào lòng, mặc cho cuồng phong có nổi, bão táp có đến gần cũng nguyện vì cô mà chống đỡ.
Tu Kiệt chậm rãi bước tới, hắn chần chừ trước nỗi bi thương của chủ nhân. Lúc sau thì bẩm báo lại:
– Vương Gia, mọi chuyện đã được an bày ổn thỏa.
– Được, bổn Vương biết rồi.
Trong vẻ tịch liêu, Khanh Khanh bước tới khuấy động sự tĩnh lặng của Hoạ Y, nha đầu mang theo áo choàng bông tỉ mỉ khoác lên người cho cô.
– Vương Phi. Có thư của Vương Gia gửi về. Trong thư nói tình hình biên ải đã hạ nhiệt, nay mai Vương Gia sẽ về đến Nguyệt Thành.
Hoạ Y chẳng đáp lại, chỉ khẽ khép mở hàng mi đã phủ li ti những giọt mưa rơi, rồi thở dài một tiếng.
Khanh Khanh không hiểu được vì sao nghe tin trượng phu sắp trở về, Hoạ Y lại không có lấy một nụ cười, chẳng phải hai người bọn họ ân ái nhường nào sao?
– Vương Phi, trời đổ mưa rồi, nô tỳ dìu người vào trong nghỉ ngơi, đừng đứng ở ngoài này nữa, sẽ rất dễ bị nhiễm lạnh.
Khi hai người bọn họ định quay đầu, thì hài gấm hoạ mây của Trình Quân cũng vừa bước đến.
– Tam đệ muội, có thể nói chuyện với ta một lát không?
Hoạ Y mời hắn vào trong, rót một tách trà nóng đưa đến tay hắn.
– Nhị Vương Gia, người có điều gì muốn nói xin cứ việc mở lời.
– Tam đệ muội khách sáo rồi. Ta ở lại quý phủ cũng đã nhiều ngày, việc cần làm cũng đã làm xong, ngày mai xin được cáo từ.
Hoạ Y dừng chiếc nắp bạch ngọc đang gạt lấy bã trà trong tách, nhẹ nhàng đưa mắt nhìn sắc mặt ưu nhã của Trình Quân.
– Nhị Vương Gia, ngài đi sớm vậy sao? Tam Vương Gia sắp trở về rồi, hay là đợi chàng ấy trở về dùng một bữa cơm thân mật rồi mới rời đi?
Trình Quân cười, nói:
– Sau này nhất định sẽ còn gặp lại, ta hiện có việc cần rời đi, không tiện ở thêm, đa tạ ý tốt của Tam đệ muội.
Nhìn thấy Trình Quân kiên quyết như vậy cô cũng không thể nói thêm. Nhưng thật lòng rất kỳ lạ, chẳng phải cô luôn mong hắn có thể sớm hoàn thành việc riêng của mình, nhanh chóng rời khỏi Tam Vương Phủ, để tránh đêm ngày dài hạn sẽ khiến cho người ngoài đồn đoán điều không hay. Vậy mà hôm nay nghe thấy hắn sắp rời đi, trong lòng lại có mất phần bất ngờ, quả thật phải dùng từ không nỡ.
Hoạ Y tự thấy xấu hổ, bản thân phải chăng đã sinh ra tạp niệm?
Hai người họ yên lặng hồi lâu, đôi bên để cho cơn mưa phùn mỗi lúc một nặng hạt ngoài kia vũ khúc trên mái nhà.
Cuối cùng Trình Quân vẫn không nhịn được mà gặn hỏi:
– Tam đệ muội, không biết hôm trước Phụ hoàng đã nói những gì với muội, mà từ khi trở về ta luôn bắt gặp tâm trạng của muội rơi vào một mớ phiền não không thôi?
Cô nhìn hắn có phần lúng túng, không rõ vì sao Trình Quân lại muốn biết việc này. Hắn tinh ý liền giải thích:
– Đệ muội đừng hiểu lầm, vì ta đang làm khách của Tam Vương Phủ, chẳng qua là sự quan tâm lịch sự cần có, cũng chỉ muốn giúp muội giải tỏa được nỗi muộn phiền, thật lòng không có ý gì khác. Nếu không tiện ta cũng không cưỡng ép.
Cô cười đáp lại:
– Cũng không có gì, chỉ là Phụ hoàng dặn dò ta làm trọn đạo phu thê, nói những chuyện về Vương Gia nhà ta, và rất nhiều chuyện ta cần phải biết.
Ngoài mặt cô luôn tỏ ra rất ổn, nhưng nhìn vào ánh mắt vô lực của Hoạ Y, Trình Quân có thể thấu được nỗi bất lực tận cùng bên trong nữ nhân đó. Hắn gượng lấy một nụ cười, rồi âm thầm để ý bàn tay đang tỳ miết ngón cái trên tách bạch ngọc.
Hắn nán lại căn phòng rực đỏ ánh nến rất lâu, hai người họ uống hết chung trà này lại đến chung trà khác. Nhưng lạ thay hôm nay Hoạ Y lại không có ý định trốn tránh, cũng không nói vài ba câu lại muốn đuổi khéo hắn đi, mà kiên nhẫn bàn luận về vô số thứ trên trời dưới đất hắn nói, cho đến đêm muộn mưa cũng đã tạnh hai người họ mới ai về phòng nấy nghỉ ngơi. Trước khi rời khỏi Trình Quân không quên nhắc cô uống trà do chính hắn tìm tòi. Cũng rất tốt, vì nhờ có loại trà đó mà Hoạ Y xem như được ngủ ngon một đêm, không phải trằn trọc trăn trở.
…—————-…
Vài ngày sau.
Trình Tranh trong chiến giáp, người ngựa dừng lại trước Tam Vương Phủ. Bước chân mỗi lúc dồn dập tiến vào bên trong nội trạch.
Vừa nhìn thấy Hoạ Y hắn liền lao đến ôm chầm lấy cô, hít một hơi thật căng đầy lồng ngực mùi hương mái tóc nhè nhẹ lấp vào khoảng trống nhung nhớ của hắn.
Hoạ Y nằm trong vòng tay hắn, vùi gương mặt như hoa vào lồng ngực hắn, hơi ấm bao bọc khắp thân thể cô, một chút cũng không muốn tách rời.
Niềm vui trùng phùng còn chưa kịp chớm nở, thì thánh chỉ của Hoàng Thượng đã đến.
– Tam Vương Gia Trình Tranh nghe chỉ.
Hoạ Y sững sờ, khoé môi ảm đạm giữ chút dấu tích của nụ cười, nhưng chỉ còn như cánh hoa đã tàn một nửa.
” Nhanh như vậy sao?”
– Nhi thần Trình Tranh xin nghe chỉ.
” Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết.
Tam Vương Gia Trình Tranh tài đức song toàn, không ngại binh đao lập công cho Nguyệt Quốc. Nay An Vương của An Quốc có ý muốn hoà thân để kết chặt giao hảo giữa hai nước. Trước là vì giang sơn xã tắc, sau là chọn thê tử hiền đức, tài mạo song toàn, trẫm quyết định ban hôn Tam Vương Gia Trình Tranh thành thân với quận chúa Kha Nguyệt của An Quốc, ba ngày sau hôn lễ sẽ được cử hành.
Khâm thử. “
Trình Tranh quỳ bên dưới im lặng, chậm rãi nhìn vào thần sắc không tỏ ra chút dao động của Hoạ Y, nữ nhân phía sau cúi mặt, hai mắt đỏ hoe, nhưng nước mắt vẫn cứng rắn không trào ra.
– Tam Vương Gia, người nhanh tiếp chỉ.
Dù cho vị công công có nhắc thêm bao nhiêu lần hắn vẫn chần chừ một lúc lâu, Trình Tranh nghiến chặt hàm, nhắm mạnh mí mắt đang giăng tia máu đỏ, nuốt xuống yết hầu trăm nỗi khó xử mà trầm trọng:
– Nhi thần….tuân chỉ.
Cả một quá trình Hoạ Y quỳ dưới đất lạnh cơ hồ nín thở, như chờ đợi câu đồng ý của hắn, mà cũng như hy vọng trượng phu của mình kiên trì từ chối. Sau khi câu nói của hắn cất lên, Hoạ Y mới để mặc cho sầu não trong lồng ngực được phóng thích, nhưng hơi thở này cũng quá là yếu ớt, vậy mà làm cơ tim đau thắt lên từng hồi.
Đợi đến khi công công truyền chỉ rời đi, Trình Tranh quay lại nhìn cô bằng ánh mắt chua xót, đáng hận thay cô lại dịu dàng đáp trả hắn bằng cái nhìn nhẹ như mây nước, khoé môi khẽ cong lên.
– Vương Gia, chúng ta vào trong thôi. Bên ngoài gió lớn, chàng đi đường xa vất vả, cần được nghỉ ngơi.
Môi mỏng của Trình Tranh mím chặt, lồng ngực trái vô cùng khó chịu, hắn không muốn nhìn thấy sự ấm ức to lớn này của Hoạ Y, điều hắn muốn là cô phải làm ầm ĩ lên, náo loạn cả Tam Vương Phủ đến long trời lở đất cũng được, càng phản ứng thì hắn mới thấy vơi nhẹ tâm can có lỗi của mình. Nhưng nữ nhân của hắn điềm nhiên đến lạ, đồng tử dù cho phủ kín một nỗi bi ai cũng kiên quyết không rơi lệ.
Trình Tranh hắn hận chính mình, hận nỗi bất lực giữa trọng trách nước nhà và ái tình khắc cốt ghi tâm. Hắn không có quyền lựa chọn, càng thấy bản thân mình tồi tệ đến mức nào. Cái thời đại này chuyện nam nhân tam thê tứ thiếp là điều rất dễ hiểu, nhưng hắn không thể dung nạp thêm bất cứ nữ tử nào ngoài Hoạ Y.
Hắn đưa tay đến định nắm lấy cánh tay cô, đồng thời khi ấy Hoạ Y đã vội xoay người đi trước. Trình Tranh không chịu được bước dài vài bước, dùng hết hai bàn tay to lớn của mình nắm lấy bả vai cô, tay hắn cứng như kìm sắt ép buộc cô đối diện con ngươi của hắn.
Trong đôi đồng tử thăm thẳm chiều sâu của Trình Tranh, một lớp óng ánh giăng giăng như tơ lụa, ấn đường khẽ nhíu lại.
– Y nhi, nàng…
Vành mắt của cô đã không đủ chứa, lệ từ mí mắt rơi xuống đỉnh cằm, nhưng trên gương mặt tuyệt nhiên không để lộ biến đổi, dù cho chóp mũi cũng ửng đỏ vì cảm giác tê dại của tâm can.
– Ta xin lỗi, Y nhi…Ta xin lỗi, là ta có lỗi với nàng.
Hoạ Y đặt bàn tay mềm mại lên mu bàn tay hắn, cười nói:
– Vương Gia, từ khi nghe tin chàng trở về ta đã sớm đoán ra được việc này. Làm sao có thể dẹp yên một liên quân cường đại như vậy, kế hoạch hùng hậu này nhất định đã được tính toán từ rất lâu, sao có thể dễ dàng giải quyết.