Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại Hoạ Mỹ Nhân Chương 48: Hạ Thủ

Chương 48: Hạ Thủ

4:51 chiều – 29/05/2024

Y nhi, nàng đã hỏi xong rồi sao?

Trình Tranh dang tay đón lấy Hoạ Y đang thất thểu đi từ cánh cổng sắt ra.

Cô sà vào lòng hắn, cơ mặt mệt mỏi vùi sâu trong lồng ngực của hắn, như thể cảm nhận được năng lượng quanh thân cô suy yếu, hắn vòng hai cánh tay ấm dịu dàng ôm trọn lấy cô, ngón tay thon vuốt ve bả vai nhỏ.

Một chiếc kiệu dừng lại, Như Ý trước cửa kiệu cẩn thận vén rèm, nữ nhân bên trong đoan trang lộ diện. Kha Nguyệt vận y phục đơn sắc hồng, điểm trang nhẹ nhàng nhưng vẫn toát lên khí chất quyền quý, dáng dấp tựa thân liễu mỏng manh, yểu điệu.

– Thái Tử Điện Hạ, thiếp nghe nói Trắc Phi đã chịu quay về, nhưng sao không trực tiếp trở về Đông Cung, lại đến nơi không sạch sẽ này?

Trình Tranh lạnh lùng:

– Tin tức của cô cũng thật là nhạy bén.

Đôi mắt hạnh nhân được kẻ đuôi trau chuốt của Kha Nguyệt chợt nhìn sang Họa Y, trong ánh nhìn ấy không chứa nhiều phần thiện ý.

– Trắc Phi, ta biết trước nay Thái Tử luôn rất sủng ái cô, nhưng hiện giờ thân phận có chút khác biệt, tôn ti quy cũ cũng không thể tùy ý.

Họa Y điềm tĩnh, tiến lên định thi lễ, nhưng Trình Tranh kéo mạnh cô vào người, nói:

– Từ nay về sau Trắc Phi trước mặt Thái Tử Phi không cần phải hành lễ, không cần phải thỉnh an.

– Thái Tử, thiếp là Thái Tử Phi của chàng.

– Vậy sao? Vậy cô hãy an phận làm một Thái Tử Phi cho thật tốt, đừng để ta phát hiện ra cô làm những chuyện xấu xa sau lưng ta, nếu không đừng trách bổn Thái Tử vô tình.

Họa Y nói:

– Thái Tử, Thái Tử Phi nói không sai, thân phận ta có hơi thấp, vẫn nên biết quy cũ tôn ti.

– Lời bổn Thái Tử nói nàng nghe không hiểu sao?

Họa Y nhìn hắn mỉm cười:

– Ta biết tâm ý của chàng, nhưng Thái Tử Phi là viên bảo ngọc trân quý trong tay của An Vương, ngài ấy sẽ không mong muốn Thái Tử Phi chịu ấm ức. Chàng đừng làm ta thêm khó xử.

Nói rồi Họa Y thi lễ:

– Thiếp tham kiếm Thái Tử Phi.

Không đợi Kha Nguyệt phản ứng, Trình Tranh đã một nước bế lấy Họa Y hiên ngang bước đi, lướt qua sắc mặt đơ cứng của Kha Nguyệt, đến cả liếc nàng ta một cái cũng cảm thấy chán ghét.

Đổi lại hết mực dịu dàng với nữ nhân trong lòng:

– Ta có thể tự đi, chàng nhanh để ta xuống, ở đây có biết bao cặp mắt nhìn thấy.

– Nàng ngoan ngoãn nằm trong lòng ta. Bổn Thái Tử là cố ý đấy, để cho cả Nguyệt Quốc này biết Họa Y nàng là nữ nhân quan trọng của ta, kẻ nào dám đàm luận giết chết không tha.

Dưới vầng dương sáng rực khắp bầu trời, gương mặt mỹ mạo phía trên của Trình Tranh tạc vào đáy mắt Họa Y đẹp như bức họa, khí chất đường đường này làm trái tim cô không ngừng loạn nhịp. Cô bỏ quên cả những lo nghĩ phép tắc phiền phức của thời đại cổ xưa này, cười hạnh phúc nép vào ngực hắn, thâm tâm an ủi vô cùng.

Mà nữ nhân đứng chơ vơ ở trước cổng đại lao lại trầm mặc hướng nhìn, mặc dù vốn Kha Nguyệt không mang chút ái tình nào với Trình Tranh, nhưng thái độ độc sủng không kiêng kỵ của hắn đã làm cho cô ta cảm thấy mất mặt.

Kha Nguyệt rơm rớm nói với Như Ý bên cạnh:

– Nàng ta thật may mắn, có đến hai nam nhân ưu tú như vậy dốc hết lòng dạ yêu thương, còn ta chỉ biết đơn phương một người, mà đến cả cái ngoảnh đầu chàng ấy cũng tiếc với ta.

– Quận chúa, người đừng đau lòng. Chỉ cần mọi sự đều thành công theo kế hoạch, nhất định ngài ấy sẽ thấu hiểu những gì người đã hy sinh, sẽ bị tấm chân tình của người làm cho cảm động.

Lồng ngực Kha Nguyệt đột nhiên nghẹn tức, nhạt nhẽo cười:

– Có thật vậy không?

Cô ta lau đi nước mắt đang chảy nửa chừng, lấy lại phong thái điềm nhiên, không để cho ai nhìn thấy vẻ yếu đuối này.

– Như Ý, bắt đầu từ bây giờ em nên gọi ta là Thái Tử Phi rồi.

– Vâng.

…—————-…

Hoàng Cung, Hậu Hoa Viên.

Trên cây cầu gỗ bắt qua đoạn hồ sen, Họa Y dưới chiếc ô tối màu đi về hướng Thọ An Cung. Thái Hậu từ lúc khỏi bệnh đã nghe được Họa Y là người có công lớn nhất trong việc tìm ra nguyên nhân chất độc mà bà trúng phải, vừa nghe Hoạ Y trở về liền cho cung nữ đến Đông Cung mời sang, người muốn gặp mặt cô để ban thưởng, xem như là cảm ơn ân tình này.

Đầu bên kia Chu Tố Cầm cũng trùng hợp đi qua, nhìn thấy Họa Y không kiêng nể mà liếc mắt một cái rồi bước tiếp.

– Đứng lại.

Chu Tố Cầm quay đầu, đáp lại cô bằng ánh mắt đầy khiêu khích.

– Yo…ta còn tưởng là vị nương nương nào, hóa ra là tỷ tỷ đáng thương của ta.

Khanh Khanh đứng cạnh cầm ô che cho Họa Y, nói thay:

– Nhìn thấy Trắc Phi vì sao cô không hành lễ.

Chu Tố Cầm giễu:

– Hành lễ cái gì chứ? Còn tưởng chủ nhân của mình là Thái Tử Phi sao? Thân phận của cô bây giờ có khác gì với ta?

Họa Y lạnh lẽo nói:

– Thứ nhất, luận về thân thích ta là đại tỷ của cô, thứ hai luận về tôn ti ta là Trắc Phi của Thái Tử, cô vẫn không sánh bằng.

Ả đưa năm ngón tay điệu đà đặt lên vành môi cười khẩy:

– Thật đáng tự hào sao? Đường đường là chính thê đi vào cửa lớn, chễm chệ ngồi ở ghế Tam Vương Phi lâu như vậy cuối cùng cũng phải lùi một bước, bị người ta đá văng xuống hàng thiếp thất. Còn ở đây ra oai cái gì chứ?

* Ào….*

Một cước đạp thẳng Chu Tố Cầm xuống hồ sen, mặt nước xanh rờn bị nữ nhân đó làm cho khuấy đảo. Khi đã định lại được thần trí, Chu Tố Cầm mới ngoi lên la hét trong sặc sụa:

– Aaaaaaaaa….Tiện nhân nhà cô, ta sẽ nói với Hoàng Hậu để người phân xử.

Họa Y ngồi xuống khụy một bên gối, cười đắc ý:

– Trắc Phi của Đại Vương Gia, sao lại bất cẩn như vậy, trời nắng thanh tao thế này vậy mà khiến gót chân của cô trơn trượt?

Trên búi tóc bị nhánh cây khô mắc vào làm rối bù ướt sũng của Tố Cầm còn vướng lại mấy cọng rong rêu, hai tay dính đầy bùn lầy, tức giận đấm mạnh vào mặt hồ, nước bắn tung tóe lên dung nhan khó nhìn của cô ta.

– Chu Họa Y, giữa hoàng cung lại dám ra tay hại người, cô không thoát khỏi tội đâu.

Họa Y ra vẻ ngây ngốc:

– Hại người? Ta nào dám, Khanh Khanh, ngươi có thấy chính tay ta đẩy cô ta xuống không?

– Hồi bẩm Trắc Phi, là do Trắc Phi của Đại Vương Gia không cẩn thận vấp ngã rơi xuống hồ, không liên quan đến người.

Họa Y tiện thể lườm đôi mắt sắt bén vào cung nữ theo cùng Chu Tố Cầm, cung nữ nhỏ bé nhíu lấy ấn đường cúi mặt, nửa chữ cũng không dám thốt lên.

– Chẳng ai nhìn thấy ta đã làm gì cô cả, Chu Tố Cầm, trời oi bức như vậy, cô thong thả tắm mát dưới đó đi nhé, ta còn có việc, cáo từ.

– Chu Hoạ Y, cô lòng lang dạ sói, đến cả phụ thân cũng hại người phải chịu tội chém đầu, người như cô trời tru đất diệt.

Hoạ Y dừng bước, giẫm chân phi thân túm lấy cổ áo của cô ta lôi lên bờ, đăm đăm nhìn. Chu Tố Cầm ban đầu có hơi kinh ngạc, bởi trong trí nhớ của ả Họa Y luôn là người yếu đuối, nhanh như vậy không biết đã học được bản lĩnh này từ đâu, trông thấy vẻ tức giận của Hoạ Y thì đắc ý cười:

– Sao hả, bị ta nói trúng con người thật của cô rồi sao? Sớm muộn cô cũng sẽ bị báo ứng.

Cô không đáp lại, cũng không hùng hổ nữa, gương mặt lạnh tanh híp mí nhìn. Bất ngờ bung một màn khói bụi dày vào dung nhan kiều diễm của nữ nhân bên dưới, đồng tử to tròn bị chất độc bám lên, từ từ ngấu nghiến.

Chu Tố Cầm lăn lộn trên mặt đất, ôm mặt gào khóc thảm thiết. Da thịt càng chạm vào lại càng nóng, nóng tới mức như bị than đỏ tỳ lên, tiếng hét thất thanh mỗi lúc càng dữ dội, khi cung nữ của cô ta đến gần đã thấy mặt của Chu Tố Cầm loang lổ, máu hoà với da thịt bị ăn mòn sần sùi, tròng mắt đã chuyển thành màu trắng đục như là quả trứng bị luộc chín.

” Chu Tố Cầm, những ngày nguyên chủ bị hành hạ cô là kẻ có công không nhỏ, quả báo mà cô nói tới ta nhường cô nhận lãnh trước vẫn hơn “.

Cung nữ kia khiếp đảm, chân mềm nhũn trườn trên đất, như hiểu được ánh nhìn đáng sợ của Hoạ Y, cô ta cuống cuồng nói:

– Nô tỳ không thấy gì hết, không thấy gì hết.

Hoạ Y lạnh giọng:

– Vậy thì tốt.

Cô điềm nhiên bước về hướng Thọ An Cung, mặc cho Chu Tố Cầm trên đất bị cơn đau vật vã tới ngất đi.

Phía xa xa có một ánh mắt luôn cẩn thận quan sát, Kha Nguyệt thản nhiên dùng tất thảy dò xét nhìn theo hướng của Họa Y.

– Nữ nhân này vậy mà ra tay cũng thật độc ác.

Như Ý cơ hồ nhìn ra được thứ mà Họa Y hạ thủ:

– Thái Tử Phi, loại độc đó…

Kha Nguyệt khẽ cong môi, dường như vô tình đã trông thấy những điều thú vị:

– Là chàng ấy đã dạy cho cô ta.

…—————-…

– Thần thiếp thỉnh an Thái Hậu.

Họa Y thi lễ. Thái Hậu mặc trên người bộ y phục đơn giản, mái tóc hoa râm chải chuốt gọn gàng, vừa nhìn thấy cô đã không giấu được ánh mắt yêu thích.

– Trắc Phi, con đứng lên đi. Lại đây, ngồi bên cạnh ta.

– Thái Hậu, thần thiếp không dám.

– Bổn cung cho phép, con đừng câu nệ.

Cô ngoan ngoãn gật đầu:

– Vâng, Thái Hậu.

Ma ma rót cho cô một tách trà thơm, mang theo dĩa bánh bạch ngọc sương phương thơm ngon đến, bên trên có mảnh vải tím, ẩn trong lớp tử sắc tối màu hiện ra đường chỉ nhạt một chữ ” Nhẫn “.

Họa Y khẽ khàng nhìn Thái Hậu, người hiền hậu nhấc tách trà lên cẩn thận dùng nắp gạt đi bã trên mặt tách, hớp một hơi vừa vặn, từ tốn nói:

– Trắc Phi, thiệt thòi cho con rồi.

Cô chỉ cúi đầu, giấu nỗi tủi hổ vào lòng, không dám bộc bạch. Thái Hậu lại nói:

– Ta biết vì sao con chọn hòa li, nhưng nữ nhân trong thiên hạ này ai lại chưa từng trải qua cảm giác đau đớn kia. Chỉ là con đó, đứa trẻ hiếu thắng này quá manh động rồi, bao dung, nhẫn nhịn một chút mọi sự sẽ yên ả hơn nhiều.

– Thần thiếp biết lỗi, xin lắng nghe Thái Hậu giáo huấn.

Thái Hậu chưa kịp nói điều gì, phẩy khe khẽ bàn tay lắc đầu.

– Sau này không có người ngoài ta cho phép con gọi ta là Hoàng Tổ Mẫu, xưng nhi thần, như vậy cho thân thiết.

– Thái Hậu, Họa Y không dám, như vậy không hợp quy tắc.

– Đây là Thọ An Cung, quy tắc trong Thọ An Cung là do ta đặt ra, ai có thể cản.

Hai người họ chợt chạm ánh mắt đối phương, con ngươi trong trẻo của Hoạ Y bị nét từng trải của Thái Hậu níu giữ, cùng phá lên cười.

error: Content is protected !!