Thái Hậu lệnh cho tất cả người hầu lui xuống, tẩm cung thoảng lên một mùi trầm hương nhẹ khiến tâm trạng người ta giãn nở.
Bàn tay già nua vỗ vỗ nhẹ trên tay cô, ân cần nói:
– Mọi chuyện hôm nay chỉ là tạm thời, để con thiệt thòi Tranh nhi cũng không hề vui sướng. Chỉ là chiến sự lớn lao, liên quan đến tính mạng của rất nhiều người, Trắc Phi, không phải ta khuyên con cam chịu, mà nhẫn nhịn một thời gian sẽ mây tan mưa tạnh.
– Lời của Hoàng Tổ Mẫu nhi thần xin ghi nhớ.
Cô đưa mắt nhìn khắp trong ngoài đề phòng, khi cảm thấy an toàn mới không nhịn được mà hỏi Thái Hậu.
– Hoàng Tổ Mẫu, nhi thần to gan muốn biết một chuyện. Năm xưa Hoắc Phi vì sao lại chết, mà còn là chết trước mặt Nhị Vương Gia?
Thái Hậu giật mình, làm rơi chiếc quạt thêu hoa hình bán nguyệt trên tay, thần sắc thay đổi.
– Vì sao con lại hỏi đến chuyện này?
– Hồi Hoàng Tổ Mẫu, Nhị Vương Gia từng nói với nhi thần ngài ấy đã phải chịu nỗi đau mất mẹ, còn tận mắt nhìn thấy bà ấy chết trước mặt mình, khiến tâm bệnh trong lòng không sao tháo gỡ.
Thái Hậu ngửa mắt nhìn lên trần, thở dài một tiếng.
– Đó là nghiệt duyên.
– …
– Thiên Hoang Quốc lúc đó nhìn bên ngoài như sóng yên gió lặng, nhưng triều thần lại ngấm ngầm đấu đá lẫn nhau, chia làm nhiều phe phái bất mãn với cách trị vì của Hoắc Đế. Một ngày tất cả phe phái vùng lên đấu tranh, Tranh Gia cũng nằm trong số đó. Sau khi chiếm được Nguyệt Thành, bắt sống Âu Dương Tinh Húc và Hoắc Đế, Hoàng Thượng cố chấp không nghe người khác khuyên ngăn đã tàn nhẫn giết chết Hoắc Đế. Nhưng lại cuồng si vẻ đẹp khuynh đảo của Hoắc Ly Hân, công chúa của Hoắc Đế. Người ta đã là nữ nhân được hứa gả cho kẻ khác, nhưng Hoàng Thượng lại nhất mực muốn giành lấy, Hoắc Thị mặc cho có bị giam cầm, bị cưỡng ép cũng quyết cự tuyệt Hoàng Thượng. Cho đến một ngày Hoắc Thị phát hiện mình mang thai con của người trong lòng, vì để giữ lấy tính mạng hài tử trong bụng và nam nhân mình yêu, nên Hoắc Thị mới nhẫn nhịn trước sự uy hiếp từ Hoàng Thượng. Đợi khi khai hoa nở nhụy mới không chần chừ chọn cách tự vẫn để kết thúc đau khổ trong lòng. Hoắc Thị hôm ấy gọi Trình Quân đến tẩm cung, trước mặt đứa trẻ còn chưa hiểu hết thế sự bắt nó chứng kiến mẫu thân mình treo cổ tự sát. Từ đó trở đi Trình Quân rơi vào trầm lặng, chẳng đoái hoài đến tất cả những chuyện xung quanh, cô tịch như vậy mà trưởng thành, trở nên xa cách với cả Trình Tranh, người từng có mối tình cảm thân thiết với nó.
Họa Y đột nhiên nhớ đến độc của Lang Tinh Địa Tâm Hỏa mà Trình Quân đang mang trong người, không ngờ mọi chuyện năm xưa lại ủy khuất như vậy, chả trách Hoàng Thượng e ngại ngài ấy sẽ sinh lòng oán hận, luôn đề phòng, chỉ là thủ đoạn của hoàng thượng quá tàn nhẫn rồi, khiến mọi tác dụng đều có thể bị phản ngược lại.
Thái Hậu đánh thức nét mặt trầm tư của Họa Y bằng một cây trâm vàng, bên trên họa tiết cầu kì.
– Đây là món quà mà ta từng trân quý nhất, hôm nay ta trao lại cho con.
– Hoàng Tổ Mẫu, thứ trân quý như vậy nhi thần không dám nhận.
– Con cứ nhận lấy tâm ý của bổn cung, xem như là ban thưởng con đã có công giúp ta chẩn mạch.
– Nhi thần tạ ơn Hoàng Tổ Mẫu.
…—————-…
Sau cơn mưa, bầu trời ở Phù Dung Viện phủ thêm một tầng sương mù, Họa Y trong chiếc áo choàng lông trắng tinh ngồi bên nghiên mực, cần mẫn ghi chép từng trang kinh, Trình Tranh từ sau đi đến, âm thầm nhấc thỏi mực lên mài.
Cô ngẩng đầu, mái tóc dài đen nhánh của hắn phủ xuống, mang theo nụ cười nhìn Họa Y.
– Chàng về rồi sao?
Hắn khẽ ừm một tiếng, áp sát mang tai vào má của cô, hỏi:
– Y nhi, nàng đang viết gì thế?
Cô mỉm cười:
– Sắp đến rằm rồi, Thái Hậu là người rất tin phật pháp, ta muốn làm điều gì đó khiến người vui lòng.
– Vậy nên nàng chăm chỉ chép kinh phật biếu tặng Hoàng Tổ Mẫu?
Họa Y gật đầu. Trình Tranh luồng năm ngón tay vào kẽ bàn tay cầm bút của cô.
– Hoàng Tổ Mẫu biết được nhất định sẽ rất vui mừng, nàng nghỉ một lát đi, ta dặn người làm chút bánh ngọt cho nàng.
– Ta không mệt, chép kinh phải thể hiện lòng thành, không vì một chút lại lười biếng.
– Ta có chuyện quan trọng cần nói với nàng, ngoan, nghe lời.
Trình Tranh tỉ mỉ cuộn lại trang giấy giúp cô, đặt bút ngay ngắn trên giá rồi kéo hai bả vai cô đối diện với hắn.
Hắn nhìn thấy chiếc trâm cài bằng vàng lấp lánh trên búi tóc cao của Họa Y, bất ngờ hỏi:
– Cây trâm này nàng có từ đâu.
Cô đưa tay chạm lên đuôi khổng tước của trâm cài, vô tư đáp:
– Đây là phần thưởng mà Hoàng Tổ Mẫu cho ta, sao nào, chàng thấy có đẹp không?
Trình Tranh sờ qua như lưu luyến, rồi rơi con ngươi sâu thẳm vào gương mặt diễm lệ của Họa Y:
– Rất đẹp, chỉ phù hợp với mỗi mình nàng. Đây là trâm cài mà mẫu phi từng yêu thích nhất.
Cô ngỡ ngàng, hóa ra chiếc trâm này là của Niên Phi. Chả trách vừa nhìn thấy Trình Tranh liền tỏ một nỗi buồn bã.
Bầu trời không có ánh nắng, nhưng nụ cười và ánh mắt của hai kẻ hữu tình nhìn nhau còn sáng hơn cả mặt trời.
– Phải rồi, chàng muốn nói gì?
– Theo ta.
Bên kia hành lang, nhánh liễu xanh ngắt rũ mình qua mái nhà, Kha Nguyệt trầm ngâm nhìn hai người họ kẻ trước người sau, ân ân ái ái. Trong lòng không kìm được mà thở dài.
” Ngươi nhìn cho kỹ đi, đó mới thật sự là đôi phu thê sâu nặng “.
Thư phòng gọn gàng những văn thư, sách vở. Trình Tranh kéo Họa Y vào lòng dúi đầu vào tấm lưng mảnh khảnh của cô, hít một hơi thật đầy.
– Chàng lại có chuyện gì buồn phiền sao?
– Y nhi, ta phát hiện ra vài chuyện, mà tình hình này cần nàng giúp đỡ.
Họa Y nới lỏng cái ôm của Trình Tranh quay người lại, dùng hai tay đỡ khuôn mặt mệt mỏi của hắn:
– Chỉ cần giúp được cho chàng ta nhất định sẽ cố gắng.
Trình Tranh kéo ngăn bàn, lấy ra một chiếc hộp gỗ đàn hương đưa cho Họa Y.
– Đây là cái gì?
Hắn không trả lời, cô cẩn thận mở ra, bên trong có rất nhiều mẩu giấy.
– Tất cả là thư bồ câu của Thái Tử Phi sao?
– Không sai.
– Chàng phát giác khi nào?
– Kể từ khi gả đến Đông Cung, nhiều lần ta bắt gặp ả lén lút lui tới thư phòng của mình.
– Nàng ta có biết được đã bị chàng phát hiện không?
Trình Tranh lắc đầu.
– Y nhi, Nhị Hoàng Huynh, rời Nguyệt Thành rồi.
– Nhị Vương Gia đi rồi sao? Nhanh như vậy chắc thương tích trên người ngài ấy đã khỏi rồi. Chàng có biết ngài ấy đi đâu không?
– Đông Vũ.
Họa Y không quá bất ngờ, vì Trình Quân từng nhắc đến chuyện muốn cô cùng hắn cùng đến Đông Vũ. Khoan đã…Đông Vũ.
– Căn cứ của liên quân các nước.
Những ngày qua vô số chuyện rối ren khiến Họa Y dường như mất đi sự tỉnh táo, nhất thời không nhớ vài thứ quan trọng.
Trình Tranh nhìn đăm chiêu vào đồng tử óng ánh của Họa Y, nói:
– Huynh ấy muốn báo thù.
– Báo thù? Vì bi kịch của Hoắc Phi sao? Cho nên ngài ấy gia nhập với những người nổi loạn.
Môi mỏng mím lại, ủy khuất:
– Huynh ấy là thiếu chủ của Thiên Hoang Điện. Thiên Hoang Điện do Hoắc Tôn Vũ lập nên, ngoài mặt kêu gọi các tàn dư, phe phái kết đồng minh đánh chiếm Nguyệt Quốc, mặt khác lợi dụng lòng tin của các nước khác để khôi phục lại Thiên Hoang Quốc.
– Hoắc Tôn Vũ là ai?
– Là cữu phụ của Trình Quân, cũng là ngũ hoàng tử của Thiên Hoang Quốc.
Đúng rồi, trong những ngày rời khỏi Trình Tranh, Họa Y từng bị một đám người truy sát, bọn họ đối thoại qua lại, có kẻ gọi Trình Quân là thiếu chủ. Mặc dù cô rất tò mò, nhưng lúc ấy Trình Quân hắn đang bị thương, không tiện gặn hỏi. Nói như vậy Điện chủ mà bọn họ nhắc đến rất có thể là Hoắc Tôn Vũ.
– Y nhi, mật thám gửi tin về liên quân của chúng đã tiến vào sát biên ải Nguyệt Quốc, nay mai sẽ đánh ập vào.
– Chành định sẽ thế nào?
– Tất cả những bức thư này đều gửi đến Thiên Hoang Điện bị Vô Ưu chặn lại được, ắt hẳn Trình Quân đã phát hiện ra.
– Tranh nhi, ta có một cách.
– Nàng vừa gọi bổn Thái Tử là gì? Gọi lại lần nữa đi.
– Chàng đừng đùa giỡn nữa, chúng ta đang bàn chuyện công.
– Gọi đi, gọi một lần nữa đi.
Hắn tỏ ánh mắt mong đợi nhìn vào Họa Y.
– Tranh nhi, Tranh nhi, được chưa nào?
– Không đủ.
– Tranh nhi, chàng đừng náo, nghe ta nói. An Vương sắp xếp một thanh chủy thủ hữu dụng bên cạnh chàng, vậy sao không tận dụng để thanh chủy thủ đó phát huy hết tác dụng.
– Ý nàng là gì?
– Tương kế tựu kế.
Còn chưa dứt lời bên ngoài đã nghe thấy tiếng huyên náo.
– Thái Tử Điện Hạ, Thái Tử Phi đột nhiên đau bụng dữ dội, mời người sang Tử Yên Viện một lát.
Như Ý đứng bên ngoài thư phòng nói lớn, Vô Ưu canh giữ không để cô ta tự tiện xông vào.
Họa Y bước ra, vừa trông thấy cô thì Như Ý liền khóc lóc.
– Trắc Phi, Thái Tử Phi đang đau bụng dữ dội, xin người để Thái Tử sang Tử Yên Viện một chút có được không?
– Hỗn xược, ngươi nói như vậy khác nào ám chỉ ta cố tình giữ chân Thái Tử để tranh sủng.
– Nô tỳ không dám. Từ lúc Trắc Phi trở về Thái Tử ngày đêm bên cạnh người không rời nửa bước, đến cả bóng dáng của Thái Tử cũng khó tìm, Thái Tử Phi nhớ nhung khôn xiết, lại sợ làm phiền Trắc Phi cùng Thái Tử đang vui vẻ, cho nên mới âm thầm chờ đợi ở Tử Yên Viện, nhưng mãi vẫn không thấy Thái Tử đến thăm, bây giờ Thái Tử Phi đang bị bệnh, chỉ mong Thái Tử có thể dời chân sang để người được an ủi.
Trình Tranh âm hàn bước ra, hắc y bóng bẩy ánh chỉ vàng dưới ánh dương sáng.
– Thái Tử Phi rốt cuộc là bị gì, có gọi Thái Y đến chưa?
– Hồi Thái Tử, Thái Tử Phi đang ngồi thêu thùa thì đột nhiên đau bụng dữ dội, nô tỳ đã sai người đi gọi Thái Y, đang trên đường tới.
Hắn lạnh lẽo đáp:
– Có Thái Y đến là được rồi, chẩn mạch xong thì dùng thuốc.
Như Ý lẳng lặng cuối đầu, giả vờ thút thít tủi thân thay cho Kha Nguyệt.
Họa Y giữ lấy chéo áo của hắn:
– Thái Tử, chàng nên đi qua đó xem thử.
Trình Tranh lạnh giọng:
– Ta không đi.
– Tranh nhi, ta đi với chàng.
Trước động thái kiên quyết của Họa Y, Trình Tranh hắn cũng không thể nói gì thêm.