Editor: Achlys
Cùng một đêm, có người một đêm không mộng mị, có người lại đêm dài lắm mộng.
Mỗi ngày đều xảy ra rất nhiều chuyện, minh tinh nào đó li dị này, phú thương nào đó ngoại tình này, idol nào đó qua đêm cùng chó săn nhỏ(*), hôn hít từ xe bảo mẫu về đến cửa nhà này…
(*) Có nhiều nghĩa, thường chỉ những chàng trai trẻ đẹp mang lại cảm giác an toàn và tin tưởng với phái nữ; hoặc chỉ những cậu trai trẻ được chăm sóc bởi những người phụ nữ giàu có và lớn tuổi.
Những tin tức này, giấy không gói được lửa.
Chu Thanh Lạc ngủ một giấc ở phòng Chu Thanh Mộc, lúc tỉnh lại, cậu khẽ khàng chạy đến phòng bên cạnh nhìn một cái, Tống Lăng vẫn đang ngủ.
Bảo sao tháng đó hắn bị bệnh nặng một trận, không ăn không uống, còn tự huỷ hoại.
Chu Thủ Lâm: “Đừng gọi thằng bé tỉnh, con xin nghỉ cho nó đi, để nó ngủ một giấc, đứa nhỏ này thật không dễ dàng mà.”
Chu Thanh Lạc nhẹ nhàng khép cửa lại, nhỏ giọng hỏi: “Ba ơi, hôm qua con sắp xếp lại rất nhiều tài liệu, không thấy mẹ Nghiêm nói tới Tống Lăng, chẳng lẽ cô ấy không nhớ mong gì Tống Lăng sao?”
Chu Thủ Lâm im lặng rất lâu, mới thở thật dài, “Nghiêm Sanh độc lập kiêu ngạo một đời người, sao có thể chịu được sự sỉ nhục như vậy, Tiểu Tống thật đáng thương mà.”
Chu Thủ Lâm không ngờ Tống Lăng lại là con trai của thằng chó Tống Triệu Quang kia, nhưng lại hoàn toàn khác hẳn gã.
Đứa nhỏ này hiểu chuyện, suy nghĩ cũng tinh tế, hôm đó vừa mới đến ở đã định lắp camera ở cửa nhà, ở phòng bếp cũng lắp, đoán chừng thằng bé nghĩ sẽ có ngày Tống Triệu Quang tìm đến cửa, cũng sợ người nhà họ Tống sai đến hãm hại ông, cho nên đã có sự chuẩn bị.
Chắc là ở nhà họ Tống nhiều năm như vậy, chịu nhiều khổ cực, cho nên mới thản nhiên chạy đến.
Chu Thanh Lạc nhìn vào trong phòng, thở hắt ra.
Chu Thủ Lâm nói rất uyển chuyển nhưng ý rất rõ ràng.
Tống Triệu Quang nên xuống địa ngục đi, một thời độc ác, đã phá huỷ không biết bao nhiêu đời người.
Chu Thanh Lạc mới ra đến cửa, mấy người đứng ngoài cửa nhìn thấy cậu thì hỏi: “Tống Lăng sao rồi?”
Chu Thanh Lạc: “Không sao ạ, vẫn còn đang ngủ chưa dậy.”
“Chúng ta hẹn luật sư, vốn định hẹn ba cháu cùng nhau hỏi ý kiến chuyện năm đó, vậy để ba cháu ở nhà chăm sóc Tống Lăng đi, chúng ta đi thôi.”
“Không thể để Tống Triệu Quang lộng hành như vậy được.”
Chu Thanh Lạc tạm biệt bọn họ. Cậu vừa mới tới công ty, người trong phòng làm việc đều đã ở đây hóng drama, hóng đến kích động lòng người.
“Vờ lờ! END tái xuất giang hồ rồi, xem ra chuyện này cũng phải tám chín phần mười!”
“END tự mình xuống biển phát tán tin tức? Để tôi xem một chút, có phải hàng giả hàng nhái không?”
“Acc hàng giả thì đổi trả.”
Triệu Đại Du nửa tin nửa ngờ, vội vàng đăng nhập vào để kiểm tra.
Vô cùng chuẩn xác, đúng là END.
Triệu Đại Du: “Kích thích quá, xem ra END có thù oán với Bảo Mộc, lần trước tiết lộ ra tin hải sản độc cũng là hắn.”
Lương Khâu: “Vụ hải sản độc không phải là nhân viên nội bộ truyền ra sao, người chủ mưu là Chu Vân Khiêm cũng tự thú rồi.”
Triệu Đại Du cười không nói gì, những chuyện xấu xa liên quan đến tập đoàn Bảo Mộc kia, hắn cũng không muốn nói thêm, đại thụ Bảo Mộc đã thối rữa tới gốc rễ này, sẽ có một ngày bị cô lập hoàn toàn, bị người đời nhổ tận gốc.
Tin tức tuồn ra từ đám lập trình viên cao cấp trong diễn đàn, vẫn là hacker END rồng thần chỉ thấy đầu không thấy đuôi tự mình lộ thông tin, chỉ chốc lát, các trang web lớn đều có đăng bài, nhanh chóng lên hot search.
#Chủ tịch tập đoàn Bảo Mộc hamhiep nữ cấp dưới!
#Tập đoàn Bảo Mộc giấu đầu hở đuôi#
#Tập đoàn Bảo Mộc 25 năm trước#
#Nghiêm Sanh#
…
Tất cả các trang web lớn nhỏ, hot search nào cũng có tập đoàn Bảo Mộc.
Chuyện tiền nhân hậu quả, ngọn nguồn cũng đã rõ ràng, từng trang báo cũ phát sát, trong tài liệu cũ, từng chữ từng chữ tố cáo đẫm máu và nước mắt của Nghiêm Sanh, câu nào cũng khoan vào tim, hiện ra sự bất lực và tuyệt vọng đến sâu sắc của người phụ nữ năm đó.
Áng văn không có quá trau chuốt, mỗi chữ đều do sự đấu tranh và không cam lòng của Nghiêm Sanh viết ra năm đó.
Không ai không xúc động.
Tất cả các chứng cứ đều hướng về tập đoàn Bảo Mộc.
Tất cả mũi dùi đều chĩa về Tống Triệu Quang.
Mới mấy giờ trôi qua, #Tống Triệu Quang chết đi# cũng đã leo lên hot search.
Chu Thanh Lạc im lặng xem trang mạng, nhìn chuyện đang từng bước lên men, bộc phát.
Chu Thanh Lạc lật đến trang cuối cùng, là bia mộ lạnh ngắt kia, phía trên chỉ có mấy chữ “Cô Nghiêm”, phía sau còn có một bức thư.
Chu Thanh Lạc phóng to ra.
Đây là một tờ giấy xé ra từ một quyển nhật kí, chữ viết ngoáy, không kí tên.
Là bức thư viết cho đứa trẻ.
[Con à, con đã không đến với thế giới này cùng sự mong đợi và những lời chúc phúc. Cha mẹ con là kẻ thù của nhau, nhất định sẽ ta sống ngươi chết, cho nên cuộc đời của con chắc chắn sẽ có một đoạn đường rất dài và tối tăm phải đi.
Mẹ quá yêu bản thân mình, quá yêu sự nghiệp của mình, quá yêu người mà mẹ muốn cùng đi đến cuối cuộc đời kia, nhưng thằng cầm thú Tống Triệu Quang đó đã chà đạp lên lý tưởng và tôn nghiêm của mẹ, phá huỷ tương lai và mơ ước của mẹ, phá huỷ cuộc đời và hi vọng của mẹ, khiến mẹ rơi vào bóng tối, đến chết mẹ cũng phải đấu tranh với hắn đến cùng.
Con vô tội, nhưng trong người con lại chảy dòng máu của hắn, giờ mẹ không có cách nào có thể yêu thương con.
Kiếp này nếu mẹ có thể thoát ra khỏi ác mộng, mẹ sẽ đến tìm con. Nếu như mẹ không thể, hi vọng kiếp này con sẽ có đủ may mắn, gặp được một người tâm địa tốt, giúp con qua một kiếp nạn. Nếu như không may mắn, thì con hãy dũng cảm yêu bản thân mình, rèn luyện thật giỏi, bảo vệ mình thật tốt, kiên cường sống sót. Đến trăm năm sau, chúng ta gặp nhau ở một thế giới khác, mẹ sẽ cố gắng nhận ra con từ cái nhìn đầu tiên. Khi đó Tống Triệu Quang chắc chắn sẽ bị kéo xuống địa ngục, như vậy mẹ có thể yêu con một cách trọn vẹn.]
Hôm qua lúc sắp xếp tài liệu, Chu Thanh Lạc không nhìn thấy bức thư này.
Tờ giấy này đã hơi cũ, nhưng chưa bị ố vàng, chắc là đã được người nào đó bảo quản cẩn thận.
Bức thư này vẫn luôn được Tống Lăng mang theo người.
Nghiêm Sanh đã kêu gọi được sự đồng tình của cư dân mạng.
Tất cả mọi người đều thương cảm cho bà.
Chuyện đã nhanh chóng lên men, còn một số người đã từng bị Tống Triệu Quang quấy rối cũng rối rít đứng ra, mấy ngày ngắn ngủi, rất nhiều cư dân mạng đã báo cảnh sát.
Cảnh sát đã lập án, đang dốc sức điều tra.
Còn Tống Triệu Quang lúc này đã là trông gà hoá cuốc.
Lúc tin tức vừa nổ ra, gã không thèm để ý, trong đầu nghĩ chẳng có việc gì mà tiền không giải quyết được, người nhà họ Tống cũng chẳng thèm quan tâm.
Ai ngờ mới được mấy ngày, chuyện đã đến mức không thể khống chế được, bọn họ mới cảm thấy chuyện này không có cách nào có thể xoay chuyển được.
Tống Triệu Quang ngồi trong phòng khách tại biệt thự sang trọng, sốt ruột như kiến trên chảo nóng, nhớn nhác gọi không biết bao nhiêu cuộc điện thoại, nhưng kết quả nhận được vẫn là không thể thay đổi, không có cách nào vãn hồi.
Tống Triệu Quang ném điện thoại xuống sàn nhà đá cẩm thạch, điện thoại lập tức vỡ thành nhiều mảnh nhỏ, chia năm xẻ bảy.
Người giúp việc yên lặng dọn dẹp, đã là cái thứ năm của ngày hôm nay rồi.
Tống Triệu Quang tức giận, nhìn cái gì cũng chướng mắt, nhìn người giúp việc đang dọn dẹp thuỷ tinh trên mặt đất thì đạp một cái, nói: “Cút, cút cho ông.”
Người giúp việc bị đạp trên đất là một người đàn ông trung niên, căm ghét bò dậy, nổi giận đẩy Tống Triệu Quang một cái.
Tống Triệu Quang không phản ứng kịp, ngã bẹp mông xuống đất.
Tống Triệu Quang trợn tròn mắt, “Đm, mày là cái thứ gì mà dám đẩy ông đây?”
Người giúp việc cười khẩy, “Ông mới là cái thứ gì, việc tốt ông làm gì cả internet biết rồi, thứ cặn bã.”
“Mày bị đuổi, tất cả những người thân có liên quan đến mày, chỉ cần làm việc ở Bảo Mộc thì đều sa thải hết.”
Người giúp việc cởi áo khoác ra, quăng xuống đất, “Nghỉ thì nghỉ, nhà ông đây vừa mới phá bỏ và di dời rồi, không thèm tiền lương này đâu.”
Người giúp việc nói xong thì đi, Tống Triệu Quang tức giận không có chỗ xả, nhìn quanh một vòng, “Còn ai muốn cút nữa thì cút đi, nhanh lên.”
Mọi người trố mắt nhìn nhau, Tống Tuyết Liên đi từ trên tầng xuống, “Bản thân ông gây ra rối loạn, ông không xử lý được, giờ còn nổi điên cái gì?”
Tống Triệu Quang đứng lên, vội vàng chạy tới cầu khẩn, “Tuyết Liên, em giúp anh một lần đi. Năm ấy Nghiêm Sanh nhảy lầu cũng có thể đè xuống, giờ cũng chỉ là chuyện cũ năm xưa bị đào ra thôi, em có cách đúng không?”
Tống Tuyết Liên hất tay của gã ra, “Tống Triệu Quang, sớm biết như vậy thì cần gì phải trước đây nữa. Nếu lúc ấy quyết tâm ở rể nhà họ Tống rồi sao lại còn muốn phong lưu tự tại nữa. Đáng đời ông.”
“Tuyết Liên, bà không thể nói như vậy được. Tống Lăng đã tới đây nhiều năm như vậy, cũng truyền không ít máu cho Cẩm Dịch, trời xui đất khiến, đây cũng là chuyện tốt có đúng không?”
“Tống Triệu Quang, là bản thân ông vô dụng, Cẩm Dịch không để ông đi đến nhà máy gạch Hồng Tinh, ông phải tự đi bằng được, nói là phải đi để chà đạp cái đám nhà nghèo kia, ông được nước làm tới, giờ thì người đưa ông xuống địa ngục là con ruột của ông, ông tự cầu phúc đi.”
Tống Triệu Quang giận đến mức mất lý trí, túm lấy Tống Tuyết Liên, đẩy bà ngã lên ghế sofa, bóp chặt lấy cổ bà, “Con điếm thối tha nhà mày, con biến thái, con trai mày đẻ ra cũng biến thái, sao mày không đi chết đi?”
Tống Tuyết Liên là một người bệnh tật liên miên, sao có thể đấu lại được một người đàn ông gần một mét chín như Tống Triệu Quang. Bà cũng không giãy giụa, nằm trên ghế sofa nhìn chằm chằm vào Tống Triệu Quang, giống như một ác linh biết đi.
Tống Triệu Quang nhìn người đàn bà không một gợn sóng này, lần đầu tiên thấy hối hận vì đã không tiếc bất cứ giá nào để tới nhà họ Tống, nhưng tất cả đều đã muộn, Tống Cẩm Dịch đã về, dẫn theo cảnh sát, đưa Tống Triệu Quang đi.
Tống Triệu Quang quay đầu nhìn toà biệt thự sang trọng, đời này thoáng qua như mây khói, vỡ mộng hào môn, chờ đợi gã là lao ngục vô cùng vô tận.
Chưa tới mấy năm nữa, số mệnh mẹ con nhà họ Tống đã hết, đến lúc đó nhà họ Tống chẳng biết vào tay ai, cũng chẳng liên quan đến gã nữa.
Gã đã nằm mơ nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng chỉ là một giấc mộng mà thôi.
Lời nguyền rủa của Nghiêm Sanh cuối cùng cũng được thực hiện.
Tống Triệu Quang quay đầu lại, lạnh lùng nhìn Tống Cẩm Dịch một cái, “Tống Lăng sẽ không bỏ qua cho chúng mày, hai đứa biến thái nhà chúng mày.”
*
Cùng với Tống Triệu Quang ngồi tù, trên internet trầm trồ khen ngợi, khoảng thời gian này, Tống Lăng không đi ra ngoài, cũng không lên mạng, chỉ ở nhà ngẩn ngơ, giúp đỡ Chu Thủ Lâm. Còn Chu Thủ Lâm thay đổi phương pháp, nấu cho hắn rất nhiều đồ ăn ngon, giống như chăm sóc một đứa trẻ, nghĩ đủ mọi cách để dỗ nó vui vẻ vậy.
Trong lúc đó, Tống Lăng chỉ đến bệnh viện lấy DNA so sánh, Tống Lăng đúng là do Tống Triệu Quang và Nghiêm Sanh sinh ra.
Mà căn cứ vào thời gian suy đoán, lúc ấy Tống Triệu Quang đã kết hôn, trước chứng cớ với Nghiêm Sanh, tất cả thời gian địa điểm cũng giống như in, Tống Triệu Quang nhận tội, tội danh hamhiep được xác định.
Cùng với Tống Triệu Quang vào tù, cổ phiếu tập đoàn Bảo Mộc trượt dài, cổ đông rối rít bán tháo cổ phiếu, nhân viên nghỉ việc trên diện rộng.
Đối thủ thừa nước đục thả câu, quạt gió thổi lửa, những công ty bị Bảo Mộc hãm hại đều mau chóng đứng ra lên án, tất cả sản phẩm lấy chủ đề yêu phái nữ của Bảo Mộc đều bị ngăn chặn.
Gần đây tập đoàn Bảo Mộc có quá nhiều tin tức trái chiều, cũng khiến cho ngành liên quan chú ý.
Ngày xưa Bảo Mộc một tay che trời, giờ giống như một con thú to hấp hối, nằm trên mảnh đất đã từng thuộc về nó.
Tống Triệu Quang đang ở tù, chuyện này cuối cùng cũng bụi bặm lắng xuống, tiểu khu cũ của nhà máy gạch Hồng Tinh giống như đón năm mới, nhà nhà mua đồ ăn và rượu, tới nhà Chu Thủ Lâm để mở tiệc ăn mừng.
Trong nhà vô cùng náo nhiệt, thím Lý nói đùa, “Ai nha, nơi này của chúng ta lâu rồi chưa từng vui vẻ như vậy.”
“Đúng vậy, giờ người ít rồi, trước kia nhà nào lấy vợ mà không muốn náo nhiệt như bây giờ chứ.”
“Con người này gặp được chuyện vui thì tinh thần thoải mái, sau này chúng ta tụ họp nhiều một chút ha.”
“Sau này Thanh Lạc kết hôn thì làm ở nhà, giống như giờ này, mọi người cùng tới giúp, truyền thống chút náo nhiệt, đừng đến khách sạn làm gì.”
Chu Thủ Lâm vui tươi hớn hở nói: “Được luôn, sau này Thanh Lạc kết hôn, chúng ta làm như vậy luôn.”
Tống Lăng bỗng nhiên nói phải dẫn Chu Thanh Lạc tới một chỗ.
Chu Thanh Lạc: “Cũng sắp ăn cơm rồi, anh đi đâu?”
“Lát nữa hai ta phải bái đường động phòng rồi, em cần phải đi gặp phụ huynh trước chứ.”
Chu Thanh Lạc: “?”
Tống Lăng đưa Chu Thanh Lạc tới nghĩa địa.
“Ngày em giao bún ốc tới nhà họ Tống, là ngày giỗ của bà ấy. Thanh Lạc, xin lỗi em, ngày đó anh cố ý lợi dụng em để chọc tức Tống Triệu Quang.”
Chu Thanh Lạc cười, “Em không để bụng đâu.”
“Anh đồng ý với em, sẽ hợp tác chữa bệnh.”
Chu Thanh Lạc nhìn hai chữ “Cô Nghiêm” trên bia đá lạnh như băng, đến cả ngày tháng năm sinh, ngày tháng năm mất cũng không có, giống như một ngôi mộ hoang.
Nhưng ai có thể tưởng tượng được, hai chữ này là một linh hồn đã dám bảo vệ quyền lợi phụ nữ của mình, bất khuất.
Cư dân mạng tinh mắt, thông qua hình ảnh đã tìm được chỗ này. Hôm nay trước mộ phần lẻ loi của bà đã được đặt đầy hoa tươi, còn có thư cư dân mạng viết cho bà.
[Cô Nghiêm Sanh, người xấu đã phải đền tội, cô có thể yên nghỉ được rồi]
[Nghiêm Sanh, tôi hận không thể sinh sớm vài năm, để có thể giúp đỡ cô một tay]
[Nguyện linh hồn cô được siêu thoát, sớm về miền cực lạc, phù hộ cho con của mẹ, kiếp này có thể gặp được một người tốt]
Tống Lăng đặt hoa trắng nhỏ xuống, nắm lấy tay Chu Thanh Lạc, “Nghiêm Sanh, con dâu trai của mẹ, em ấy nói đi đâu cũng dắt con đi cùng.”
Chu Thanh Lạc cười, “Cháu chào cô, Nghiêm Sanh.”
____________________
Tác giả có lời muốn nói:
Haiz —–
Lại giải quyết cái phiền toái Giang Thời Ngạn này.
Cái phiền toái Tống Tuyết Liên này.
Cái phiền toái Tống Cẩm Dịch này.
Chậc!
Sao tui lại xây dựng nhiều nhân vật phản diện như vậy, hức!
(Achlys: Đọc bức thư mà khóc mù mắt luôn)