Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors

Chương 17

8:43 chiều – 29/05/2024

Hướng chúng tôi đi là trường học.

Bạch Trạm quay đầu nhìn tôi: “Em không tò mò chút nào sao?”

“Tò mò gì?”

Ban đêm hơi lạnh, tôi hơi rụt bả vai, Bạch Trạm bèn lập tức cởi áo khoác xuống khoác lên vai tôi, lập tức nói:

“Tò mò, tại sao trước đây chúng ta chưa gặp nhau, anh lại nghiêm túc với em như vậy.”

Tôi móc trong túi ra một điếu thuốc châm lửa: “Ai nói chúng ta chưa từng gặp?”

Bạch Trạm ngẩn ra.

Tôi hít một hơi thuốc, quay đầu đúng lúc chạm vào ánh mắt kinh ngạc của Bạch Trạm.

Khói che mờ gương mặt anh, tôi bỗng nở nụ cười: “Bạch Trạm, anh thật sự cho rằng em không nhớ gì cả ư?”

Thật ra lần đầu tôi và Bạch Trạm gặp nhau không phải ở nhà ma.

Khoảng mấy tháng trước, đúng lúc tôi đi bar về, trên đường đi ngang qua một cửa hàng đồ nướng, đúng lúc gặp Bạch Trạm bị tạt coca lạnh, lúc đó anh đeo khẩu trang, nhưng chỉ dựa vào đường nét gương mặt và dáng người, tôi vẫn đoán được anh là ai.

Dù sao Bạch Trạm thật sự rất nổi tiếng ở trường chúng tôi, nếu tôi nói chưa từng nhìn thấy hình của anh thì thật sự rất khó.

Bạch Trạm bị tạt nước lại cực kỳ bình tĩnh, anh liếc nhìn xung quanh một lượt, nhìn vào tôi, vậy nên lúc tôi đi ngang qua bên cạnh họ đã bị Bạch Trạm kéo lại.

Anh ôm lấy eo tôi, cúi đầu nói nhanh bên tai tôi một câu “giang hồ cầu cứu”, lại lập tức quay đầu nhìn cô gái kia.

“Tôi đã nói là tôi có bạn gái rồi.”

Cô gái kia nôn nóng đến mức hai mắt đỏ bừng: “Em không tin. Hai chúng ta chỉ chia tay mới có hai ngày, sao anh có thể…”

Bạch Trạm nở nụ cười: “Em gái à, đâu phải em chưa từng nghe những chuyện hư hỏng của anh trước đây, kỳ nghỉ của anh chưa bao giờ quá ba ngày, hai ngày đã là lâu rồi.”

Nhưng mà cô gái nhỏ kia cực kỳ bướng bỉnh, không chịu tin, một lòng một dạ muốn quay lại với ct.

Bạch Trạm cong môi cười: “Không tin?”

“Vậy cô nhìn cho rõ?”

Nói xong anh ta cúi đầu hôn tôi, nháy mắt với tôi vài cái, bèn giả vờ sắp hôn.

Sau đó…

Bị tôi tát cho một cái.

Nhắc đến ký ức đó, tôi nhíu nhíu mày: “Người đeo khẩu trang đó, là anh sao?”

Nói xong, tôi búng điếu thuốc một cái, cười nói: “Anh đừng nói với em, vì chưa bị cô gái nào tát, nên em tát, là thích em luôn nhé?”

Cái phân đoạn Mary Sue máu chó này, tôi cũng chả tin.

Hơn nữa, nếu Bạch Trạm thật sự có khuynh hướng thích bị ngược đãi, bị tát một cái là có thể thích ai đó, tôi đoán là tất cả các cô gái trong trường đều sẽ đứng xếp hàng tát anh rồi.

Bạch Trạm không lên tiếng, lại cướp lấy nửa mẩu thuốc lá trong tay tôi, tôi bát mãn nhíu mày: “Không phải trong túi anh có thuốc sao?”

Tôi nhìn thấy rõ ràng góc gói thuốc màu trắng lộ ra.

Tôi giả vờ muốn giật lấy, Bạch Trạm đã ngậm thuốc, hay tay vội vàng ngăn cản tôi.

“Không được lấy thuốc.”

Tôi bĩu môi, quỷ keo kiệt, thuốc gì mà quý như vậy.

Thấy tôi có vẻ không vui, Bạch Trạm yên lặng một chút, cuối cùng cùng chịu thua.

Sau khi hít hai ba lượt xong điếu thuốc, Bạch Trạm ném tàn thuốc vào thùng rác bên cạnh, sau đó từ tốn móc gói thuốc trong túi ra.

Tôi nhìn lướt qua sau đó ngẩn người.

Đây không phải là gói thuốc tôi đưa cho anh lúc ở dưới lầu kí túc xá sao?

Hơn mười tệ một gói, vốn không đáng giá.

Khi trap boy bắt đầu chơi trò ngây thơ, lực sát thương cũng không nhỏ.

Yên lặng một lát, Bạch Trạm bỗng nói: “Thật ra đó không phải lần đầu tiên chúng ta gặp nhau.”

Tôi sững sờ.

“Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là ở quán bar, chính là lần mà em uống say, hẳn là không nhớ rõ.”

Tôi nhíu mày suy nghĩ một chút, thật sự đúng là không nhớ được đã gặp Bạch Trạm ở quán bar lúc nào.

Bạch Trạm khẽ cười, chẳng biết từ lúc nào đã lấy một điếu thuốc từ chỗ tôi.

“Khi đó em uống say, gục xuống bàn khóc.”

“Khóc sao?”

Tôi nhíu mày.

Tôi nhớ là đã lâu lắm rồi mình không khóc, lúc nào mà lại khóc trong quán bar?

Vẫn đang nghi ngờ, giọng Bạch Trạm lại vang lên: “Hôm đó, anh vừa vào quán bar đã để ý đến em, em ngồi một mình uống rượu ở quầy bar, rõ ràng là gục ở quầy bar, ăn mặc cũng nóng bỏng, nhưng mà lại có cảm giác không phù hợp. Em rất nổi tiếng ở đại học A, trước đó anh đã nghe nói về em, lại thấy em một mình nên bước đến.”

Anh cười khẽ: “Anh thừa nhận, vốn là định tiếp cận, nhưng mà sau khi đến gần anh mới nhận ra, em vừa uống rượu vừa khóc.”

“Anh vừa ngồi xuống bên cạnh em, em đã xoay đầu lại, gương mặt đầy nước mắt nói hôm nay tâm trạng em không tốt, không tiếp.”

Tôi xoa xoa trán, cố gắng nhớ lại, cũng không thể nhớ nổi câu chuyện mà Bạch Trạm nói.

Có lẽ, ngày đó đúng là uống quá nhiều.

“Sau đó thì sao?”

Tôi không đợi nổi muốn biết rốt cuộc sao mình lại khóc.

Bạch Trạm mím mím môi: “Sau đó anh gọi cho em hai chai rượu, em càng khóc lớn hơn, em nói, em nhận ra một chuyện cười là em yêu nhiều lần như vậy rồi, mà vẫn chưa từng thật sự có cảm giác thích một người.”

“… Sau đó?”

Bạch Trạm yên lặng một chút, yết hầu lăn một cái, cuối cùng mới nhỏ giọng kể cho tôi về chi tiết những gì xảy ra đêm đó.

Trong quán bar.

Tôi nâng ly khóc rống, nói mình vẫn không biết tình yêu thật sự là gì, quá thất bại.

Người uống say đúng là bộc phát không cần lý do.

Bởi vì… những nguyên nhân đó, nước mắt tôi chảy ròng, sau khi Bạch Trạm ngồi xuống thì nắm lấy tay anh.

“Tim anh đã rung động bao giờ chưa?”

Bạch Trạm yên lặng nhìn tôi hai giây, sau đó từ từ lắc đầu.

Tôi nở nụ cười, sau đó nhào vào lòng anh, ngón tay đặt lên môi anh, sau đó hôn lên.

Tôi quá say, bàn tay đặt ở cổ ái anh xoa xoa một cái, cực kỳ thoải mái cởi một cúc áo ra, sau đó dùng đầu ngón tay vuốt ve xương quai xanh của anh.

Nụ hôn không tính là hôn nay kéo dài khoảng mười giây.

Sau đó tôi buông ra, gương mặt đầy nước mắt mỉm cười,

nhìn anh: “Vậy bây giờ thì sao, có rung động không?”

Bạch Trạm yên lặng đã lâu, sau đó thành thật gật đầu.

Đêm hôm đó, Bạch Trạm hủy hẹn với cô gái đã hẹn trước, cùng tôi uống rất nhiều rượu, ngày đó tôi khóc rất ghê, vừa khóc vừa cười, thỉnh thoảng còn trêu chọc anh.

Lúc chai rượu đã sắp thấy đáy, anh quay đầu nhìn tôi, thấp giọng nói: “Lâm Tang Vãn, hay là chúng ta thử xem?”

Nhưng mà bị tôi từ chối.

Tôi siết chặt ly rượu, đầu ngón tay xoay vòng trên mặt anh: “Không được chứ, mọi người chỉ vui đùa chút thôi, anh làm thật sao?”

Nói xong, ngón tay tôi chuyển xuống ngực anh, chọc chọc:

“Muốn theo đuổi tôi, dù sao cũng phải làm tôi rung động chứ!”

Nói xong, tôi bèn kéo Nghiêm Háchh cũng say như mình đi mất.

Đó là tình huống lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau mà Bạch Trạm kể lại.

Tôi yên lặng rồi lại yên lặng, đúng là không nhịn được hỏi một tiếng: “Thật sao?”

Bạch Trạm bình tĩnh gật đầu.

Quả nhiên, không nên uống quá nhiều rượu, lời cũng không thể nói lung tung.

Chỉ là…

Cũng xem như tôi đã hiểu vì sao ở quán bar, Bạch Trạm lại làm hành động như vậy rồi hỏi xem tôi có rung động hay không.

Đúng là gặp ma.

Cách thức gặp nhau, chúng tôi đều dùng với đối phương một lần, đối phương vậy mà đều thật sự rung động.

Tôi đang yên lặng, Bạch Trạm bỗng giải thích: “Đúng rồi, lần tạt coca đó, thật ra đối phương là em họ xa của tôi, con bé vừa đỗ vào trường đại học A, anh dẫn con bé đi ăn, đúng lúc gặp em, nên nhất thời nhờ con bé diễn một vở kịch.”

Dứt lời, Bạch Trạm than thở: “Nếu như không phải đột nhiên xảy ra, anh sẽ để cô ấy tạt cho xong, một lo coca, anh chỉ cần về nhà tắm ba lần.”

Tôi cướp lấy thuốc lá trong tay anh, cười nói: “Kết quả là đại pháp mà tổ sư gia tỉ mỉ sắp xếp để tán gái không hề có hiệu quả, còn bị ăn một cái tát.”

Ánh mắt Bạch Trạm nhìn điếu thuốc, nhún vai:

“Không còn cách nào khác, em gái nổi tiếng đại học A, quá khó tán.”

Nói chuyện vài câu, Bạch Trạm bỗng đè tôi vào cột đèn đường, con đường mòn này khá hẻo lánh, gần như không có người qua lại.

Anh cúi đầu nhìn tôi, vẻ mặt nghiêm túc hiếm có.

“Lâm Tang Vãn, anh muốn xác nhận một chuyện.”

“Chuyện gì?”

Anh không muốn thử một lần với em, cũng không muốn trêu đùa em, anh muốn hẹn hò yêu đương nghiêm túc.”

Tôi nhún vai, không nói gì.

“Em thì sao?”

Bạch Trạm yên lặng nhìn tôi: “Anh muốn xác định, em cũng nghiêm túc như vậy hay không.”

Tôi rất muốn lảng tránh chủ đề này, nhưng mà Bạch Trạm không buông ta, anh càng ngày càng cúi thấp, gầ như là nhốt tôi trong ngực: “Câu trả lời thì sao?”

Tôi tự nhiên đặt hai tay lên ngực anh, ngẩng đầu nhìn anh: “Nhưng mà Bạch Trạm, em không thể hoàn toàn tin tưởng anh, quá khứ của anh vẫn còn ở đó, em không thể không cẩn thận, thậm chí ngay cả lúc anh tỏ tình, em còn phải cẩn thận thăm dò xem những lời của anh có phải là thật không, hay là vì muốn đạt được mục đích mà nói dối.”

Hơi ngừng lại, tôi nhẹ giọng nói: “Cũng giống vậy, anh cũng không tin được em, nếu không,… bây giờ anh cũng không cần hỏi em như vậy.”

Bạch Trạm rũ mi nhìn tôi, ánh mắt cực kỳ bình tĩnh: “Anh tin, hỏi em chỉ là muốn em tự nói cho anh nghe.”

Nhìn đi, tổ sư gia đúng là danh bất hư truyền, dù tôi có ép hỏi thế nào, anh đều có thể trả lời cẩn thận.

“Hơn nữa…”

Bạch Trạm kéo dài chữ cuối, cơ thể anh lại áp sát: “Nếu như người khác nói câu này có thể lại thật, nhưng mà em thì khác, em đã được nhiều chàng trai tỏ tình như vậy, thật hay giả, anh không tin là em không thể phân biệt.

Tôi hơi ngước đầu nhìn anh, không nói gì.

Mấy giây sau, ngón tay của Bạch Trạm đặt trên môi của tôi: “Lâm Tang Vãn, cho em mười giây suy nghĩ, có muốn nghiêm túc với anh không, không vì đánh cược, cũng không phải là thử đại.”

Mấp máy môi, anh tiếp tục nói: “Hẹn hò nghiêm túc với anh.”

Sau khi nói xong, anh từ từ mở miệng, bắt đầu đếm thời gian.

“Mười…”

“Chín…”

Cơ thể Bạch Trạm hơi cúi thấp kéo sát khoảng cách giữa chúng tôi.

“Tám…”

Giữa chúng tôi chỉ còn cách nhau khoảng hơn mười cm.

“Bảy…”

Tôi có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh.

“Sáu…”

“Năm…”

Tôi nhìn ánh mắt anh, đôi mắt đào hoa kia cuối cùng cũng chứa bóng dáng tôi.

“Bốn…”

“Ba…”

Anh từ từ cúi người, chóp mũi đụng vào chóp mũi tôi, nếu gần hơn một chút nữa, sẽ hôn đến ngón tay đặt trên môi tôi.

Anh dừng lại, yết hầu cuộn lên, khàn khàn mở miệng:

Hai…”

Tôi cố ý lên tiếng trước khi anh chuẩn bị hô “một”: “Em từ chối.”

Nhưng mà Bạch Trạm lại không hề hoảng hốt, anh cười cười, nói hai chữ:

“Muộn rồi.”

Một giây sau, ngón tay đặt trên môi tôi bỗng rút đi, thay vào đó là môi của anh.

error: Content is protected !!