Đến tối Uyển Nhu mới tỉnh lại.
Cô mở mắt ra trong sự hoảng loạn, Nam phu nhân phải trấn an một lúc cô mới bình tĩnh lại được.
“Đừng sợ, con an toàn rồi.”
“Hức hức, con sợ lắm.
Còn anh Thiên Kỳ đâu rồi ạ? Anh ấy cũng bị thương.”
“Nó ở ngay đây này.”
Hai anh em Thiên Kỳ nằm chung một phòng vip rất rộng để tiện đường chăm sóc.
Sức khỏe của hai người cũng đã khá hơn.
Mọi người đều tập trung đầy đủ ở trong phòng, hỏi han sức khỏe của cô.
Uyển Nhu ăn xong thì nhìn một lượt khắp phòng một lúc mới hỏi anh trai.
“Anh, Tiểu Diệp đâu rồi? Em muốn gặp cô ấy.”
Nam Thiên Kỳ lấy miếng ngọc ra, gọi mãi mà chẳng thấy gì.
Dì Trần hoảng hốt muốn cầm lại miếng ngọc.
“Cậu để cô ấy ở bên mình suốt sao? Không tốt đâu, ảnh hưởng đến sự hồi phục của cậu.”
“Cô ấy nói vẫn còn yếu nên muốn nghỉ ngơi.”
Nam Thiên Kỳ và Uyển Nhu kể hết cho mọi người nghe, đặc biệt là chuyện Tiểu Diệp nhập vào người tên Kim Hổ để cứu bọn họ.
Dì Trần nghe xong thì hiểu ra, nói muốn giúp cô ấy hồi phục nhanh hơn nên bảo Nam Thiên Kỳ đưa cho mình.
Bà cầm lấy miếng ngọc rồi đi ra ngoài.
Khoảng nửa tiếng sau bà quay trở lại, mọi người mới tò mò hỏi.
“Dì đưa cô ấy đi đâu vậy? Hồi phục nhanh kiểu gì.?”
“Cô ấy là quỷ, nên đến những chỗ có nhiều âm khí sẽ hồi phục nhanh hơn, ví dụ như nhà xác.”
Ai nấy đều rùng mình.
Lục Quang Vân ngẫm nghĩ.
Từ đây đến nhà xác chỉ chưa đầy mười phút, bà ấy còn đi những nửa tiếng, nhưng anh không muốn hỏi nhiều nên thôi.
Nhân cơ hội dì Trần ở đây, bọn họ đều muốn giải đáp hết những thắc mắc của mình bấy lâu nay.
“Dì, tại sao cháu có thể thấy cô ấy bình thường, trong khi những người khác lại không thấy được?”
Mọi người cũng đều muốn biết.
Nhiều lúc cứ thấy Nam Thiên Kỳ nói chuyện với một khoảng không như một thằng tự kỉ vậy.
Mặc dù họ biết đó là Tiểu Diệp, nhưng vẫn cảm thấy kì kì ấy.
“Tôi cũng không rõ.
Có thể do mắt âm dương của cậu chủ nhạy bén hơn người bình thường.”
“Mắt âm dương!??”
“Giải thích thì dài, cứ hiểu là giác quan thứ sáu cũng được.”
Cứ liên quan đến chuyện tâm linh là Vũ Nhất Tuệ hào hứng lắm.
Cô còn có dự định làm cả một tủ quần áo giày dép, bao nhiêu đồ nữ tính bằng giấy để đốt cho Tiểu Diệp cơ.
“Dì ơi, cháu muốn đốt đồ cho Tiểu Diệp á dì.
Làm thế nào đây? Cháu muốn cô ấy là nữ quỷ đẹp nhất luôn.”
“Tiểu thư muốn đốt đồ cho cô ấy cần phải có họ tên đầy đủ, ngày tháng, năm sinh năm mất mới được.”
Vậy là ý tưởng mới loé lên đã bị dập tắt.
Mấy thông tin này ngay cả Tiểu Diệp còn không biết, huống chi là bọn họ.
“Tôi tưởng là quỷ thì không cần nghỉ ngơi mà.
Hôm nay cô ấy sao lại…”
“Cậu Lục đừng nhầm.
Ma quỷ cũng có lúc yếu lúc mạnh, ban ngày dương thịnh âm suy, là lúc quỷ hồn yếu nhất.
Nếu cô ấy nhập vào tên xấu xa kia lúc ban đêm thì không nói, nhưng lúc đó lại là ban ngày, vốn dĩ đã yếu rồi còn phải hao mòn quỷ lực để khống chế linh hồn bên trong người khác.”
“Vậy thì sao?”
“Sở dĩ cậu Thiên Kỳ gọi mãi cô ấy không chịu ra, là vì…cô ấy không muốn ai thấy hình dạng lúc chết của mình.”
Họ đều cảm thấy lời của dì Trần khó hiểu và cũng rất tò mò.
Không phải bình thường là hình dạng lúc chết của cô ấy sao? Còn có hình gì nữa?
“Xin dì giải thích rõ hơn.”
“Quỷ hồn có hình dáng bình thường như lúc họ sống là do dùng quỷ lực để duy trì.
Một khi quỷ lực yếu đi khiến họ ngay lập tức trở về hình dáng thật, thường sẽ rất khủng khiếp.
Họ làm vậy là vì không muốn nhìn lại dáng vẻ đau buồn đó, tránh việc tích tụ oán khí.”
Ai nấy đều tái mét mặt mày.
Còn có chuyện đáng sợ vậy ư? Suy cho cùng thì cũng phải thông cảm cho họ, miễn là không dùng mấy cái hình dáng ghê gớm đó đi doạ người là được.
Nói chuyện một lúc, Hắc Lạp gọi điện đến cho Nam Thiên Kỳ hỏi thăm, đồng thời cũng báo cho anh một tin.
“Nè Kỳ, thằng ch* Kim Hổ tỉnh rồi, hắn đang gân cổ lên đòi gặp cậu đây.
Muốn xử lí hắn không?”
“Mai tôi tới.”
“Cứ nghỉ cho khoẻ đi.
Tôi sẽ không cho hắn chết đâu mà lo.
À mà cho tôi gửi lời hỏi thăm cục cưng nhé.”
Nam Thiên Kỳ vội cúp máy.
Tên này lúc nào gặp cũng trêu chọc Uyển Nhu, có lần cô ấy còn phát khóc cơ.
Để thêm một lúc nữa thế nào hắn cũng nói linh tinh.
Khoảng hai tiếng sau mọi người lần lượt ra về.
Trịnh Tú Dương nhất quyết đòi ở lại chăm sóc Uyển Nhu.
Nam Hà Uy không muốn vợ vất vả nên cũng ở đây cùng bà.
Chẳng biết từ lúc nào, Tiểu Diệp đã ngồi một mình im lặng bên ngoài cửa phòng bệnh.
Nam Thiên Kỳ muốn ra ngoài hít thở không khí, lại nhìn thấy cô đang ngồi đó liền cảm thấy yên tâm.
“Sao em lại ngồi đây? Vào trong thăm Uyển Nhu đi, nó muốn gặp em từ lúc tỉnh lại đấy.”
Vừa định ngồi xuống cạnh cô, Tiểu Diệp đã lập tức lùi ra xa khiến anh cau mày.
“Đợi cô ấy tỉnh lại em sẽ thăm sau.
Giờ đến gần em không tốt đâu.”
Hai người ngồi yên lặng ngoài hành lang, Tiểu Diệp vẫn đang suy nghĩ về những chuyện hôm nay.
Cô vẫn không thể hiểu nổi cảm giác giữa mình với Nam Thiên Kỳ là gì.
Sau chuyện này, khoảng cách giữa cả hai lại được thu hẹp hơn thì phải.
Lúc thấy tên đàn em của Kim Hổ đánh anh bằng báng súng, Tiểu Diệp như phát điên lên.
Cô chỉ muốn lao đến giết cái tên đó ngay lập tức thôi.
“Em đang nghĩ gì?”
“Không có gì.
Anh khoẻ là tốt rồi.”
“Ngày mai anh đến xử lý tên Kim Hổ kia.
Em đi cùng chứ?”
“Muốn.”
Cô đáp ngay mà không chần chừ.
Cái tên độc ác đó, không giết thì phải doạ hắn sợ vỡ mật mới được.
Cơ hội tốt để cô trả thù đây rồi..