Tốc độ của xe bay rất nhanh, sau mười mấy phút, Nguyễn Đường đã ôm hộp đứng trước cửa viện khoa học.
Nơi treo biển viện khoa học nhìn qua rất giống công viên khoa học, diện tích rất lớn, tường cao vút cũng không giấu nổi những tòa nhà chọc trời. Bên ngoài không có bảo vệ, mà chỉ có một chiếc máy quét, Nguyễn Đường đặt tay lên màn hình, máy quét tự động nhận diện anh thông qua dữ liệu sinh học.
“Đã kiểm tra thân phận… Đã kiểm tra lịch hẹn… Kính chào Nguyễn tiên sinh, vui lòng chờ trong giây lát.” Màn hình chớp hai lần, kiểm tra thành công rất nhanh, đồng thời cửa cũng được mở ra ngay lúc ấy.
Nguyễn Đường bước vào là có thể thấy cấu trúc xanh chia theo từng khu, lớp cỏ bên dưới thoạt nhìn rất mềm. Anh đứng đó chưa đầy hai phút, thì bên trái có tiếng động cơ nhẹ nhàng truyền đến.
Khác với xe bay màu trắng bạc của Hạ Vân Sâm, bên trái anh là chiếc xe bay màu đỏ dạng cổ điển chói mắt đến cùng cực, suýt nữa làm Nguyễn Đường tưởng rằng mình đến nhầm địa chỉ. Dù thế nào đi chăng nữa, xe bay mang sắc thái cá nhân nồng nặc như vậy không hề hợp rơ với phong thái nghiêm túc của viện khoa học đế quốc.
Xe bay đỏ rực quay đuôi một vòng giữa không trung, dần dần dừng trước mặt anh, tiếp sau cửa bật mở, một người đàn ông có chiều cao ngang ngửa Hạ Vân Sâm bước ra, mặc đồ trắng đồng phục của viện khoa học,đồ đặc trưng của phòng thí nghiệm khi khoác lên người hắn lại tỏa ra vẻ đẹp trai lạ thường. Gương mặt hắn treo một nụ cười nhẹ nhàng, chỉ độc nhìn thôi cũng làm người khác cảm thấy thật thân thiết.
“Nguyễn tiên sinh?” Lúc Hạ Vân Dật nhìn thấy Nguyễn Đường, ánh mắt hắn sáng lên, hắn biết Nguyễn Đường trước là diễn viên, hẳn là nhan sắc cũng chẳng phải xoàng, bây giờ nhìn lại, dù đối phương có đeo một chiếc kính gọng đen quê quê, mà khí chất và ngũ quan cũng chẳng thể giấu nổi, trái lại, nó khiến người đeo tỏa ra vầng hào quang trầm lắng, quả không hổ là ảnh đế.
“Hạ viện trưởng, chào ngài, tôi là Nguyễn Đường.” Nguyễn Đường mỉm cười nói.
“Chào cậu, chào cậu, hoan nghênh đến viện khoa học.” Hai người chào hỏi lẫn nhau, sau đó ánh mắt Hạ Vân Dật rơi xuống chiếc hộp Nguyễn Đường đang cầm, hỏi, “Đây là?”
“Trong đây là đậu tương tôi ngâm hôm qua, tính đến chuyện lúc bàn về các món có thể làm từ đậu tương chắc hẳn là sẽ dùng đến, cho nên tôi mang tới. Còn có chút ít tào phớ và sủi cảo thịt chiên tôi làm lúc livestream sáng, mang đến cho ngài và các nhân viên khác của viện khoa học nếm thử.”
Nghe thế, Hạ Vân Dật cười tươi nói, “Nguyễn tiên sinh khách sáo quá.” Nói thì nói thế, mà tay hắn vừa nhanh nhẹn ôm hộp để lên xe, miệng vừa nói: “Thế này khách sáo quá… Nguyễn tiên sinh lên xe mau đi, tôi đưa cậu đến tòa phát minh số 1.”
Diện tích của viện khoa học rất lớn, khuôn viên được chia thành khu phát minh, khu nghiên cứu khoa học, khu sinh sản cùng một số khu khác, giữa các khu vực đều có đường liên kết, sân thì là một thảm cỏ trải dài cùng hành lang phủ kín dây leo xanh mát, phục vụ nhân viên nghỉ ngơi.
Sau khi kiểm tra thông tin sinh học xong, hai người mới được vào tòa nghiên cứu, trong tòa nhà này có rất nhiều người ăn mặc giống Hạ Vân Dật, tới tới lui lui, thoạt nhìn rất vội vã, như thế mới giống với hình ảnh nhân viên nghiên cứu khoa học trong tưởng tượng của Nguyễn Đường. Chỉ là cái bộ đồng phục trắng kia, họ mặc không được đẹp lắm.
Bị tình cảnh này đánh sâu vào tư tưởng, Nguyễn Đường không khỏi nghĩ lại, xong mới phát hiện ra không phải là họ không đẹp nên mặc không đẹp, mà là đồ của Hạ Vân Dật hình như là đồ khác. Chắc là hắn nhờ người may cho đồ riêng hợp với vóc dáng của mình, eo hẹp lại một chút, chèn vai thêm một chút, mặc lên mới thấy được phong độ nhẹ nhàng.
Hạ Vân Dật nói: “Nguyễn tiên sinh muốn đến phòng làm việc của tôi trước hay là muốn đi dạo xung quanh trước?”
Nguyễn Đường nghĩ đến đối phương sáng mắt nhìn hộp anh cầm liền nói: “Đến phòng làm việc của ngài trước đi.” Dù sao anh ôm hộp đi khắp nơi cũng không ổn lắm.
“Được, Nguyễn tiên sinh, bên này.” Câu này quá hợp ý Hạ Vân Dật, khiến cho nụ cười trên môi hắn sâu thêm mấy phần.
Hai người vào thang máy đi thẳng lên, đến phòng làm việc của Hạ Vân Dật, dọc đường có không ít người chào Hạ Vân Dật, thái độ với Nguyễn Đường cũng thân thiện, có thể thấy được quan hệ của Hạ Vân Dật với nhân viên là vô cùng tốt đẹp.
Sau khi vào văn phòng và yên vị trên ghế salon, Nguyễn Đường mới mở hộp lấy những món mình đặt trong hộp bảo quản ra ngoài.
“Đây là tào phớ mặn, Hạ đại ca nếm thử xem.”Nguyễn Đường cầm một hộp bảo quản đưa Hạ Vân Dật, tào phớ đã được cho sẵn gia vị, chỉ việc xúc ăn thôi.
Hạ Vân Dật cũng chẳng khách sáo, mở nắp hộp bảo quản ra luôn, một thứ mùi hương hấp dẫn xộc thẳng lên mũi, tào phớ trắng mềm còn đang tỏa hơi nóng, đưa một thìa vào miệng là có thể cảm giác được độ non mềm của tào phớ và chút mặn của nước dùng, hương vị ngon càng thêm ngon.
“Có muốn thêm chút cay không?” Nguyễn Đường giơ tay đưa ra một lọ dầu ớt nhỏ.
Hạ Vân Dật vội xua tay, “Không cần, không cần, thế này là được rồi.”
Nguyễn Đường mỉm cười bỏ dầu ớt lại vào trong hộp, xem ra dù có là anh em ruột thì khẩu vị vẫn có chỗ khác nhau.
“Cậu nói đây là tào phớ mặn, vậy thì còn có những vị khác à?” Xúc hai, ba thìa là hết hộp tào phớ, Hạ Vân Dật vừa đặt thìa xuống đã quan tâm đến vấn đề khác.
Nguyễn Đường trả lời: “Phải, tào phớ, đậu phụ có khá nhiều vị, mặn, ngọt, thậm chí còn có cả cay, cách làm cũng chia làm dăm ba bảy loại.”
“Thoạt nhìn thì đây là một loại nguyên liệu rất có tiềm lực, lần trước cậu có đề cập đến đậu tương bán thành phẩm, đây là nó?” Hạ Vân Dật nhíu mày, dùng lưỡi quét qua vòm họng một cái để ôn lại hương vị.
“Phải.” Nguyễn Đường vội vã nói cho Hạ Vân Dật cách làm đậu phụ đơn giản, đồng thời cũng đề cập đến chuyện đóng đậu phụ vào hộp bảo quản rồi tung ra thị trường, ngoài ra đậu tương cũng có thể làm không ít món. Lên men thì có thể làm đậu phụ thối, chao, tương ớt đậu tương, không lên men thì có thể làm đậu phụ hấp, váng đậu,…
Anh càng nói càng hưng phấn, chỉ cần nghĩ đến chuyện tạo ra thành phẩm của đậu phụ thôi mà cứ như là mình sắp thống nhất thiên hạ. Suy nghĩ đôi chút, đậu tương còn có thể làm mầm đậu, nấu canh cũng ngon, còn cả đậu xanh nữa, chỉ cần hoàn nguyên nó là sẽ có một đống giá đỗ để ăn, xào chay, cho vào canh đều ổn.
Hạ Vân Dật nghe xong cũng thấy vui, hai tay chống cằm, đáp lại liên thanh. Nguyễn Đường nói nói đến khô miệng, thấy ánh mắt của hắn, không khỏi có chút ngượng ngùng cười, “Xin lỗi, tôi hơi kích động quá.”
“Không sao, tôi cũng càng nghe càng kích động.” Hạ Vân Dật mỉm cười, “Bây giờ tôi thực sự nghi ngờ rằng cậu là vua đầu bếp của một mốc thời gian khác đến đây, tới thời điểm này để giúp chúng tôi phục hưng lại nền văn hóa ẩm thực đã mất.”
Suy đoán này đâm trúng hồng tâm. Trái tim Nguyễn Đường không khống chế được đập chệch một nhịp, đối diện với ánh mắt vừa trêu đùa vừa thăm dò của Hạ Vân Dật, anh không nhịn được chột dạ, vẫn là Hạ Vân Sâm ngốc nghếch chút tốt hơn, anh cười nói: “Xuyên không gì chứ, anh tin hả?”
Hạ Vân Dật lắc đầu: “Chỉ cần đi xuyên qua hố đen là được, tuy nhiên thì điều kiện này rất khó thực hiện.”
Mắt thấy nói nữa là thể nào cũng lộ, nên Nguyễn Đường vội lấy sủi cảo nhân thịt ra, “Còn món sủi cảo này nữa, anh nếm thử xem.”
Vừa nói câu đó, Hạ Vân Dật liền không thèm quan tâm đến hố đen rồi xuyên không nữa, ăn cực nhanh, đến nỗi dầu còn bám quanh miệng, “Ngon! Quá ngon!”
Nguyễn Đường thở phào nhẹ nhõm, nói tiếp: “Vỏ sủi cảo cũng có thể sản xuất số lượng lớn, sau đó mọi người có thể làm vằn thắn tại nhà cũng rất tiện.” Tuy làm máy thì sẽ thiếu độ dai, độ dày mỏng cũng khác nhau, mà ưu điểm là nhanh, tiết kiệm thời gian, tiết kiệm sức lực, trước đây trong nhà hàng hoặc quán ăn hầu hết đều sử dụng máy để làm vỏ sủi cảo, dù sao không phải ai cũng đủ kiên trì để vò mì cán vỏ, nếu có máy thì tạo ra thành phẩm sẽ tiện hơn rất nhiều.
“Sản xuất số lượng lớn?” Hạ Vân Dật bắt được trọng điểm ngay tức khắc, “Dùng máy để làm vỏ sủi cảo, cũng không tệ, thậm chí nó còn có thể làm mì vằn thắn…”
“Phải.” Không chỉ là mỗi vỏ sủi cảo, còn có mì cũng có thể dùng máy làm, tiết kiệm nhân lực vật lực, dùng cũng tiện. Mì thì chỉ cần nấu một chút là chín, chiên một quả trứng lòng đào, thêm chút muối và cải xanh, vậy là hoàn thành một bát mì thanh đạm, vô cùng thích hợp để truyền bá rộng rãi.
Vừa ghi âm lại các hướng đi và cách làm mà Nguyễn Đường đề cập, Hạ Vân Dật vừa ghi chép vào quang não của bản thân những suy nghĩ của bản thân về kế hoạch này, đợi sau đó mang qua bộ nghiên cứu và phát minh, bàn bạc với tổ cơ khí về số máy móc cần dùng và số lượng bán thành phẩm.
Hai người ngồi bàn bạc trong phòng làm việc suốt bốn tiếng, từ chế phẩm của đậu đến sữa, thịt, từ bột đậu len men đến tương ớt sau đó là đến tương đen hải sản, ngoài ra Nguyễn Đường còn đề cập đến rượu gia vị, rồi thì rượu vàng, rượu trắng, rượu vang.
Hạ Vân Dật cảm thấy những điều Nguyễn Đường đề cập đến, đều là những thứ mới mẻ, như mở ra trước mắt hắn một chân trời mới, chỉ cần dùng đúng nguyên liệu nấu ăn là có thể khiến đời sống của nhân dân đế quốc có bước tiến tăng vọt về chất, chuyện tốt thế này biết tìm đâu ra?
Nếu không phải Nguyễn Đường đói không chịu được, thì có lẽ hai người đã ngồi nói chuyện đến tận ngày mai.
Sáng nay Nguyễn Đường dậy dớm, nói lâu như thế, chút đồ ăn sáng cũng bị tiêu hóa hết, thêm vào cơ thể anh vẫn đang trong quá trình hồi phục, cho nên mới đói không chịu nổi.
“Hay… Hay là tôi mang cho cậu hai ống dịch dinh dưỡng?” Hạ Vân Dật hơi ngượng hỏi.
“Không cần.” Nguyễn Đường vội vã chối từ, đối với dịch dinh dưỡng mà nói thì anh chỉ biết xin miễn thứ cho kẻ bất tài, “Tôi ăn tào phớ là được rồi.”
May mà anh mang chỗ tào phớ sáng làm đến, tuy để lâu, nguội, mà vị vẫn khá ổn, nếu mà làm tào phớ ngọt thì thậm chí còn chẳng quan tâm đến nó có nguội hay không.
Hai người tiêu diệt sạch đồ ăn trong hộp bảo quản, xong xuôi Hạ Vân Dật nói với Nguyễn Đường: “Về mặt lí luận, chúng ta cũng đã bàn bạc được phần lớn rồi, chi bằng tôi đưa cậu đi tham quan viện khoa học nhé?”
“Được thôi.” Nguyễn Đường cũng khá tò mò viện khoa học là một nơi thế nào, chút nữa anh còn phải làm mẫu cách tạo đậu phụ một lần, mà bây giờ thì sớm quá, không cần quá gấp.