*
Bốn món ăn và một món canh cực kỳ phong phú khiến các thực khách thỏa mãn vô cùng, đặc biệt là luật sư Chu Tĩnh lần đầu tiên được thưởng thức tay nghề của Nguyễn Đường, càng ngày càng thấy bàn đồ ăn này như mỹ vị trần gian trăm ngàn năm khó kiếm.
“Chẳng trách bệ hạ lại cổ vũ viện khoa học phổ biến nguyên liệu thiên nhiên như vậy, thật sự quá tốt, sau khi ăn xong mà khắp người ấm áp, tinh thần cũng thả lỏng nhiều, đồ ăn ngon mang đến cho mình cảm giác hạnh phúc mà dịch dinh dưỡng không tài nào so sánh.” Chu Tĩnh buông bát sạch bong xuống bày tỏ sự thỏa mãn của bản thân.
“Ngài thích là quá tốt rồi.”
Sau khi ăn cơm xong Nguyễn Đường nấu cho em trai một bát mì, nấu quá lửa cho sợi mì mềm mới dễ tiêu hóa, đồng thời anh cũng lấy canh măng thịt muối làm nước mì, chắc chắn em trai sẽ rất thích.
“Để tôi đưa cậu đến bệnh viện.” Hạ Vân Sâm nói.
Nếu là trước đây Nguyễn Đường sẽ luôn cảm thấy mình phiền người khác, còn bây giờ anh và Hạ Vân Sâm đã thân hơn nhiều, phải nói là cực kỳ thân mới đúng, cho nên anh cũng không từ chối Hạ Vân Sâm làm gì.
“Phải rồi, anh Sâm à, tôi định mua một căn nhà, anh có đề xuất nào tốt không?” Nguyễn Đường quay qua nói như thế với Hạ Vân Sâm khi hai người đang trên đường tới bệnh viện.
Chỗ trọ hiện giờ của Nguyễn Đường là dành cho một người ở, một ngủ một khách, sau này Nguyễn Vũ xuất viện ở chung với anh trong nhà như thế cũng hơi bất tiện. Hơn nữa hợp đồng thuê nhà đến cuối năm nay là hết hạn, tranh thủ bây giờ đi mua căn mới lớn hơn, bọc lại hết cạnh nhọn, mở rộng không gian cho Nguyễn Vũ có thể hoạt động thoải mái.
“À, vừa hay cách nhà tôi mấy căn có một nhà đang bán, nếu cậu hứng thú thì tối mai tôi dẫn cậu đi xem.” Hạ Vân Sâm nghỉ nhiều ngày rồi nên công việc ở quân bộ chất đống lên, ngày mai hắn nhất định phải quay về làm việc nên chỉ có thể dẫn Nguyễn Đường đi xem nhà vào buổi tối.
“Được đó, mai tôi cũng qua quân bộ một chuyến để xem các học trò thế nào, anh xong việc thì nhắn tôi chúng ta cùng đi.” Nguyễn Đường vui vẻ đồng ý, Hạ Vân Sâm và Hạ Vân Dật đều là bạn thân của anh, không gì vui hơn việc có thể làm hàng xóm của họ.
“Không thành vấn đề.”
***
Sáng hôm sau Nguyễn Đường dậy rất sớm để livestream bởi vì hôm nay anh phải đến quân bộ.
“Chào mọi người, tôi là streamer Nguyễn Đường, hôm nay tôi sẽ mang đến cho mọi người món cháo thịt nạc và bánh du đôn.”
[Thơ dệt ngày sương: Oa, hôm nay streamer dậy sớm quá. Lúc tôi nhận thông báo livestream còn chưa kịp mở mắt nữa.]
[Đêm lạnh: Phải đó, streamer có mệt không?]
Nguyễn Đường cười cười “Hôm nay phải ra ngoài một chuyến nên buộc phải dậy sớm.”
Cháo thịt nạc có nguyên liệu chính là gạo, thịt, mộc nhĩ cà rau cải, đầu tiên Nguyễn Đường rửa sạch rồi thái nhỏ mộc nhĩ và cải thìa. Sau đó cho vào nồi cơm điện gạo, thịt, nước canh còn từ hôm qua, mộc nhĩ và cải xanh đã cắt nhỏ, bật chế độ nấu cháo là chẳng mấy chốc đã có một bát cháo thơm ngào ngạt.
Cháo thịt vốn là làm cho em trai, hôm nay tiện đường đến quân bộ Nguyễn Đường sẽ ghé qua bệnh viện một chút. Bác sĩ nói đồ ăn thiên nhiên rất tốt cho cơ thể Nguyễn Vũ nên ngày nào Nguyễn Đường cũng tới đưa cơm, có thể thấy tình trạng của thằng bé được cải thiện rõ rệt, cứ như thế thì chẳng mấy chốc sẽ được ra viện thôi.
Bánh chiên thì sẽ là phần thưởng cho khán giả, đây là một món bánh ăn vặt rất nổi tiếng ở quê Nguyễn Đường. Bởi vì bánh chiên tại chỗ nên rất nóng, mùa đông ăn vào cực kỳ ấm bụng.
Nguyên liệu của bánh du đôn là củ cải trắng và bột mì, tuy nhân nguyên gốc không tệ lắm mà Nguyễn Đường vẫn thích nhân mặn hơn, cho nên anh đã để lại chút thịt vụn để cho vào làm nhân bánh.
Anh rửa sạch củ cải trắng, thái thành sợi mỏng rồi mang đi ướp muối, sau đó anh trộn đều thịt băm với nước tương và muối, sau cùng đặt cả hai thứ sang một bên chờ chút nữa làm.
Trước đấy Nguyễn Đường đã có sẵn khuôn bánh rồi, nhìn na ná hộp xà bông, tuy không phải hàng chuyên dụng để làm du đôn mà kích thước cũng tương tự. Anh quét một lớp dầu mỏng lên khuôn rồi đổ hỗn hợp bột đã trộn đều vào rồi thêm một lớp đáy.
Tiếp sau đó là sợi củ cải ở tầng thứ hai, ở giữa sẽ có một thìa thịt băm nhỏ, cuối cùng đổ thêm lớp bột nữa lên trên cho đầy khuôn là xong.
Khuôn nào cũng đổ như vậy nên chẳng mấy chốc đã đầy mười mấy cái khuôn. Nguyễn Đường đặt chảo lên bếp rồi đợi chảo nóng sáu phần thì cho bánh đã được khuôn ép thành hình vào chiên, khi mặt ngoài chín vàng thì vớt ra rồi lại thả vào dầu sôi thêm một lần nữa cho đến khi bánh vàng óng hẳn thì coi như là đã xong.
“Mọi người có thể nếm thử được rồi.”
[Quân Khuynh Hủ: Má ơi, ngửi mùi thôi đã thấy thơm rồi.]
[Bé heo Bội Kỳ: Nóng ghê mà ngon thì siêu cấp đỉnh.]
[Trăng tím mông lung: Oa, ngoài giòn trong mềm, rất ngon! Khi mình cắn phải nhân bánh thì có cảm giác cực kỳ bất ngờ và hạnh phúc, quá là ngon luôn.]
Du đôn chiên vàng óng căng đầy, nó y như tên vậy, béo tròn xinh xắn, ở giữa có hơi lõm và tỏa ra một hương thơm rất đặc biệt. Lớp vỏ ngoài chiên chín kĩ vàng ươm giòn rụm, cắn một miếng là nhân bên trong sẽ theo đó vào trong miệng mình luôn, củ cải thanh mát hấp thu hết mỡ của thịt nên khi ăn có cảm giác béo ngậy rất ngon.
Bây giờ cháo cũng đã chín, anh mở vung cho thêm hành băm và hạt tiêu, nấu thêm năm phút mới múc ra bát cho mọi người thưởng thức.
Bởi vì có thêm canh hầm từ hôm qua nên vị của cháo rất ngon. Hạt gạo hầm nhuyễn trơn mềm, mộc nhĩ và thịt cũng vậy, hầm đủ độ nên không một cái gì còn quá cứng cả, tuy hương thịt không nồng nhưng lại tăng thêm phần tươi non khó cưỡng, cháo thịt nạc cũng rất được hoan nghênh.
[Trì Niên có Si Niệm: Cháo này ngon thật đó, cảm giác rất tuyệt.]
[Chim én nhỏ bay bay: Phải, thịt rất mềm, mộc nhĩ hầm kĩ, thơm cực kỳ.]
“Hôm nay tôi sẽ chọn ra mười khán giả may mắn để gửi đến bánh du đôn.” Nguyễn Đường chiên mười mấy cái nên có dư sức làm phần thưởng.
[Cá mắm real: Thực ra tui muốn uống cháo hơn, sáng sớm mà được húp một bát cháo nóng thì ấm bụng thôi rồi.]
[Đi bộ buổi sáng: Khà khà, sáng sớm thế này hẳn là sẽ không có nhiều người~ Không chừng tui có thể trúng thưởng ~]
Nguyễn Đường chọn ra mười khán giả may mắn rất nhanh: “Chúc mừng mười vị khán giả may mắn, “Chẳng hiểu sao theo anh”, “Đêm lạnh”, “Trong suốt lấp lánh”, “Devil real”,… chuyển phát nhanh sẽ được gửi đi ngay sau đây, mọi người chú ý kiểm tra và nhận nhé.”
[Meo Meo thích ăn tất cả đồ ăn của streamer: Trời đất thiên địa quỷ thần hột vịt lộn ơi… Tôi ngủ quên chứ, tôi mở sẵn web livestream rồi mà lại ngủ quên…]
[Ôm cây ôm không nổi:….Tôi cũng thế… Nhất định là tôi đang nằm mơ…]
Nguyễn Đường buồn cười lắc đầu: “Ngày hôm nay livestream đến đây thôi, khán giả nào chưa kịp xem thì có thể xem phát lại nhé, tạm biệt mọi người.”
Sau khi kết thúc livestream, Nguyễn Đường giao cho Tiểu Bạch việc gửi chuyển phát cho khán giả còn anh thì tranh thủ ăn sáng rồi cho hai bát cháo và bốn chiếc bánh du đôn vào hộp bảo quản, một bát cháo của của Nguyễn Vũ, bát còn lại và bốn chiếc bánh là cho Hạ Vân Sâm.
Sau đó anh đón xe tới bệnh viện, cho em ăn cháo xong, dặn dò phải nghe lời bác sĩ rồi anh mới đi sang quân bộ.
Có thân phận cố vấn ở đó, Nguyễn Đường đi xe bay đến thẳng văn phòng quân bộ mà không gặp phải khó khăn gì, ngay lúc anh đang phân vân không biết nên đi lên gặp Hạ Vân Sâm hay là gọi người xuống lấy thì đột nhiên có tiếng gọi anh từ phía sau.
“Nguyễn tiên sinh?”
Nguyễn Đường quay người, một sĩ quan trông rất bảnh trai đang đứng ngay sau lưng anh.
“Chào anh, tôi là Nguyễn Đường, xin hỏi anh là?”
“Tôi là phó quan Lý Khải của Hạ thiếu, cũng là fan của cậu.” Lý Khải cũng biết mối quan hệ thân thiết của Hạ Vân Sâm và Nguyễn Đường, thấy trong tay anh có đồ thì hỏi: “Cậu đến đây để gặp thiếu tướng sao?”
Nguyễn Đường gật đầu nói: “Phải rồi.”
Lý Khải bày ra biểu cảm quả nhiên là thế, trong lòng thì không khỏi ghen tị với thiếu tướng nhà mình, có thể làm bạn với Nguyễn tiên sinh thì chắc chắn không thiếu lộc ăn, y cũng muốn làm bạn với Nguyễn tiên sinh nữa!
Sau khi phòng livestream có thật nhiều người biết đến, đã lâu lắm rồi hắn không còn trúng thưởng nữa…
“Cậu đối xử với thiếu tướng tốt thật đấy, cậu biết mai là sinh nhật thiếu tướng nên mang quà đến phải không?”
“Hả? Sinh nhật? Ngày mai á?” Nguyễn Đường nghe thế cả kinh, anh còn không ngờ được sinh nhật Hạ Vân Sâm đến nhanh như thế, hơn nữa còn ngay ngày mai luôn. Vậy mà Hạ Vân Sâm lại không thể hiện điều gì.
Lý Khải cũng không ngờ anh không biết chuyện này, y sững sờ: “Ấy? Cậu không biết? Vậy đây là…?”
“Đây là bữa sáng tôi làm, tiện mang đến cho anh ấy một phần.”
Lý Khải nói: “Thiếu tướng đang họp, cậu có thể lên trên chờ hoặc để tôi mang lên cho.”
“Nếu đang họp thì thôi tôi cũng không quấy rầy nữa, phiền anh mang lên giúp tôi nhé.” Nghe thấy Hạ Vân Sâm đang họp anh bèn giao hộp bảo quản trong tay cho Lý Khải rồi đi về phía nhà ăn, vừa đi vừa đăm chiêu như đang suy nghĩ chuyện gì.
Thời gian bây giờ còn lại ngắn quá, anh phải nghĩ thật kỹ xem nên tặng quà gì cho Hạ Vân Sâm.
Cháo thịt nạc
*Bánh du đôn: 油墩子 do không tìm được từ nào trong tiếng Việt nên mình xin phép được giữ nguyên phiên âm tiếng Hán.