Cố Duẫn nhìn Trịnh Tây Tây, sau đó bắt đầu cười, Trịnh Tây Tây cũng cười theo.
Vốn Chu Âm Lan hỏi chuyện, kết quả không biết chọc vào dây thần kinh nào của Cố Duẫn và Trịnh Tây Tây, hai người cười không dừng được.
Chu Âm Lan nhìn hai người phối hợp ăn ý, đột nhiên có cảm giác những người khác thua cũng không có gì sai cả.
Trịnh Tây Tây và Cố Duẫn rất ăn ý, thậm chí có một số khúc mắc chỉ có hai người mới hiểu. Người khác sẽ không biết hai người đang nói về cái gì.
Trong lòng cô nhất thời hơi chua xót, ngay cả Cố Duẫn trời sinh tính cô độc cũng có thể gặp được Trịnh Tây Tây, còn cô ấy không biết nửa kia của mình đang ở góc xó xỉnh nào.
Mọi người trò chuyện một lúc, mặt Cố Duẫn rất dày, Chu Ân Lan vốn muốn đến cười nhạo anh, nhưng cuối cùng cô ấy cười không nổi, suýt chút nữa bị anh làm tự kỷ, trước khi yến tiệc bắt đầu, cô ấy quay về chỗ ngồi ban đầu, không bao giờ quay lại nữa.
Sau đó, lễ đính hôn bắt đầu.
Trên màn hình lớn phía trước bắt đầu chiếu ảnh của Đỗ Phong và An Văn Xu.
Hai người quen nhau từ khi còn đi học nhưng lúc đó không yêu nhau, sau đi làm mới gặp lại nhau, cuối cùng cũng về chung một nhà, nói ra cũng là một câu chuyện rất ngọt ngào.
Hôm nay Đỗ Phong rất phấn chấn, anh ấy cầm ly rượu đến bàn kính rượu.
Anh ấy nâng ly với Cố Duẫn đầu tiên: “Cố Duẫn, đến, một ly.”
Trước đó anh ấy cũng uống nhiều, tâm trạng lại càng kích động, cảm khái nói: “Hồi cấp ba tôi còn nói xấu cậu không ít, mặc dù lúc đó cậu không so đo, dù sao cũng là tôi không đúng, đây, tôi lại xin lỗi cậu lần nữa.”
Sau khi uống cạn ly rượu trên tay, Cố Duẫn cũng nâng ly rượu uống với anh ấy.
Những người cùng bàn khác nghe được câu này, có người hỏi: “Tôi nhớ lúc học cấp ba, có một thời gian có rất nhiều lời đồn về Cố Duẫn, nói cậu ấy không thích phụ nữ, con gái đến gần sẽ nổi mẩn đỏ… Lúc đó tôi thấy buồn cười, không phải là Đỗ Phong cậu tung tin chứ.”
“Ừm, là tôi.” Đỗ Phong nói.
“Sao Cố Duẫn không đánh cậu?” Người nọ buột miệng thốt ra.
Cố Duẫn nhìn sang, anh ấy lặng lẽ giơ tay lên: “Tôi tuyệt đối không có ý nói cậu thích đánh nhau.”
Cố Duẫn không để ý lắm, nói: “Tôi mời cậu ta ăn cơm.”
Đỗ Phong gật đầu: “Lúc đó tôi sợ chết khiếp.”
Những người khác phá lên cười.
Lúc đó Đỗ Phong không quen biết Cố Duẫn, nhưng anh ấy rất chú ý đến anh.
Khi ấy An Văn Xu đang đánh trống khua chiêng theo đuổi Cố Duẫn, cô ấy là hoa khôi lớp 8, cũng là một nhân vật nổi tiếng trong trường, khi nghe tin cô ấy sẽ tỏ tình với Cố Duẫn ở sân thể dục, rất nhiều người đến xem. Có lẽ Cố Duẫn cũng biết tin, sau bữa trưa anh không về lớp theo tuyến đường ban đầu mà đi đường vòng, An Văn Xu tỏ tình tự nhiên không thành công.
Sau lại có một lần Đỗ Phong nhìn thấy một nữ sinh đang cãi nhau với An Văn Xu trên hành lang, đối phương chế giễu An Văn Xu cho không Cố Duẫn, dù có cho không người ta cũng không cần, thấy cô ấy còn muốn đi đường vòng.
An Văn Xu tức giận đến mặt tái xanh, đợi khi đối phương rời đi, hai mắt cô ấy lập tức đỏ bừng.
Lúc đó Đỗ Phong rất tức giận, không chỉ tức giận vì sao An Văn Xu lại thích một người như Cố Duẫn mà còn tức giận Cố Duẫn không biết tốt xấu. Vì vậy, ngày hôm sau, anh ấy đã bỏ tiền tìm người tung tin đồn về Cố Duẫn, nói anh ghét phụ nữ là do rối loạn sinh lý, con gái đến gần sẽ nổi mẩn đỏ, nói là anh không yêu ai cũng vì có lòng nhưng không có sức.
Anh ấy bịa đặt lung tung, nói xấu Cố Duẫn không ai bằng, chủ yếu vì hy vọng An Văn Xu có thể có bậc thang đi xuống, lần sau có người nói xấu cô ấy, cô ấy có lý do để cãi lại.
Vốn tưởng mình bảo vệ hoa nhưng đắc ý không được mấy ngày Cố Duẫn đã tìm tới cửa.
Anh ấy từng nghe nói về Cố Duẫn, anh là một siêu cao thủ rất kiêu ngạo, có lần có người chướng mắt anh, tìm bảy tám tên thanh niên hư hỏng đến cản trở Cố Duẫn, cuối cùng chỉ có Cố Duẫn đứng vững, tất cả những người khác đều nằm xuống đất, nghe nói hôm sau chủ mưu nhìn thấy Cố Duẫn, cậu ta sợ đến mức tè ra quần ngay tại chỗ.
Tình hình của Đỗ Phong lúc đó cũng không khá hơn là bao, cảm thấy cái mạng này xong rồi. Nhưng khi nghĩ đến anh ấy báo thù cho An Văn Xu thì lại cảm thấy hơi thống khoái.
Lúc đó Cố Duẫn hơi đói bụng, vì thế anh dẫn anh ấy đi ăn cơm trước, sau đó cùng anh ấy thảo luận về chuyện tung tin đồn, nói thế nào mới có thể khiến tin đồn càng đáng tin, sau đó thả Đỗ Phong đang lọt vào sương mù về.
Hai người thật sự quen biết là lúc cùng nhau chơi bóng. Cố Duẫn thích chơi bóng rổ, lúc đó đội bọn họ thiếu người, Trịnh Hoài thuận miệng nói một câu Đỗ Phong chơi bóng rổ khá giỏi nên Cố Duẫn gọi Đỗ Phong đến chơi bóng.
Ban đầu Đỗ Phong còn tưởng bọn họ muốn mượn danh nghĩa chơi bóng rổ để dạy dỗ anh ấy, nhưng sau đó lại phát hiện mọi người thật sự chỉ chơi bóng rổ.
Đỗ Phong cao, giỏi chơi bóng rổ nên sau giờ học bọn Cố Duẫn thường xuyên rủ anh ấy đi chơi bóng.
Sân bóng là nơi dễ dàng bồi đắp tình bạn nhất, cùng nhau đổ mồ hôi như mưa trên sân bóng, ngoài sân thì nói đủ thứ từ chuyện chơi bóng, tâm sự, lại đi ăn cùng nhau, thỉnh thoảng còn trèo tường trốn học, dần dần họ trở thành bạn bè.
Sau đó biết anh ấy thích An Văn Xu, mọi người còn cùng nhau nghĩ ra rất nhiều ý tưởng không đáng tin cậy.
Bây giờ anh ấy và An Văn Xu đã về chung một nhà, nhớ về quá khứ, anh ấy chỉ cảm thấy cảm khái vạn phần.
Đỗ Phong uống ít rượu ở đây nhớ về quá khứ, Trịnh Tây Tây ghé vào tai Cố Duẫn, hơi hâm mộ nói: “Hồi anh học cấp ba nghe có vẻ rất thú vị.”
“Cũng tạm thôi.” Cố Duẫn nói: “Em gái không ở đó, nếu em lớn hơn mấy tuổi, học cùng trường với anh…”
Cố Duẫn tưởng tượng cảnh tượng đó: “Đến lúc đó anh là trùm trường, em là học bá, anh thường xuyên đến quấy rầy em, em phiền muốn chết, để không ảnh hưởng đến học tập em chỉ có thể lôi anh đi tự học cùng em…”
Cố Duẫn cười nói: ”Sau đó dưới sự dìu dắt của em gái, anh trai từ một tên học dốt thành học bá, còn thi đậu cùng trường đại học với em, như vậy mới vui.”
“Anh, sao anh không đi viết tiểu thuyết.” Trịnh Tây Tây nghi hoặc nói: “Anh, có phải anh đọc tiểu thuyết ngôn tình không?”
Cố Duẫn lắc đầu: “Anh chưa đọc nhưng lúc trước Đoạn Tiểu Tiểu thường xuyên đọc bên tai anh. Con bé thích đọc tiểu thuyết, còn nói tương lai muốn làm đạo diễn, vì tiết kiệm tiền, muốn mời anh đóng nam chính mà không được trả lương.”
Tiểu Tiểu quả thật từng nói học đại học cô ấy muốn học trường nghệ thuật, sau này làm đạo diễn.
Trịnh Tây Tây cười hỏi: “Vậy anh muốn diễn thế nào?”
“Nếu muốn tiết kiệm tiền, tốt nhất nữ chính cũng không được trả lương, để em gái đóng là tốt nhất.” Cố Duẫn nói: “Đến lúc đó anh kêu con bé lên một bộ kịch bản cho hai chúng ta, thêm nhiều cảnh hôn hơn…”
Anh nắm chặt tay thành nắm đấm đặt bên miệng ho khan một chút, dè dặt nói: “Ừm, không phải anh không diễn được.”
Trịnh Tây Tây: “…”
“Vậy anh từ bỏ đi.” Trịnh Tây Tây nghiêm túc nói: “Anh trai 4 tuổi không được đóng cảnh hôn.”
Cố Duẫn: “…”
Cố Duẫn bị nghẹn họng, sau đó trong nháy mắt vẻ mặt anh trở nên cực kỳ xuất sắc, nếm được cái gì gọi là tự vác đá nện vào chân mình.
Trịnh Tây Tây cúi đầu cười trộm.
Sau khi tiệc đính hôn kết thúc, các khách mời lần lượt ra về.
Cố Duẫn và Trịnh Tây Tây là những người cuối cùng rời đi, Trịnh Tây Tây uống quá nhiều đồ uống, trước khi về cô đến phòng vệ sinh.
Khi đi qua một hành lang, cô nhìn thấy Trịnh Nghi đang nói chuyện với ai đó ở cách đó không xa.
Hôm nay tiệc đính hôn có rất nhiều người đến dự, Trịnh Tây Tây không để ý có những ai đến, Trịnh Hoài và Trịnh Nghi hình như cũng cãi nhau nên xảy ra mâu thuẫn, cô còn tưởng Trịnh Nghi sẽ không đến.
Trịnh Nghi đang đứng ở một góc hành lang phía trước, giọng nói của cô ấy vì quá kích động mà hơi lớn, mặc dù Trịnh Tây Tây không định nghe nhưng vẫn bị ép phải nghe thấy.
“Lương Tân, lúc trước chúng ta đã nói gì rồi, anh ở ngoài làm gì tôi cũng mặc kệ, nhưng ít nhất anh cũng nên kiềm chế trước mặt mọi người, anh tán tỉnh người khác ngay trước mặt tôi, anh cho rằng mắt tôi mù sao?”
“Tôi không làm gì.” Trong giọng điệu của Lương Tân rõ ràng có sự không kiên nhẫn: “Lúc trước chính cô tiếp cận tôi, Trịnh Nghi, cả hai chúng ta đều có được thứ mình cần. Cô liên hôn với tôi còn không phải vì muốn đảm bảo địa vị của mình trong Trịnh gia sao?”
“Hai nhà liên hôn, cô gả cho tôi, Trịnh gia tuyệt đối sẽ không bỏ cô, tài sản Trịnh gia cô vĩnh viễn đều có một phần. Còn tôi không muốn bị gia đình quản, đã nói sẽ lấy những thứ mình cần, không cần quan tâm đến đối phương, bây giờ cô muốn phá vỡ lời hứa sao?”
Trịnh Nghi tức đến bật khóc: “Vậy anh cũng không thể quá phận, lúc thuê phòng bị anh trai tôi bắt được, suýt chút nữa đánh nhau, bây giờ anh lại tán tỉnh người khác trước mặt tôi, anh có nghĩ đến cảm nhận của tôi không?”
Diện mạo của Trịnh Nghi cũng không tồi, dáng vẻ ấm ức nước mắt lưng tròng làm Lương Tân hơi mềm lòng: “Được rồi, lần đó là ngoài ý muốn, hôm nay có người trêu chọc tôi trước, sau này tôi sẽ chú ý hơn.”
Sau đó hai người nói thêm mấy câu rồi Lương Tân rời đi.
Trịnh Nghi lau nước mắt, thấy Trịnh Tây Tây đứng một bên, sắc mặt lập tức trở nên lạnh lùng, cười lạnh nói: “Cô đến xem trò cười của tôi?”
“Tôi đi vệ sinh.” Giọng điệu Trịnh Tây Tây thản nhiên nói: “Là hai người chắn trước nhà vệ sinh.”
“Đừng giả vờ nữa.” Trịnh Nghi trào phúng nói: “Chẳng lẽ cô không ghét tôi sao? Bây giờ cô có thể yêu Cố Duẫn, còn tôi phải gả cho một kẻ cặn bã như Lương Tân, có phải cô cảm thấy vui sướng, trong lòng cười trộm?”
“Cô muốn tôi trả lời thế nào?” Trịnh Tây Tây nhìn cô ấy: “Tôi chưa từng nhằm vào cô, Trịnh Nghi. Ba mẹ tôi hồi trước đã từng rất tốt với tôi… Bọn họ là ba mẹ ruột của cô, cho dù không vì họ tôi cũng định hòa thuận sống chung với cô, là cô có địch ý với tôi.”
“Nếu không thích Lương Tân, cô có thể từ chối, không ai có thể thay cô quyết định. Nếu cô tự đưa ra quyết định, cũng không ai có thể gánh chịu hậu quả cho cô. Cô giận chó đánh mèo với tôi chỉ biểu thị cho việc không đủ năng lực nên mới tức giận mà thôi.”
“Vậy tôi có thể làm gì bây giờ.” Trịnh Nghị kích động đến bật khóc: “Tôi không phải con gái ruột của ba mẹ, cho dù bây giờ họ cưng chiều tôi, sau này họ có thể lấy lại bất cứ lúc nào, đến lúc đó tôi sẽ không có gì.”
“Tôi là con gái ruột, bọn họ cưng chiều tôi sao?” Trịnh Tây Tây nhìn cô ấy nói: “Từ nhỏ đến lớn không có ai cưng chiều tôi, tôi sẽ chết sao? Tôi cam chịu đắm mình trong trụy lạc sao? Tôi giận chó đánh mèo cô sao?”
“Cô tự nghĩ lại đi.” Trịnh Tây Tây đẩy cô ấy ra, đi vào phòng vệ sinh.
So với những người còn lại trong Trịnh gia, tình cảm của cô với Trịnh Nghi phức tạp hơn.
Vì Trịnh Nghi là con gái ruột của ba mẹ đã qua đời của cô. Lúc cô vừa trở về Trịnh gia, thật ra cô đã nghĩ sẽ hòa thuận ở chung với Trịnh Nghi, thậm chí trở thành chị em thật sự.
Nhưng Trịnh Nghi không cho cô cơ hội, cô vốn rất nhạy cảm với sự thù địch của người khác, nên sau khi nhận ra thái độ bài xích rõ ràng của Trịnh Nghi, cô không còn ý định kết thân với cô ấy nữa.
Bây giờ thấy Trịnh Nghi vướng vào tên tra nam Lương Tân kia, cô cũng không biết trong lòng thấy thế nào. Cái nên nói cô cũng đã nói còn Trịnh Nghi muốn làm thế nào cô cũng không quản được.
Sau khi Trịnh Tây Tây rửa tay xong ra khỏi phòng vệ sinh, Trịnh Nghi đã rời đi, nhưng ngược lại Lương Dụ người đã lâu không gặp đang ngó ngang ngó dọc ngoài phòng vệ sinh nam.
Anh ấy liếc mắt nhìn thấy Trịnh Tây Tây từ bên cạnh đi ra, chào cô: “Trịnh Tây Tây, đã lâu không gặp.”
“Lương Dụ? Anh đang làm gì vậy?”
“Tìm anh ba tôi.” Anh ấy xoay người lại: “Cô có nhìn thấy anh hai tôi không? Anh ấy cao hơn tôi một chút, có chút đẹp trai nhưng không bằng tôi, ừm… nhìn có vẻ bị suy thận.”
Trịnh Tây Tây: “…”
“Không thấy sao? Có người nói thấy anh ấy đi về phía này.”
“Vừa nãy có thấy, đã đi lâu rồi.” Trịnh Tây Tây nói.
“Hả? Vậy tôi về kiểu gì đây? Chẳng lẽ anh ấy không biết cậu em trai đáng yêu nhất của anh ấy bị anh ấy bỏ lại sao?”
Nói xong anh ấy lại đưa mắt nhìn Trịnh Tây Tây: “Cô có lái xe không? Đến đây kiểu gì thế? Có muốn cho tôi đi nhờ không?”
“Không được.” Trịnh Tây Tây lập tức từ chối: “Bạn trai tôi ghen.”
“Hả? Cô có bạn trai rồi!”
Anh ấy sờ khuôn mặt đẹp trai của mình: “Đúng vậy, dù sao tôi cũng đẹp trai như vậy, rất dễ khiến người ta ghen, nhưng tôi có cách…”
Lương Dụ chạy nhanh ra ngoài, một lúc sau đuổi kịp Trịnh Tây Tây, trên mặt đeo khẩu trang.
Anh ấy đi tới nói: “Tôi sẽ che đi khuôn mặt đẹp trai của mình để bạn trai cô không ghen.”
Trịnh Tây Tây: “…”
—–
Tác giả: Em gái Tây Tây (chiến thuật rút lui): “Người này tuyệt đối không có quan hệ với tôi…”