Trịnh Tây Tây đẩy anh ra: “Em thử nhiệt độ trán anh xem có sốt không, anh mới giở trò lưu manh á.”
“Ồ, vậy thử được chưa?” Cố Duẫn kiên nhẫn hỏi.
“Không.” Trịnh Tây Tây hơi không tự tin: “Cảm giác nhiệt độ của chúng ta gần giống nhau, chắc không sốt, hay em xuống lầu mua nhiệt kế nhé.”
“Không cần.” Cố Duẫn giữ cô lại: “Anh không khó chịu.”
“Thật không?”
“Ừm, thật đấy.” Anh đưa tay véo mặt Trịnh Tây Tây: “Tiểu quỷ lo lắng.”
Trịnh Tây Tây: “…”
Nhưng người anh trai này có vẻ thật sự không sao nên Trịnh Tây Tây không quản anh nữa.
Kết quả ngày hôm sau, khi Trịnh Tây Tây thức dậy, cô thấy Cố Duẫn ngồi trên sô pha đang hắt hơi, sau đó nhìn cô một cách rất vô tội, bình tĩnh nói: “Anh bị cảm.”
Trịnh Tây Tây: “…”
Trịnh Tây Tây đi tới: “Hôm qua anh đã nói gì.”
“… Có lẽ đến tối anh mới bị cảm.” Cố Duẫn cố gắng giữ lại chút tôn nghiêm cho bản thân: “Không nghiêm trọng đâu.”
“Đã như này rồi anh còn nói không nghiêm trọng.”
Trịnh Tây Tây xuống lầu mua nhiệt kế, nhân tiện mua bữa sáng.
Về đo: “38.8º.”
Cố Duẫn không quá để ý: “Anh đã nói không nghiêm trọng.”
“Đúng vậy.” Trịnh Tây Tây cười lạnh: “Mới 39º, không đủ đốt anh thành tên ngốc.”
Cố Duẫn: “…”
Thật ra Cố Duẫn thật sự không cảm thấy nghiêm trọng lắm, có lần anh sốt gần 40º, không muốn động, cũng không buồn gọi bác sĩ, anh tự uống thuốc hạ sốt, ngủ một giấc lúc dậy là đỡ.
Đặc biệt mấy năm anh đi học ở nước ngoài, không có người nhà bên cạnh, anh càng không để ý nhiều, khi bị cảm lạnh nhỏ nhặt này anh không muốn để ý nên ngay cả thuốc cũng không uống.
Chính trong lòng anh cũng biết đây là một chuyện không đáng tin, Trịnh Tây Tây nấu nước nóng, pha nước cho anh uống thuốc, sau đó cô lấy các loại thuốc từ trong túi ra: “Thuốc hạ sốt anh muốn uống loại nào? Bình thường anh hay uống loại nào?”
Có lẽ vì từ nhỏ đã giúp gia đình làm việc nên thể chất của Trịnh Tây Tây khá tốt, từ nhỏ cô rất ít bị cảm. Ngoài quen với Banlangen⁽¹⁾ rất nổi tiếng thì những loại thuốc khác cô chỉ cái biết cái không, càng không biết Cố Duẫn có chú ý uống thuốc nào không.
⁽¹⁾ Banlangen: 1 loại trà thanh nhiệt nổi tiếng ở Trung Quốc
“Hay để bác sĩ Lý đến khám thử.” Trịnh Tây Tây nói: “Em cũng không biết thuốc nào có ít tác dụng phụ hơn.”
Bác sĩ Lý là bác sĩ gia đình của Cố Duẫn, đã từng kiểm tra sức khỏe cho Trịnh Tây Tây nên Trịnh Tây Tây có ấn tượng với ông ấy.
Cố Duẫn bị sốt nên hơi chóng mặt, anh đắp chăn ngồi trên sô pha nhìn Trịnh Tây Tây chạy tới chạy lui, cô kêu anh uống thuốc là anh uống thuốc, kêu anh uống nước là anh uống nước.
Sau khi uống xong anh tiếp tục nhìn Trịnh Tây Tây chạy tới chạy lui, cảm thấy khá thú vị.
Vì Cố Duẫn không bày tỏ ý kiến, giá trị con người của người anh trai này quá cao, không giống một người nhà quê được nuôi dưỡng thô thiển như cô, cuối cùng Trịnh Tây Tây vẫn tự mình gọi bác sĩ Lý đến, miễn cho người anh trai tự phụ này có vấn đề gì.
Sau khi nghe điện thoại về, Trịnh Tây Tây phát hiện Cố Duẫn chẳng những không giống người có bệnh mà anh còn cong miệng cười.
Trịnh Tây Tây quơ quơ tay trước mặt anh, không phải anh bị thiêu ngốc chứ, có muốn gọi 120 cấp cứu không?
Cố Duẫn nắm lấy bàn tay đang xua loạn của cô.
“Anh cười cái gì?” Trịnh Tây Tây hỏi.
“Anh rất vui.” Anh vốn định kéo Trịnh Tây Tây đến bên người, nhưng sợ lây cảm cho cô nên đành buông tay.
Anh dựa vào ghế sô pha, đôi mắt hơi nhướng lên, dùng một đôi mắt đẹp chăm chú nhìn cô, tâm trạng rất tốt nói: “Anh thích nhìn em gái quan tâm anh.”
Ngoại trừ Trịnh Tây Tây thì không có ai quan tâm anh nhiều như vậy.
Ngay từ đầu Trịnh Tây Tây đã không có bất kỳ sự miễn nhiễm nào với khuôn mặt của Cố Duẫn, giờ lại bị anh nhìn như vậy, mặt cô lập tức đỏ lên, chỉ có thể xoay người sang chỗ khác, cố làm ra vẻ nói: “Một lúc nữa bác sĩ Lý sẽ đến, anh nghỉ ngơi trước đi.”
Bác sĩ Lý đến muộn hơn dự kiến, Trịnh Tây Tây không nhịn được phải thúc giục, cuối cùng ông ấy cũng đến.
Trịnh Tây Tây vội vàng ra mở cửa cho ông ấy rồi pha trà cho ông ấy. Chắc đã nói bệnh tình qua điện thoại, bác sĩ Lý lại đo nhiệt độ cho Cố Duẫn lần nữa, Cố Duẫn nâng mắt, ông ấy nói gì Cố Duẫn đáp cái đó, dáng vẻ rất phối hợp với lời dặn của bác sĩ, bác sĩ Lý cảm thấy rất kỳ diệu khi thấy anh phối hợp như vậy.
Trước đây ông ấy từng khám bệnh cho Cố lão gia, được Cố lão gia coi trọng, sau đó người Cố gia bị bệnh đều tìm ông ấy.
Ông ấy đã gặp Cố Duẫn từ lúc anh còn rất nhỏ. Khi còn nhỏ anh là Cố đại thiếu gia dung mạo tinh xảo, là một cậu bé lịch sự, đáng yêu, nhưng điều duy nhất anh ghét chính là khám bệnh và uống thuốc, muốn cho anh uống thuốc phải một đống người vây quanh, mất cả buổi mới uống xong.
Sau đó Cố gia xảy ra chuyện nên tính tình Cố Duẫn theo đó mà thay đổi lớn, bị bệnh càng không kiên nhẫn uống thuốc, loại bệnh cảm mạo nho nhỏ này anh tuyệt đối sẽ không gọi bác sĩ, anh cảm thấy vừa mất công lại vừa phiền toái, tình nguyện khiến mình khó chịu.
Bây giờ có Trịnh Tây Tây quản, quả nhiên đã đổi tính.
Cái dáng vẻ nói gì đáp nấy này, nếu không phải khuôn mặt và khí chất không ai giả mạo được này thì bác sĩ Lý còn nghi ngờ không biết có phải Cố Duẫn bị đánh tráo không.
Nên vốn dĩ đo nhiệt độ hỏi vài câu là xong nhưng bác sĩ Lý thấy lạ nên hỏi thêm mấy câu vô nghĩa, Cố Duẫn nhìn ông ấy, không biết có phát hiện không nhưng anh vẫn đáp.
Lạ quá, quá lạ.
Loạt đạn đang bay nhanh qua nội tâm bác sĩ Lý, nhưng vẻ mặt ông ấy vẫn kiên định, vẫn tỏ ra là một bác sĩ thành thạo và đáng tin cậy, tuyệt đối không phải người nhàm chán nói nhảm với người bệnh vì thấy lạ.
Bác sĩ Lý kê đơn thuốc cho Cố Duẫn, cẩn thận nói cách sử dụng và liều lượng một cách chi tiết.
Sau khi làm xong việc này, khi ông ấy lùi lại thì vô tình đụng vào chiếc cặp của mình, chiếc cặp rơi xuống đất.
Khóa kéo của chiếc cặp vốn đã mở, toàn bộ giấy tờ bên trong rơi ra ngoài.
Trịnh Tây Tây giúp nhặt chúng lên, chữ viết của bác sĩ từ trước đến nay luôn khó đọc, Trịnh Tây Tây cũng lịch sự không nhìn nhưng khi cô đưa cho bác sĩ Lý, ánh mắt cô vô tình nhìn thông tin trên cùng của một tờ giấy, tên bệnh nhân ở trên cùng được in là “Cố Chính Vĩ”.
Trịnh Tây Tây hơi sửng sốt, bác sĩ Lý nói cảm ơn rồi cầm hết đống giấy tờ đó.
Thấy Trịnh Tây Tây nhìn thấy tờ giấy này, bác sĩ Lý nói: “Tôi vừa từ chỗ Cố tổng đến đây, đây là hồ sơ bệnh án của Cố tổng.”
Ánh mắt ông lướt qua Cố Duẫn: “Nếu muốn xem…”
“Không cần.” Cố Duẫn lên tiếng ngắt lời ông ấy, nói: “Cảm ơn, ông vất vả rồi.”
Bác sĩ Lý cũng không nói gì nữa, ông thu dọn đồ đạc, nói với Trịnh Tây Tây vài câu rồi rời đi.
Mặc dù Cố Duẫn biểu hiện rất bình tĩnh không có gì nhưng cũng không thay đổi được sự thật đầu anh nặng nề chân tay bủn rủn vì sốt. Sau khi uống thuốc xong, Trịnh Tây Tây kêu anh về phòng ngủ.
Thuốc cảm có thành phần thuốc ngủ, khi Cố Duẫn đến cửa phòng, hiển nhiên anh có chút ý kiến về việc mình chỉ có thể ngủ giữa ban ngày, anh thở dài nói: “Hai ngày nay anh không làm gì cả? Giờ lại ngủ.”
Trịnh Tây Tây hỏi: “Là tại ai?”
Nếu hôm qua anh để ý hơn, tối hôm qua uống trà gừng, pha nước uống thuốc cảm thì có lẽ hôm nay đã đỡ.
Hiển nhiên Cố Duẫn không biết tự xem lại bản thân, anh suy nghĩ một chút, nghĩ tới đáp án hợp lý nhất, hơi nhướng mày nhìn Trịnh Tây Tây: “Là vì… Sô pha ngủ quá ngon?”
Trịnh Tây Tây: “…”
Cố Duẫn uống thuốc xong lại ngủ một giấc, đến chiều dậy thì hạ sốt.
Tranh thủ thời gian này Trịnh Tây Tây định viết xong báo cáo thực nghiệm, cả buổi trưa cô ngồi trong phòng làm việc viết báo cáo.
Tằng Ngữ gửi tin nhắn trong nhóm ký túc xá:〘Tào Minh mời tớ đi leo núi Nam Dương, tớ có nên đồng ý không?〙
Phạm Tri Tri đang ở thư viện, đúng lúc không có gì làm, Phạm Tri Tri – bậc thầy lý luận sau khi đọc tin nhắn đã trả lời:〘Cậu muốn đi không?〙
Tằng Ngữ:〘Muốn nha, lúc trước tớ định hỏi các cậu có đi không. Nhưng núi Nam Dương không ở Văn Thành, tớ và cậu ấy đơn độc ra ngoài có không tốt lắm không.〙
Núi Nam Dương ở tỉnh bên cạnh, là một điểm du lịch nổi tiếng, lúc trước Tằng Ngữ đã rất muốn đi, nhưng lúc đó cô ấy chỉ thích ở trong phòng nên dù muốn đi cũng không có động lực lắm, không có ai thúc giục cô ấy, cơ thể không chịu nhúc nhích nên vẫn luôn trong giai đoạn lập kế hoạch.
Nên lần này Tào Minh đề nghị cũng khá có lợi cho cô ấy.
Phạm Tri Tri:〘Cái này chủ yếu xem mong muốn của cậu, không phải cậu đã quyết định ở bên cậu ấy sao?〙
Phạm Tri Tri:〘Tớ đọc trong sách nói là đi chơi cùng nhau là cách tốt nhất để kiểm tra tính cách của nhau.〙
Tằng Ngữ:〘Sách?〙
Suýt chút nữa đã tiết lộ cơ mật, Phạm Tri Tri nhanh chóng ngừng nói.
Một lúc sau, cô ấy lại giải thích:〘Lúc trước tớ vô tình tìm thấy ở thư viện.〙
Tằng Ngữ không nghi ngờ gì, nói:〘Còn có loại sách vậy sao, tên gì cậu nhớ không, hay tớ cũng đọc thử.〙
Phạm Tri Tri không muốn thảo luận thêm về chuyện sách vì sẽ lộ chuyện cô ấy và Trịnh Tây Tây ngay lập tức, cô ấy nói:〘Quên mất rồi.〙
Tằng Ngữ tiếc nuối nói:〘Vậy được rồi.〙
Tằng Ngữ:《Tớ cảm thấy đến núi Nam Dương chắc chắn sẽ đơn độc ở cùng cậu ấy, chắc chắn tớ sẽ đặt hai phòng khách sạn, cái này không có vấn đề gì, tớ chỉ cảm thấy trai đơn gái chiếc sợ sẽ không thích hợp không.〙
Phạm Tri Tri nói:〘Tào Minh không giống loại người sẽ làm chuyện xằng bậy, nếu cậu muốn đi, chỉ cần chú ý một chút chắc sẽ không có vấn đề gì đâu. Nhưng cẩn thận chút cũng không có gì không tốt.〙
Sau khi hỏi Phạm Tri Tri, Tằng Ngữ lại bắt đầu @Trịnh Tây Tây
Nghĩ đến Trịnh Tây Tây, Tằng Ngữ đột nhiên nói:〘Thật ra trai đơn gái chiếc cũng không đáng sợ như vậy.〙
Tằng Ngữ:〘Nghĩ lại Tây Tây, cậu ấy và anh Cố trai đơn gái chiếc ở cùng nhau lâu như vậy, chuyện lẽ ra nên xảy ra cũng chưa xảy ra.〙
Tằng Ngữ:〘Tớ nghĩ kỹ rồi, đúng lúc lần này có thể nhân cơ hội kiểm tra tính cách của cậu ấy, tối tớ sẽ trả lời cậu ấy.〙
Trịnh Tây Tây đang viết báo cáo, nghe thấy tiếng thông báo của điện thoại, cô mở điện thoại lên, đúng lúc nhìn thấy mấy tin nhắn cuối cùng của Tằng Ngữ.
Trịnh Tây Tây:〘?〙
——–
Tác giả: Em gái Tây Tây: “Tôi cảm thấy mình bị ám toán…”