Tôn Vĩnh Thành cùng Lục Đông Anh đã kết hôn hơn sáu năm, con gái thì bốn tuổi còn con trai năm tuổi và “bị” mang đi gửi nhà trẻ. Ban đầu Lục Đông Anh thương con, chỉ muốn để hai nhóc ở nhà chăm sóc, lo lắng từng tí một. Nhưng người cha vô tâm của chúng thì lại muốn hai đứa trẻ biến càng nhanh càng tốt, khỏi dành vợ với hắn…
Cụ thể trong một đêm Tôn Vĩnh Thành đang ôm Lục Đông Anh ngủ thật ngon, tay hắn như thường lệ đặt vào trong áo cô sờ mó, do cũng quen rồi nên Lục Đông Anh cũng không đẩy hắn ra. Đột nhiên có tiếng trẻ con phát ra làm Tôn Vĩnh Thành giật bắn mình, theo thói quen hất đứa trẻ ngã lăn xuống đất…
“A…aaaaaaa….aaaaaa…mẹ…mẹ ơi…..aaaaa…..oaaaaaaa….huhuhu….mẹ ơii…baba…baba đánh con….!!!!!!”
Tiếng gào lớn đến mức khiến Lục Đông Anh từ giấc ngủ tỉnh lại, cô nhìn về phía Tôn Vĩnh Thành vẫn còn đang ngái ngủ ngồi dậy, lại nhìn xuống phía dưới liền thấy đứa trẻ con bị ngã sưng một cục trên trán đang khóc nhè…
“Tiểu Hiên à…mẹ dạy con rồi mà, con trai phải mạnh mẽ, bị ngã phải tự đứng lên chứ…khóc nhè là xấu đấy…!”
Tiểu Hiên tủi thân lau nước mắt, cậu bé leo lại lên giường liền ngồi vào lòng mẹ, giọng nói non nớt ủy khuất như đang méc…
“Mẹ…mẹ…hông phải Tiểu Hiên ngã đâu, là baba đẩy con…baba đẩy Tiểu Hiên một cái…đau lắm…!!”
Lục Đông Anh vội vàng lau nước mắt cho cậu bé, lại quay sang trừng Tôn Vĩnh Thành một cái. Tuy biết hắn không cố tình đẩy thằng bé ngã, nhưng đẩy cũng mạnh quá rồi, lỡ bên dưới không có thảm lót thì có lẽ con trai cô đã trở về với trời đất ngay tức khắc…
“Baba không cố tình đẩy con đâu, mà đêm rồi con còn sang đây làm gì thế, không lo ngủ đi…?”
Bình thường Tôn Vĩnh Thành sẽ khóa cửa phòng trước khi ngủ, nhưng sau vài lần bị thằng báo con này khóc lóc đòi mở cửa giữa đêm thì hắn cũng không thèm khóa nữa. Như mọi lần thì sáng hắn thức dậy đã thấy thằng báo con nằm giữa hai người, nhưng hôm nay tự nhiên nó gào lên mới khiến hắn giật mình…
“Mẹ nó…ngày mai ta sẽ đem con gửi nhà trẻ, một tuần mới được thả về…!”
Lục Đông Anh đánh Tôn Vĩnh Thành một cái, cô lên tiếng quở trách…
“Em đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng có dùng những từ không hay để nói chuyện với Tiểu Hiên như thế. Anh không thể dịu dàng như khi nói chuyện với con gái à…?”
Tôn Vĩnh Thành tỏ vẻ không vui, thằng báo con hư đốn chuyên gia phá chuyện tốt của hắn thì sao bằng công chúa nhỏ kia cơ chứ. Hắn cưng con gái bao nhiêu thì khó chịu thằng nhóc này bấy nhiêu…
“Thế nói xem, hôm nay con gào lên cái gì, bình thường con có nói gì đâu…?”
Tiểu Hiên ôm lấy cánh tay mẹ, cậu nhóc cũng chả ưa gì cái ông cha chết tiệt này, suốt ngày ngủ chung với mẹ của cậu…
“Mẹ ơi…cha định bấu mẹ đấy, khi nãy con thấy cha luồn tay vào áo mẹ…con sợ mẹ đau nên mới gào lên gọi mẹ dậy…!”
Lục Đông Anh nghe con trai nói mới ngờ ngợ ra, cô còn suy nghĩ chưa biết nên giải thích thế nào thì mồm của Tôn Vĩnh Thành đã nhanh hơn não…
“À…ta nói cho mà biết nhé nhóc con, ta ‘bấu’ mẹ con nhưng mẹ con lại sung sướng lắm đấy…!”
Lục Đông Anh tiếp tục đánh Tôn Vĩnh Thành một cái rõ đau, cô vội vàng xoa đầu con trai, tốn công tốn sức giải thích lại theo nghĩa khác…
“Ý cha con là cha đang massage cho mẹ đó, tại hôm nay mẹ hơi mỏi người nên cha đang xoa bóp cho mẹ thôi…!”
Tiểu Hiên tạm thời tin tưởng nên không hỏi nữa, nhưng sao cậu cảm thấy cha của cậu luôn có ý đồ không tốt với mẹ. Cho nên hôm nay cậu quyết định sẽ ngủ ở đây thêm một ngày nữa để bảo vệ mẹ…
“Con ngủ với mẹ nha, lỡ mẹ mỏi người thì con xoa xoa cho, không cần phiền đến cha đâu ạ…!”
Tôn Vĩnh Thành cư nhiên không bao giờ đồng ý, hắn không chút do dự liền xách thằng bé quăng xuống giường một lần nữa…
“Đi về phòng ngủ ngay, không ngoan ngoãn thì ta cắt phần ăn vặt ngày mai của con…!”
Tiểu Hiên tuy muốn bảo vệ mẹ nhưng cậu cũng rất thích bánh lúa mạch, mỗi ngày đều phải ăn bốn cái mới cảm thấy vui vẻ. Vậy phải để dịp khác bảo vệ mẹ sau vậy…
“Vậy…vậy mẹ ngủ ngon…nếu cha bắt nạt mẹ thì nhớ kêu Tiểu Hiên nhé…”
Lục Đông Anh luyến tiếc tạm biệt cậu bé, đợi đến khi cửa phòng đóng lại liền quay sang nói chuyện ra lẽ với chồng…
“Anh đừng quát con như vậy, lỡ thằng bé buồn thì sao…em đã nói bao nhiêu lần rồi mà anh chẳng chịu sửa gì cả…!”
Tôn Vĩnh Thành cau mày nhìn về phía vợ mình, hắn đè cô nằm xuống liền hôn lấy hôn để…
“Thằng nhóc phá hoại, nó suốt ngày dành em với anh…ngày mai anh sẽ đem nó đi gửi nhà trẻ…!”
Lục Đông Anh không nỡ nhưng cô cũng phải công nhận đến lúc thằng bé cần phải đi nhà trẻ rồi. Cô đoán chắc rằng thằng bé sẽ khóc lóc kể lệ đủ thứ lý do để không phải đi nhà trẻ, trong khi con gái Tiểu An thì lại ham vui, càng nhiều bạn bè càng thích. Đặc biệt vô cùng ghét Tôn Vĩnh Thành bế con bé…