Tôn Đông An có một thói quen không tốt chính là thường xuyên trốn đi tụ tập cùng một số vị tiểu thư khác, mà nơi bọn họ đến chính là quán rượu mới mở ở trong thành phố. Mặc dù đã bị cha mẹ nhắc nhở rất nhiều lần nơi đó không hề tốt lành gì đối với cô, nhưng Tôn Đông An không nghe, miễn sao cô cảm thấy vui vẻ là được…
Tôn Đông An đặt một cái gối lên giường liền chùm chăn kín để che mắt người hầu như những ngày trốn đi chơi khác, miễn sao cô có thể lành lặn trở về trước khi bữa sáng diễn ra là được…
Tôn Đông An chạy ra sau vườn liền tìm cái lỗ nhỏ mà cô hay dùng để đi ra bên ngoài, tuy cô không biết cái lỗ này từ đâu ra nhưng thật may mắn là nó xuất hiện đúng lúc cô cần. Mặc dù cách này không được sạch sẽ cho lắm nhưng lại là cách ít gây ra sự chú ý nhất…!
Tôn Đông An vừa bước ra đã có mấy chiếc xe đậu sẵn, cô liền ngồi vào xe của một người nào đó để đi đến quán rượu nổi tiếng kia. Tuy nơi đó hội tụ rất nhiều kiểu thành phần khác nhau như mấy tên bợm rượu, mấy vị thiếu gia giàu có hay cả những kẻ ăn xin cũng có thể đến được, miễn sao bọn họ có đủ tiền để trả cho mấy chai rượu là được…
Tôn Đông An mang theo bộ dạng hứng khởi định bước vào bên trong liền bị một lực mạnh kéo lại, cô nhăn mặt ngước nhìn người vừa làm ra hành động quá quắt đối với mình…
“Này…cậu điên rồi à…?”
Sở Trí dùng gương mặt không mấy vui vẻ nhìn chằm chằm vào Tôn Đông An, may mắn sao hôm nay cậu tan ca trễ nên mới có thể gặp được cô ở chỗ nguy hiểm như thế này…
“Đáng lý ra tôi mới phải là người hỏi câu đó mới đúng, tiểu công chúa như cậu đang làm gì ở đây…?”
Tôn Đông An ra hiệu cho mấy cô tiểu thư đi cùng vào bên trong trước, cô liền kéo Sở Trí sang một góc khác để nói chuyện riêng với cậu ta…
“Tôi đến đây chơi thôi…mà chuyện này thì liên quan gì đến cậu chứ…?”
Sở Trí dồn Tôn Đông An vào tường, cậu dùng tay nâng gương mặt được trang điểm tinh xảo của Tôn Đông An lên, giọng nói có chút khiêu khích…
“Nếu tiểu công chúa cậu muốn vào đây chơi, thì tôi sẽ chơi với cậu đến cùng…!”
Sở Trí không nói không rằng liền kéo Tôn Đông An vào trong quá rượu tấp nập, tiếng nhạc ồn ào đến mức dù cô có kêu Sở Trí buông mình ra bao nhiêu lần hắn cũng không nghe thấy. Vốn dĩ đang muốn uống vài li cùng đám bạn, nhưng e rằng hôm nay phải ngồi im canh chừng cái tên Sở Trí này rồi…
“Không ngờ tiểu công chúa như cậu cũng có sở thích này đấy…!”
Tôn Đông An liếc nhìn Sở Trí liền thấy cậu ta cứ nhìn chằm chằm vào mình, còn nói mấy lời quá dị khiến cô nghe mà chẳng hiểu nổi. Rõ ràng hôm nay cô không xem ngày mà trốn đi chơi rồi…
“Tôi tưởng cậu biết từ trước rồi chứ…? Tôi đâu phải kiểu người thích học tập nghiên cứu như cậu, vậy nên chúng ta không hợp nhau đâu ha…sau này bớt dính lấy tôi lại…!”
Tôn Đông An đẩy Sở Trí sang một bên liền nhanh chóng tiến đến chỗ đám bạn đang tụ tập, một vị tiểu thư trong số đó nhanh chóng lên tiếng hỏi Tôn Đông An về sự xuất hiện của chàng trai kia…
“Ai thế…? Đừng nói cậu bị người yêu đuổi đến tận đây luôn nhé…?”
Tôn Đông An bĩu môi…
“Điên à, cậu ta chỉ là tên theo đuôi tôi thôi, một tên phiền phức không đáng để cậu quan tâm đâu…!”
Vị tiểu thư kia nhanh chóng mỉm cười, cô ta không tin một người vừa có gương mặt đẹp lại vừa có tỉ lệ cơ thể hoàn hảo như vậy lại chỉ là một tên theo đuổi Tôn Đông An…
“Cậu đừng giấu chúng tôi làm gì, nói xem cậu ta là con trai của nhà nào…?”
Tôn Đông An bày ra bộ dạng không muốn tiếp chuyện cô ta, cô ghét nhất là những người xen vào chuyện của người khác. Có lẽ những buổi tụ tập lần sau sẽ không rủ cô ta đi cùng nữa…
Tiếng nhạc liên tục vang lên, Tôn Đông An vì quá vui vẻ cũng không biết đã uống thử bao nhiêu loại rượu được phục vụ đưa tới, đến lúc cô thấy choáng váng muốn ngã xuống liền được một người con trai đỡ lấy…
“Ơ…ai thế…sao nhìn cậu quen lắm…cậu là thiếu gia họ Hoàng, họ Văn hay…ùm…tôi không nhớ rõ nữa…mà cậu đẹp trai thế…đúng gu của tôi luôn á nha…!”
Sở Trí thở dài liền cởi áo khoác ngoài ra chùm kín cho Tôn Đông An, cậu cũng không nói lời nào liền trực tiếp bế cô trên tay để rời khỏi quán rượu ồn ào kia…
“Tôi sẽ đưa cậu về nhà an toàn, vậy nên đừng quấy rối nữa…”
Tôn Đông An nghe đến hai chữ về nhà liền vô thức lắc đầu nguầy nguậy, cô hiện tại giống như con mèo nhỏ dựa vào lòng Sở Trí liên tục làm nũng…
“Đừng mà…về nhà cậu được không…? Tôi muốn ở với cậu…!”
Sở Trí nghe mấy lời vô tình của Tôn Đông An liền vô thức siết chặt tay lại. Tuy cậu biết lời của người say thì không nên tin, nhưng cậu lại ước gì những lời đó là Tôn Đông An thật sự muốn ở một người như cậu…
“Được rồi, tôi sẽ đưa cậu về nhà của tôi, vậy nên cậu đừng nói thêm câu nào nữa…!”