“Đến mức độ vậy thì cũng quá thần kinh, buồn nôn rồi.”
Tống Lan sắc mặt kỳ quái nhìn Lục Chiêu. Người sau thì nhún vai không muốn bày tỏ thái độ về việc này.
“Đi bước nào hay bước ấy đi.”
Cô nàng nhịn lại tởn lợn trong cổ họng bực bội nói: “Nếu đến lúc đó đối phương không chịu ra thì chúng ta ép cho cậu ta phải ló đầu ra.”
Cô không tin không có cách tóm được người.
“Nói như vậy không ngoài khả năng đối phương sẽ thuận tiện xử lý luôn Tô Linh Đan.”
“Cậu thích Lục Chiêu?”
“Khụ khụ khụ…!”
Tống Lan đang chìm vào hồi ức bị câu hỏi của Hạ Đình chọc cho sặc nước miếng của chính mình.
Hạ Đình một tay vỗ lưng Tống Lan, một mặt vô tội nhìn cô nàng.
“Ai nhồi nhét cái suy nghĩ kỳ quái này vào đầu cậu vậy?”
Tống Lan khốn đốn lắm mới lấy lại được giọng nói của mình, ký vào đầu cô bạn mình một cái bực bội hỏi.
“Không phải mới đầu cậu cũng tỏ vẻ rất thích cậu ấy sao?”
“Ai lại không thích người đẹp?”
“…”
Hạ Đình câm nín.
“Mà sao cậu lại hỏi vậy?”
Bỗng nhiên Tống Lan nghĩ đến cái gì đó, biểu tình thay đổi mà nhìn Hạ Đình hỏi.
“Hai cậu cứ mắt đưa mày lại, người trong lớp ai cũng nhìn thấy, đang bàn tán quá trời kìa. Bộ cậu không để ý à?”
Hạ Đình vừa rửa tay vừa bình thản nói, âm thanh không chút chập chùng nhưng lại rước lấy cái nhìn kỳ quái của Tống Lan.
“Cậu thấy sao?”
“Hả?”
Hạ Đình vô thức hỏi lại. Tống Lan nhìn cô một hồi, giọng điệu có chút khác thường lập lại lần nữa, lần này cô nàng nói rõ hơn: “Ý mình là cậu thấy sao nếu mình thật sự thích Lục Chiêu?”
“Chỉ cần cậu thích là được.”
Hạ Đình quay lại nghiêm túc nhìn cô nàng trịnh trọng nói. Cơ mà ánh mắt chân thành của cô lại chỉ mang đến những suy nghĩ kỳ quái trong lòng Tống Lan, nhưng cô nàng không nói gì cả mà cùng Hạ Đình rời khỏi phòng vệ sinh.
“Nếu cậu thích thì mình sẽ không có chút ý nghĩ nào với cậu ấy.”. Truyện mới cập nhật
Lúc gần đến lớp học, Hạ Đình bỗng nhiên nghe Tống Lan ở bên cạnh nói như vậy. Cô theo bản năng nhìn qua cô nàng, bất ngờ khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của Tống Lan.
Hạ Đình im lặng cùng cô nàng đối mặt ba giây rồi nhẹ giọng nói: “Tôi sẽ không thích cậu ấy.”
Cho dù có vô tình động lòng thì cũng sẽ làm như không biết.
Tống Lan có lẽ là phát giác được ý nghĩ thật sự của Hạ Đình mà nhíu mày nhìn cô. Bản thân Tống Lan thật lòng không biết nên làm sao với cách suy nghĩ của Hạ Đình hết. Nhưng mà…
“Chẳng lẽ cậu muốn cả đời cô độc sao?”
Cô nàng bất lực hỏi.
“Tương lai sao… Vậy để tương lai nói đi.”
Ít nhất hiện tại cô không hề muốn đụng vào những thứ này.
“Vậy được.”
Tống Lan bỗng nhiên đáp một câu không đầu không đuôi khiến Hạ Đình khó hiểu không thôi.
“Được cái gì kia?”
“Không có gì.”
“…”
Tống Lan nhìn Hạ Đình ăn mệt mà bất giác vui vẻ, nhấc chân chạy về phía lớp học trước.
“Vậy rốt cuộc cậu có thích cậu ta không?”
“Không nói cho cậu biết!”
“Cậu như vậy là không được, Lan Lan!”
“Mình cứ không nói đấy!”
Hai người tôi đuổi cậu chạy nữa đùa nữa thật không ngừng đối đáp cười nói trên hành lang cả đoạn đường về lớp.
Nhưng rốt cuộc vấn đề này có quan trọng không… Có lẽ cả hai đều không có bận tâm như cái cách mình đang thể hiện.
Chỉ là việc Tống Lan và Lục Chiêu không biết sao lại ngầm tăng cấp thành hai người đang âm thầm quen nhau bắt đầu lan ra trong nội bộ lớp học.
Lục Chiêu mới đầu cũng không quan tâm, sau đó hắn nhận ra Tống Lan trở nên kỳ quái thì tìm một cơ hội kéo cô nàng ra một gốc mà khó hiểu hỏi: “Cậu đang làm gì thế?”
“Hả?”
Tống Lan lại rất vô tội mà không hiểu hỏi ngược lại: “Cậu hỏi vậy là sao?”
Lục Chiêu cảm thấy mình vẫn còn chưa nhìn đúng con người của Tống Lan. Cô nàng này không hề dễ chơi chút nào hết, không cẩn thận sẽ bị cô nàng quay như dế mất.
“Cậu không nghe những lời đồn trong lớp à?”
“À…”
“…”
Lục Chiêu cảm giác gân xanh trên trán mình nhảy thình thịch không ngừng. Hắn nhịn không được mà nói: “Cậu không sợ Hạ Đình hiểu lầm à?”
“Tại sao Hạ Đình phải hiểu lầm?”
“…”
Tống Lan làm bộ như không thấy biểu tình câm nín của Lục Chiêu. Cô nhìn hắn hỏi: “Bộ cậu có gì với cậu ấy hay sao mà sợ hiểu lầm?”
“…”
“Đừng nói cậu thích cậu ấy rồi nha?”
“…”
“Nhưng cậu ấy không thích cậu đâu.”
“…”
“Nên không cần sợ cậu ấy hiểu lầm. Thật đó!”
“…”
Lục Chiêu thái dương ẩn ẩn đau mà đưa hai ngón tay lên day day một cách mạnh bạo. Nói thật, nếu Tống Lan không phải là bạn của cô gái kia, nếu cô nàng không phải con gái thì hắn nhất định sẽ dùng bạo lực với cô nàng một trận mới giải tỏa được ức chế trong lòng.
“Sao cậu lại có biểu tình như vậy? Chẳng lẽ cậu không thích cậu ấy?”
Ấy thế mà Tống Lan còn không biết sống chết mà hỏi tiếp.
“Tôi có thích cô ấy hay không thì liên quan gì đến việc cậu cố tình khiến cho cả lớp hiểu lầm như vậy?”
“Để cho kẻ kia chuyển sự chú ý lên người tôi chứ sao.”
Lục Chiêu bất ngờ bị biểu tình cùng lời nói nghiêm túc của cô nàng làm cho cứng họng, muốn nói gì cũng bất giác quên mất. Hắn im lặng lý giải câu nói của Tống Lan, sau đó chỉ có cảm thấy bội phục cô nàng.
Nhưng không đợi hắn nói cái gì thì lại nghe cô nàng cười cười hỏi: “Nói thật đi, cậu đã thích Đình Đình rồi có phải không?”
“…”
Lục Chiêu thật tình muốn quay lưng bỏ đi luôn.
“Tôi hỏi thật.”
Tống Lan nghiêm túc nhìn hắn khẳng định.
“…”
Lục Chiêu im lặng một lúc, sau đó mới buồn bực nói: “Rồi cô sẽ nói “nhưng cô ấy không thích cậu” à?”
Tống Lan khó được không có cười ha ha lên, nhưng cô nàng vẫn nói một cách mỉa mai rằng: “Cậu cũng tự biết mình quá chứ.”
“…”
Lục Chiêu chán chẳng muốn cùng Tống Lan nói vấn đề này nữa. Vậy mà lại nghe cô nghiêm giọng nhìn hắn nói: “Tôi không chắc cậu ấy có thích cậu không, nhưng mà việc tôi thích cậu cũng là một cách thử.”
“Thử xem tình cảm của Đình Đình.”
…
“Con về rồi.”
Lục Chiêu vừa từ bên ngoài đi vào đã nghe thấy mẹ Lục từ trong bếp ló đầu ra nói.
“Vâng ạ.”
“Hôm nay thế nào?”
Lục Chiêu nghe bà hỏi mà bất giác nhớ đến những lời Tống Lan hôm nay nói với hắn…
“Đình Đình cho dù có thích cậu thì cậu ấy cũng nhất định giấu ở trong lòng. Tôi không biết dùng cách này có thể khiến cậu ấy để lộ điều gì hay không. Còn có, tôi muốn làm điều này không phải vì cậu mà đều là vì Đình Đình. Cậu không cần phải suy nghĩ nhiều, ngược lại là cậu phối hợp một chút với tôi đi, có lẽ hiệu quả sẽ tốt hơn. So với việc tôi thích cậu có thể sẽ khiến Đình Đình không kịp suy nghĩ đã từ bỏ ý tưởng thích cậu. Việc cậu biểu hiện cậu thích tôi thì lại vừa có thể khiến kẻ phía sau chú ý đến tôi, vừa có thể kích thích Đình Đình…”
“A Chiêu?”
“Vâng mẹ.”
Lục Chiêu bị tiếng gọi của mẹ Lục kéo về hiện thực bất giác đáp lại bà. Lúc này hắn mới nhận ra mình đã thất thần rất lâu mới khiến cho bà lên giục.
“Rửa tay rồi ăn cơm thôi con.”
Mẹ Lục quan tâm nhìn hắn nói.
“Vâng.”
Lục Chiêu đáp một tiếng rồi xách cặp đi lên lầu.
Vừa bước vào phòng ngủ thì tầm mắt của hắn đã rơi vào con siêu anh hùng trên kệ tủ gần cửa sổ.
Con siêu anh hùng này khá cũ, một tay cầm kiếm chỉ lên trời, một tay khác giơ ra phía trước nhưng kỳ quái là trên đó chẳng có gì cả, rất không hài hòa khiến người khó chịu mỗi khi nhìn đến.
Nhiều năm nay lần nào nhìn đến nó hắn đều có cảm giác khó chịu như nhìn một bức tranh thiếu một mảnh ghép cuối cùng này. Cho dù tính tình của hắn theo thời gian không ngừng biến ảo thì hắn vẫn luôn rất để ý đến. Hiện tại biết mảnh ghép hắn tìm đang ở đâu nhưng hắn lại không có ý định đòi nó về.
Có thể trước thời điểm Tống Lan hỏi hắn có phải hắn đã thích Hạ Đình rồi không, hắn còn chưa có nhận thức này. Nhưng hiện tại hắn có thể thản nhiên mà nói hắn chỉ muốn cùng cô làm bạn hay không? Nếu việc làm bạn với cô là để kéo gần khoảng cách giữa họ thì hắn đương nhiên vẫn muốn làm, nhưng đó nhất định không phải điểm cuối.
Khoảng khắc bước vào phòng, nhìn lại con siêu anh hùng này trong lòng hắn bỗng nhiên lóe lên một suy nghĩ, không ngừng thôi thúc hắn. Hắn muốn Hạ Đình đến đây, tự tay đem mảnh ghép kia trả về vị trí cũ.